Nhìn Em

Chương 10: Anh từng nói, nếu không thể mang lại hạnh phúc cho thứ mình quan tâm, vậy thì cố gắng giảm thiểu tổn thương đến m�

Về đến nhà, Thẩm Hàm đi tắm. Lúc đi ra, ngoài nét mệt mỏi thì trên mặt không nhận ra chỗ bất thường khác. Bấy giờ dì đứng canh bên ngoài mới thoáng yên tâm. Thẩm Hàm mệt ơi là mệt, trèo lên giường ngủ trưa. Dì nhìn giờ, buổi chiều cháu trai sẽ đến nhà mình, phải về chuẩn bị cái đã. Cơm tối của Tiểu Hàm đã nấu xong từ sớm, anh tự hâm nóng ăn là được. Dì trái suy phải nghĩ, kiểu gì cũng thấy không yên tâm, cuối cùng vẫn mở danh bạ điện thoại ra, gọi một cuộc mới an lòng cầm túi, mở cửa rời đi.

Trong mơ màng, Thẩm Hàm loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa, chậm rãi cuộn mình, ngủ tiếp…

***

Cuộc sống sau khi khiếm thị, Thẩm Hàm rất khó phân rõ, mình có ngủ say thật hay không. Mở mắt và nhắm mắt đều là màn đêm vô tận. Anh vẫn luôn đặt một chiếc đồng hồ điện tử phát được tiếng ở nơi mà tay có thể với tới. “Bây giờ là…” Giọng nữ điện tử máy móc như thế, trong thời gian rất dài, trở thành bằng cớ duy nhất chứng minh anh còn sống.

Một tiếng, hai tiếng, ngủ say không mộng mị, ngỡ tảng đá càng lúc càng đè nặng lồng ngực. Người hổn hển trong tĩnh lặng, muốn thoát khỏi giấc ngủ sâu, như thể tử vong, yên ắng không kiểm soát.

Trên mặt, chợt nhiên có cảm giác lạnh lẽo như băng. Thẩm Hàm như con đà điểu vùi đầu trong gối.

“Tỉnh rồi thì dậy đi, mặt trời đã xuống núi mà còn nằm ì trên giường nữa.”

Thẩm Hàm miễn cưỡng ngồi dậy, ngoảnh về phía âm thanh truyền đến, trưng ra gương mặt nhăn nhó: “Sao anh lại đến?”

Người kia đưa tay gõ đầu anh: “Mặt mũi chú thế là ý gì hả! Anh nhận điện thoại của dì, ba chân bốn cẳng chạy đến. Chú thì ở đấy ngủ chảy dãi ướt hết gối.”

Thẩm Hàm bật cười: “Nhan Thanh, mồm mép anh vẫn lợi hại ghê.”

Nhan Thanh đưa cốc nước trong tay cho anh: “Còn không phải tại chú nên anh mới thế à. Mau uống đi, giọng khàn hết rồi.”

Thẩm Hàm ngoan ngoãn nhận lấy, bình tâm lại, uống từng hớp từng hớp. Nhan Thanh ngồi lên giường một cách tự nhiên: “Vẫn còn biết sợ cơ à?”

Anh ngừng tay, ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc bảo: “Tất cả là tại mọi người quản thúc em chặt quá, đường cũng không cho đi. Xem đấy, ngay cả một cú phanh xe cũng doạ em sợ khiếp.”

Hai người đồng loạt bật cười.

“Công ti vẫn ổn nhỉ. Lần trước than vãn trong điện thoại, mấy cô giới thiệu đối tượng cho anh vẫn không từ bỏ à?” Thẩm Hàm tựa lên đầu giường hỏi anh.

Nhan Thanh mệt mỏi nằm vật xuống: “Đúng là đám yêu quái mà! Hôm nào anh phải tìm đạo sĩ đến thu phục họ mới được.”

Thẩm Hàm nín cười: “Hạo Hạo đâu, nó không giúp anh à?”

“Nó á? Hồi bé thì còn không vui, bây giờ chỉ biết nói ‘anh đừng có đi gieo hoạ chèn ép người khác’ các kiểu. Càng ngày càng chả đáng yêu.”

Bỗng nhiên Thẩm Hàm quay qua, ngửi ngửi trên người anh: “Anh lại đến chợ chó à? Toàn mùi chó không.”

Nhan Thanh khẽ nhéo mặt anh sang hai bên: “Sao mà nói y sì Nhan Hạo thế, có phải hai đứa vào hùa với nhau không? Khai thật mau!”

Thẩm Hàm tránh khỏi đôi vuốt của anh: “Nó lớn rồi, em còn vào hùa với nó nữa chắc? Bây giờ trước mặt nó em cũng ngại gọi nó là Hạo Hạo luôn. Chắc nó cao hơn em rồi.”

“Nó đã cao hơn chú từ lâu rồi.” Nhan Thanh lấy chiếc cốc trong tay anh, để lên tủ đầu trường, “Lần trước trong cuộc thi hùng biện ở trường, người khác nói bom nguyên tử, nó thì nói Oppenheimer[1], làm đám học sinh kia ngơ luôn.”

[1] Robert Oppenheimer: Là một nhà vật lý lý thuyết người Mỹ, giáo sư Đại học California tại Berkeley. Ông được mệnh danh là “cha đẻ của bom nguyên tử”.

Thẩm Hàm đắc ý lắc lư đầu: “Đấy còn không phải là công của em à.” Sau đó hỏi tiếp, “Anh vẫn chưa nuôi chó à?”

“Không nuôi.” Nhan Thanh buồn bực nói.

Thẩm Hàm mỉm cười. Người bạn lớn hơn anh một tuổi này, là trong nhà giới thiệu cho anh sau khi mù. Ở chung rất thoải mái, nhưng cũng không dễ thân, lúc nào cũng cảm thấy anh phòng thủ ranh giới cuối cùng của mình rất nghiêm, trước giờ không muốn gần gũi quá mức với người khác. Sau đó mới từ từ phát hiện, chỉ là Nhan Thanh cảm thấy không thể cùng lúc để ý quan tâm đến quá nhiều sự việc. Anh sợ bản thân không thể quan tâm mà cuối cùng sẽ gây tổn thương đến người và việc mình thích. Nhan Thanh luôn muốn nuôi chó, mà vì sợ không chăm sóc tốt nên đến giờ vẫn chưa thực hiện được. Anh từng nói, nếu không thể mang lại hạnh phúc cho thứ mình quan tâm, vậy thì cố gắng giảm thiểu tổn thương đến mức nhỏ nhất.

“Người được anh chọn để chăm sóc nhất định rất may mắn.” Thẩm Hàm nói hết sức cảm thán.

“Tiếc là chúng nó toàn từ thỏ trắng khiến người yêu thương, trở thành sói xám ý chí quật cường.”

“Chúng nó?” Thẩm Hàm ngạc nhiên lặp lại, “Coi như Nhan Hạo là một người em biết. Còn có ai? Hay là em không quen?”

Nhan Thanh nhìn hai gò má an ổn của anh, hoàn toàn không có e dè và phòng bị như trước kia: “Tất nhiên là chú. Không phải bây giờ có chuyện gì phiền anh cũng kể cho chú hết à?” Anh dừng một lát, “Như kiểu trái tính mà hợp nhau ấy.”

Thẩm Hàm vui vẻ bật cười thành tiếng: “Người gì mà chả tiến bộ gì hết! Chúng ta rời giường được chưa hả, em đói rồi.” Bấy giờ hai người mới bò dậy, đi ra phòng khách.

“Đúng rồi, chuyện lần trước anh bảo chú, chú thấy sao?”

Thẩm Hàm dừng chân: “Cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách. Cơ mà, chờ thêm nữa đi. Em muốn theo sinh viên khoá này đến năm tư Đại học.” Khoé môi anh khẽ nhếch lên, trong lòng hiện ra bóng dáng Dương Lạc.