Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 79: Yêu nữ thường lui tới

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Yên Diệc xuất hiện kia, đồng tử của An Nhã lập tức phóng đại, còn chưa đợi nàng mở miệng nói chuyện, Yên Diệt đã nhếch lên khóe miệng, thoáng một cái thân mình An Nghiêm lập tức trở thành huyết vụ.

Nàng run run hé miệng, nhưng ngay cả một câu cũng nói không được, cho dù nàng hận An Nghiêm thế nào đi nữa, nhưng mà thời điểm nàng ntaajn mắt nhìn thấy hắn biết mất ngay trước mắt, nội tâm vẫn không thể giữ bình tĩnh.

"Tiểu nha đầu, ta trừ bỏ đám phế vật này giúp nàng, nàng nên cảm tạ ta thế nào đây." Thân hình Yên Diệt chợt lóe, đã đi tới trước mặt Lam Ảnh Nguyệt.

Lam Ảnh Nguyệt không dấu vết kéo dãn khoảng cách giữa nàng với hắn, cười nói: "Đây không phải là ngươi thanh lý môn hộ một thể sao?"

Yên Diệt nghe vậy đôi mắt xanh biếc ẩn hiện một chút ý cười nói: "Quả là một tiểu gia hỏa nhẫn tâm, ta có cảm giác mình bị lợi dụng."

Nghe đối thoại giữa hai người, Tần Ngọc cùng mấy người mê mang, cái gì là thanh lý môn hộ? Chẳng lẽ là nói cung chủ chưa từng xuất hiện chính là tinh linh tóc bạc kia sao?

Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn Yên Diệt, nếu không phải đột nhiên hôm nay Yên Diệt đến tìm nàng, nàng cũng không biết, thì ra Vô Tâm Cung này chính là do Yên Diệc lập ra để che dấu bản thân, chỉ là sau khi hắn rời khỏi đại lục này, đã dần lãng quên nơi này.

Không ai biết, Vô Tâm Cung bị hủy, hơn nữa lại bị chính người lập ra hủy đi.

Mẫu thân của An Nhiên cũng đã chết, chỉ có An Nhiên không biết tung tích, Lam Ảnh Nguyệt biết là có người cứu An Nhiên, mà An Nhiên rất có khả năng trở thành mối uy hiếp sau này.

Lam Ảnh Nguyệt cùng mấy người vừa mới rời khỏi đại môn Vô Tâm Cung, phía sau bùng lên liệt hỏa hừng hực, chẳng qua là chỉ trong một cái hô hấp, phòng ốc vốn vẫn còn đang đứng sừng sững trên núi đột nhiên ầm ầm sụp xuống.

"Đi." Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt nhìn thoáng qua, xoay người li khai xuống núi.

Mấy người đi đến chân núi, ngoại trừ xe ngựa của bọn họ ra, bên cạnh cư nhiên xuất hiện thêm một chiếc xe ngựa khác nữa.

Xe ngựa kia nhìn qua cực kì bình thường, cũng không nhìn thấy xa phu nào ở xung quanh, Lam Ảnh Nguyệt bảo Thao Thiết kiểm tra một chút, Thao Thiết ghét bỏ nói: "Trong xe không có ai, nhưng mà cách đây năm trăm thước có rất nhiều người."

"Người ở đâu đến nhiều như vậy?" Tần Ngọc tiến lên phía trước một bước, xuất cung ra, mười tiễn lập tức xuất cung bắn về phía rừng cây xa xa.

Lam Ảnh Nguyệt thấy hắn ra tay, cũng nhanh chóng nhảy lên thân cây bên cạnh, vung tay lên, tiểu hỏa cầu giày đặc bay về phía các mũi tiễn vừa đi.

Rừng cây vốn đang yên tĩnh vô cùng, đột nhiên lại ầm ỹ hẳn lên.

Những người trốn trong rừng, vốn là muốn chờ Lam Ảnh Nguyệt đi ra một lưới bắt được nàng, lại không nghĩ rằng người còn chưa thấy đâu đã bị phát hiện.

Nhìn những người lộn xộn theo nhóm chạy khỏi chỗ núp, ánh mắt Lâm Khiêm nhíu lại, cấp tốc niệm xong chú ngữ, nhẹ giọng nói: "Trói buộc."

Những người vừa chạy đến nơi lập tức đứng im tại chỗ, sau đó là một màn mưa tiễn băng từ trên trời rơi xuống, trong rừng rậm bỗng xuất hiện àng loạt tiếng kêu rên, có người hô lớn: "Lam Dật yêu nữ này, cho dù ngươi có giết sạch chúng ta đi nữa, thì vẫn còn hàng nghìn hàng vạn người muốn giết ngươi."

Nghe lời hắn nói, chỉ vài cái lên xuống Lam Ảnh Nguyệt đã đến trước rừng cây, thời điểm nàng nhìn thấy y phục trên người bọn họ, nhất thời trong lòng chợt lạnh.

Tần Ngọc cùng mấy người nhìn đến cảnh tượng trước mắt cũng ngây ngẩn cả người, bởi vì những người đang nằm trên mặt đất kia, không phải ai khác chính là quân lính của Phượng Quốc.

Trong lúc nhất thời, ai nấy đều có chút mơ màng, bọn họ rời hoàng thành còn chưa đến nửa tháng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng lại có thể điều động quân đội tới bắt Tiểu Dật.

An Nhã tiến lên, một cước đạp lăn nam tử trước mặt một cái, hỏi: "Nói, tại sao các ngươi muốn bắt Lam Dật."

"Cái loại yêu nữ họa quốc yêu nữ này, chết là đúng." Nam tử hung hăng nói.

Nhìn hận ý điên cuồng trong mắt mọi người, mấy người lại càng không hiểu, rốt cuộc hận ý của bọn họ là từ đâu mà đến.

Đúng lúc này, một binh lính còn trẻ mở miệng nói: "Học cấm thuật đều là tộc nhân Ma tộc, vì vậy nàng chính là tộc nhân Ma tộc, không giết nàng, đại lục này sớm muộn cũng bị Ma tộc chiếm lĩnh."

"Cấm thuật?" Lam Ảnh Nguyệt hơi hơi nhăn mày lại, không hiểu gì nhìn về phía Dạ Lan.

Dạ lan nghĩ nghĩ, nhớ tới dị thường ngày ấy của An Nhiên, chậm rãi đến gần Lam Ảnh Nguyệt nói: "Có lẽ bọn họ đang nói đến việc tiểu thư biết khống chế tâm ý người khác, đó là pháp thuật của Ma tộc, gọi là mê ảo thuật."

Lam Ảnh Nguyệt nghe vậy hơi nhíu mày, thì ra Nhiếp Hồn thuật ở thế giới này gọi là Mê Ảo thuật. Nhưng lại là cấm thuật.

Chẳng qua, làm nàng tò mò là, đến cùng là ai nói cho Phượng Quốc biết nàng biết mê ảo thuật, thời điểm nàng khống chế những người đó, không để lại một chút dấu vết nào, căn bản không có khả năng bị phát hiện.

"Ai nói cho Hoàng thượng ta học cấm thuật?" Lam Ảnh Nguyệt cúi đầu, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

"Là thần sử nói, hắn còn nói, nếu không giết ngươi, ngươi sẽ mang đến tai ương cho đại lục này." Nam tử kia suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nói: "| Cho dù ngươi có giết chúng ta, thì vẫn còn người quốc khác tìm đến giết ngươi, ngươi chỉ có một con đường là chết."

" Đúng, thần sử của chúng ta tồn tại gần giống với Linh Vu đại sư, một cái thất giai như ngươi trong mắt người chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi." Nam tử nở nụ cười lại nói: "Thần sử mang theo vô số chuyển chức cường giả tiến đến, yêu nữ ngươi nên thúc thủ chịu trói thì hơn."

"Biết người này sao?" Lam Ảnh Nguyệt hỏi Du Hồn.

Du Hồn nghĩ một hồi nói: "Loại con kiến này, ta chưa từng nghe nói qua."

Lam Ảnh Nguyệt không nói gì trừu rút khóe miệng, con kiến? Đến cùng Thần Sử kia là từ nơi nào đến?

Có thể mang đến vô số chuyển chức cường giả, hơn phân nửa chính là người Ám Vực.

Cấm thuật? Ma tộc? Chỉ còn đường chết?Thật sự nàng muốn nhìn Thần Sử kia có năng lực gì.

Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười với nam tử kia, nam tử kia lại thất thần, Lam Ảnh Nguyệt khẽ cười nói: "Trở về nói với Thần Sử của các ngươi, ngày lành của hắn không còn dài."

Nghe Lam Ảnh Nguyệt càn rỡ lời nói, này binh lính trong lòng cả kinh, cư nhiên quên đi.

Binh lính kia giật mình đứng hình tại tại chỗ, âm thanh Đông Phương Hàn lạnh lùng nói: "Còn không đi? Muốn chết sao?"

Binh lính kia lập tức hồi phục lại tinh thần, ngã ngửa ra sau loạng choạng đứng lên chạy đi.

"Tiểu thư, vì sao không giết bọn họ." Dạ Lan nhìn bóng lưng loạng choạng chạy trốn kia, trong mắt tràn đầy sát ý.

"Chúng ta có thể giết chết một một ngàn người trong quân đội một quốc gia, nhưng có thể diệt hết quân đội của tứ quốc sao?" Lâm Khiêm nhàn nhạt nói.

Tần Ngọc thở dài một hơi nói: "Cũng không biết Thần Sử kia đến từ nơi nào, lại phỉ báng Tiểu Dật như vậy, hiện tại xem ra Tiểu Dật chưa thể hồi Phượng Quốc được rồi."

"Không phải chỉ có Tiểu Dật không trở về được, mà là ngay cả chúng ta cũng không thể trở về, ngươi phải biết rằng, hiện tại chúng ta đã là đồng lõa." Lâm Khiêm chẳng những không vội, ngược lại lộ ra một nụ cười khẽ.

An Nhã không nói gì nhìn bọn họ một cái, buồn bực nói: "Hiện tại chúng ta nên đi nơi nào."

"Ly quốc." Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt nói.

Dứt lời, ánh mắt mấy người nhìn về phía xe ngựa cách đó không xa, Vũ Văn Diệp đang ở trong xe ngựa kia.

"Ta có dự cảm, chuyện sắp tới vô cùng phấn khích." Tần Ngọc nở nụ cười, đi về phía xe ngựa.

Lâm Khiêm tao nhã tiêu sái đi qua, ôn nhuận mở miệng nói: "So với học tập ở học viện, đi chinh phục một quốc gia phấn khích hơn nhiều."

"Thần tượng, ngươi làm hoàng đế Ly Quốc, ngươi sẽ cho ta làm công chúa chứ?" An Nhã chớp chớp mắt, đầy mong đợi.

Lam Ảnh Nguyệt không nói liếc nhìn An Nhã một cái, một mặt ghét bỏ.

An Nhã nhìn ánh mắt ghét bỏ của Lam Ảnh Nguyệt, lập tức xoay người hướng về phía Lâm Khiêm hô lớn: "Khiêm ca ca, các người đợi muội với."

Lam Ảnh Nguyệt không nói gì nhìn mấy bóng lưng kia, kỳ thực bọn họ vốn là người của tam đại gia tộc, cho dù có trở lại Phượng quốc cũng không có ai gây khó dễ cho bọn họ, nhưng bọn họ lại lo lắng cho một mình nàng đi Ly quốc.

"Thật sự là mấy đứa nhỏ kì quái." Lam Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng nở một nụ cười, chậm rãi đi về phía xe ngựa.

Không ngoài dự liệu, trong ngoài Phượng quốc, đã dán đầy bố cáo có mặt Lam Ảnh Nguyệt, mặc kệ đi đến địa phương nào, đều có thể dễ dàng nghe được thanh âm nghị luận to nhỏ.

Lam Ảnh Nguyệt nhớ tới thời điểm cách đây không lâu lúc nàng chiến thắng Tứ Liên Minh Quốc Tế Tái trở về, những người này còn chật hai bên ngã tư đường hoan nghênh nàng, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, xem ra Thần Sử kia cũng không phải nhân vật đơn giản.

Có thể đồng thời châm ngòi ly gián tứ quốc với nàng, sao có thể là người tầm thường được.

Hiện tại nàng không thể đối kháng lại với tứ quốc, nhưng điều này xảy ra không còn lâu nữa.

Đi một chút lại ngừng, rốt cuộc mấy người cũng đã đi tới biên cảnh của Phượng quốc chỉ còn đi qua khỏi cổng thành này nữa là được, mấy người đều cảm nhận được có gì đó không thích hợp, bởi vì binh lính ở cổng thành nhiều hơn so với mọi khi.

"Người bên trong xe là ai, đi ra ngoài để kiểm tra." Binh lính kia cầm vũ khí đứng trước xe ngựa, lãnh ngạnh nói.

Tần Ngọc vén rèm lên nhảy khỏi xe, khinh thường nói: "Cũng không tự nhìn xem ngươi là ai, lại dám chặn xe ngựa của bổn thiếu gia."

Người nọ vừa thấy người đi ra là Tần Ngọc, lập tức khẩn trương, hắn nhìn lại bức họa trong tay, lại nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, đột nhiên hô lớn: "Là đồng lõa với yêu nữ, đại gia mau tới bắt bọn họ lại."

Lập tức có vô số binh lính vây xung quanh xe ngựa, Tần Ngọc phe phẩy chiết quạt trong tay, không có nửa điểm khẩn trương.

Thời điểm mọi người còn đang do dự tiến hay không tiến, vài nam tử đứng gần đấy đột nhiên bay lên không trung, bọn họ hoảng sợ hô to: "Mau, mau theo chúng ta, yêu nữ động thủ."

Thời điểm nhìn lên không trung trống rỗng, toàn thân binh lính cầm đầu lạnh cóng, đúng lúc này một nam tử mặc áo giáp đi tới, binh lính vội vàng hô lớn: "Tướng quân, yêu nữ ở trong xe."

Nhưng mà lời của hắn vừa dứt, tướng quân của hắn lại nâng tay lên, lập tức hạ thủ lên mặt mình, chỉ trong nháy mắt đã đánh đến bầm dập, sau đó hung hăng bay ra ngoài, đập cả người vào tường thành, bất tỉnh.

Tất cả những việc kia phát sinh quá bất ngờ, khiến mọi người ở đây không kịp phản ứng.

Nhất thời tất cả binh lính bị dọa cho mơ hồ, bọn họ hoảng sợ nhìn xe ngựa bình thường trước mắt, liên tục lui về phía sau, sợ bản thân cũng bị đánh bay ra ngoài.

"Hiện tại, ta còn cần xuống xe ngựa không?" Một thanh âm lạnh lùng từ trong xe ngựa truyền ra, tất cả binh lính xung quanh bị dọa cho sắc mặt trắng bệch.

Đột nhiên một thiếu niên hét lớn: "Yêu nữ kia chỉ có vài người, chúng ta có hơn một ngàn người, còn phải sợ ả sao?"

"Chỉ cần chúng ta bắt được nàng, Thần Sử đại nhân sẽ thưởng cho chúng ta mười vạn kim tệ." Một sĩ binh lại nói.

Lam Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thật đúng là bởi vì lợi ích trước mắt mà không biết sống chết."

Nhận được ánh mắt của Lam Ảnh Nguyệt, Du Hồn cùng Thao Thiết nhanh chóng bay lên không trung, sau đó binh lính vừa mới la hét phải bắt được Lam Ảnh Nguyệt kia, trong nháy mắt bay lên không trung, bị Thao Thiết coi như quả bóng cao su cứ thế đá vào.

"Các ngươi chỉ là một đám bỏ đi, ta ở đây, có bản lĩnh thì đến chạm vào ta đi." Theo Thao Thiết ra tay, một loạt nam nhân đột nhiên ngã xuống.

Nghe thanh âm vang lên trong không trung trống rỗng kia, mọi người giật mình, mọi người vây xem lập tức biến sắc, nhanh như chớp chạy đi.

"Đồ bỏ đi, ta ở trong này." Thao Thiết một bên nói, một bên đánh.

"Phế vật."

"Đồ bỏ đi."

"Thật vô dụng."

Du Hồn không nói gì nhìn tiểu thân ảnh bận rộn của Thao Thiết, người này thật là ầm ĩ.

Chỉ trong chốc lát, gần ngàn binh lính, toàn bộ ngã xuống đất, chỉ còn lại binh lính lúc dầu ngăn xe ngựa của bọn họ lại.

Hiện tại binh lính kia không cách nào hình dung được tâm tình của bản thân, hắn nhìn tất cả rất rõ ràng, căn bản không có ai xuất hiện cả, nhưng tất cả mọi người lại ngã xuống, mặc dù bọn họ là binh lính, nhưng tu vi đều đã đạt tới tứ giai, không phải dân chúng tay trói gà không chặt.

"Ngươi, ngươi đến cùng là loại người nào?" Kia binh lính run run mở miệng nói.

Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười: "Ngươi đã nói ta là yêu nữ, thì cứ coi là vậy đi."

Sau đó, hai chiếc xe ngựa chậm rãi ly khai khỏi cổng thành.

Chỉ nửa ngày sau, sự tình xảy ra ở cồng thành đã lan truyền khắp Phượng Quốc, mọi người trong quốc vô cùng sợ hãi, sợ hãi đối với Lam Ảnh Nguyệt cao tới mức chưa từng thấy.

Dù sao có thể trong nháy mắt khiến ngàn binh lính ngã xuống mà không nhìn thấy dù chỉ là tàn ảnh, không biết chừng bọn họ sẽ là người tiếp theo.

Mà làm cho bọn họ thấp thỏm lo âu, chính là mục đích của Lam Ảnh Nguyệt.

Ngay tại thời điểm người dân Phượng Quốc sợ hãi sống qua ngày, Tần Ngọc cùng mấy người đã tiến nhập biên cảnh Ly quốc, Ly quốc ở phương Bắc, khí hậu cực kì rét lạnh, mới vừa đi có mấy ngày, cũng bắt đầu gặp tuyết rơi.

Kiếp trước Lam Ảnh Nguyệt sinh ở phía Nam, rất ít khi thấy tuyết rơi, cho nên vừa nhìn thấy tuyết có thêm vài phần hưng trí, cùng với An Nhã hai người thường xuống xe đi bộ một lát.

Trải qua một thời gian điều dưỡng, Vũ Văn Diệp đã tốt hơn phân nửa, trên người hắn bớt đi tính tình kiêu ngạo ngày trước, cả người trở nên ổn trọng hơn vài phần.

Ở chung mấy ngày với bọn họ, lại làm cho hắn càng thêm xem trong thiếu nữ mười năm tuổi trước mặt, sự kiện kia, hắn không thể làm được, nhưng đối với nàng mà nói, có lẽ nó trở nên đơn giản rất nhiều.

Lại qua bảy ngày nữa, rốt cuộc bọn họ cũng tới hoàng, bởi vì khí hậu tương đối khốc liệt, cho nên Ly quốc cũng không được phồn hoa như quốc gia khác, nhưng lại phong vị đặc biệt riêng.

Hơn nữa, bọn họ cũng chưa nhìn thấy bố cáo về Lam Ảnh Nguyệt ở Ly quốc, mọi người ở nơi này lộ ra hơi thở thuần khiết.

Ban đêm, ngay tại thời điểm mọi người đi tới cửa cung, mấy ngày nay Vũ Văn Diệp luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng: "Tần Ngọc, ngươi gọi Lam Dật lại đây đi, ta có chuyện muốn nói."

Tuy rằng Tần Ngọc cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn giúp hắn đi gọi Lam Ảnh Nguyệt.

Chỉ chốc lát sau, Lam Ảnh Nguyệt khoác áo choàng tiến vào xe ngựa, nàng nhìn Vũ Văn Diệp, khẽ cười nói: "Tính toán mở miệng rồi sao?"

Nhìn ánh mắt trong trẻo của nàng, tâm luôn bị buộc chặt của Vũ Văn Diệp cuối cùng cũng được buông xuống, hắn cười nói: "Từ nay về sau, nguyện cống hiến sức lực vì quân chủ."