Nhìn Lén

Chương 72

Loại cảm giác bị người khác nhìn thấu này từ từ dâng lên từ cảm giác xấu hổ thành giận dữ ngày càng mạnh.

Thê thảm hơn chính là, Nguyên Ngưỡng thậm chí không hiểu mình làm sao mà lại bị nhìn thấu tâm sự.

Anh phiền não phất tay, đứng lên. “Anh phải đi rồi, em xem một chút có muốn trở về ngủ bù hay không?”

“Thôi, em cũng đã đến đây rồi đi một bước lại tính một bước thôi.” Nguyên Dã đắc ý nói, chỉ có điều trong câu nói mang theo cả ngụ ý sâu xa.

“Em còn tới làm luôn mấy cái pizza để bày trước quầy đi, không thể để đợt này đi không được.”

Nguyên Ngưỡng nặng nề trừng mắt nhìn anh ta.

“Gặp lại.”

Anh đang đi ra cửa thì sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp của em họ anh.

“Cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, tự bản thân một mình cũng có thể sống rất khá.”

Nguyên Ngưỡng hơi dừng bước chân, quay đầu lại.

“Cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, tự bản thân một mình cũng có thể sống rất khá.” Nguyên Dã nhắc lại. “Nếu như ngày nào đó anh chết, thay lòng, chia tay, cô sẽ ở trước mộ phần của anh khóc xong, hoặc phun một ngụm nước miếng, quay đầu không cần anh cũng có thể sống rất tốt ___ Cô ây không giống mẹ anh.”

Cô ấy không giống mẹ anh.

Nguyên Ngưỡng hạ khóe môi, không nói gì nhiều, phất tay một cái rời đi.

Sau khi về nhà, Xuyến Hi càng nghĩ càng phát hiện ra có điều gì đó không đúng.

Là như vậy, ban đầu thầy giáo đã đồng ý, của hàng ở sườn núi bao sửa chữa.

Đã như vậy, cô hiện tại lại duy trì không cần dịch vụ bảo dưỡng này, cuois cùng là đang cùng ai giả bộ chí khí đây? Còn đem chính mình đi bán ra “tiền lương” trả tiền! Khư!

Ỷ vào nhất thời tỉnh táo, lấy ra dung cảm,cô nhanh tay tìm điện thoại ra, đè xuống một dãy số.

“Hello?”

“Thầy ơi, điện trong lò đốt của em bị hỏng rồi.” Không đợi bên kia nổi trận nôi đình, cô giành trước mở miệng.

Không ngờ phản ứng của thầy giáo rất bình tĩnh, có thể là gần đây công việc thuận lợi, nếu không chính là cô giáo gần đây chưa cho thầy ăn.

“Hỏng thì sửa đi.”

Tảng đá lớn trong lòng Xuyến Hi nhất thời để xuống.

“Đó là em liên lạc sớm với thầy, còn là…” Cô lấy lòng hỏi.

“Nói nhảm! Tôi là thiên lí nhãn hay là thuận phong nhĩ? Tôi biết điện của em hỏng chỗ nào sao?” Thầy giáo cô mắng to.

Ô, quả nhiên vẫn nổ tung.

“Được rồi.” Cô tội nghiệp cúi đầu.

“Las vegas chỉ còn bốn tháng? Tiến độ của em thế nào?” thầy giáo hỏi.

“Hai ngày nay nhanh chóng sửa xong lò đốt thì sẽ kịp.”

“Vậy còn không đi gọi điện thoại đi. Ở đây loãng phí thời gian làm gì? Nếu triểm lãm cá nhân này không thành công, đi ra ngoài không được nói em là học trò của tôi đâu đấy, mắc cỡ chết người.”

Phanh! Cắt đứt quan hệ.

“Hắc …Ha ha… Quả nhiên còn không phải không rõ ràng thầy giáo lạnh lùng quen dùng mắng chửi để thể hiện tình thương.” Cô cười khổ.

Tiếp theo thông suốt, gọi điện thoại liên lạc với Nguyên Hán ở nước ngoài.

Đầu tiên cô xuống tầng, khổ cực mở điện hầm lò, tìm được danh thiếp mang tên Nguyên Hán, trở lên lầu, dùng đường lưới kiểm tra một cái sửa chữa điện quốc tế, gọi đi.

Nhà máy hiệu buôn này chính là chuyên nghiệp dứt khoát, sau khi Xuyến Hi khai báo tên khách hàng là tên thầy giáo, bởi vì lúc đầu mua dụng cụ người ghi tên là thầy. Nhân viên phục vụ vừa nghe cô báo tên, giọng nói càng thêm nhiệt tình, đảm bảo ngày mai nhất định sẽ có nhân viên tới sửa chữa. Xuyến Hi liền tắt máy.

Theo cô biết, Tòa sửa chữa điện hầm lò không có căn cứ ở Đài Loan, gần đây nhất cũng là Singapore, cô chỉ có thể nói, người có danh thiếp thật tốt, nhân viên sửa chữa nhận điện thoại liền nói sẽ nhanh chóng giúp cô tới sửa.

Giải quyết xong chuyện lớn, cô vỗ vỗ bụng cảm thấy có chút đói.

Ghê tởm! Mới vừa rồi ở cửa hàng Điền Dã cũng không biết ăn xong cơm rồi hãy về.

….. Khoan đã. Thủ tiêu ngay ý nghĩ này đi.

Nếu vừa rồi ăn cơm ở Điền Dã thì có lẽ hiện tại mình đang nằm trong bệnh viện đi.

Mấy ngày nữa chuyện chìm xuống, chắc sẽ không ai nghĩ đến quá khứ, lúc đấy lại gọi đồ ăn đi.

“Thật đói…” Cô tìm trong tủ lạnh, chỉ tìm thấy một hộp sữa tươi và nửa cái củ cải hỏng.

Cô đem củ cải ném vào sọt rác, đổ một cốc sữa tươi uống cạn.

Ừ. Uống Ngon. No bụng, đầu óc bắt đầu mơ màng.

Nguyên Ngưỡng vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy trên ghế salon có một thân hình co lại thành một đoàn, trên bàn trà có một chiếc cốc để không.

Anh cầm cái cốc lên nhìn, mi tâm liền nhíu lại, đi về phía tủ lạnh kiểm tra.

“Này.” Sau khi xem xong anh vội vã chạy ra gọi cô. “Xuyến Xuyến? Tỉnh tỉnh.”

Sữa tươi đã bị quá hạn ba ngày rồi. Không phải cô bị ngộ độc rồi chứ?

“A… Ừ?” Cô buồn ngủ dụi dụi mắt.

Nguyên Ngưỡng thở phào nhẹ nhõm.

“Sữa tươi đã quá hạn sử dụng ba ngày rồi mà em cũng dám uống, không sợ bị viêm dạ dày sao? Sống một mình mà sao lại không biết cách chăm sóc bản thân như vậy.

Anh mắng.

Đi khắp căn phòng của cô một hồi, dùng ngón tay hơi đẩy cô một chút giống như thực vật bị chết héo vậy.

“Ngay cả điện thoại cũng không có…” A, điện thoại đây rồi. Anh nhìn qua danh thiếp của năm cửa hàng, tiếp tục nhìn xuống dưới. “Ăn uống không đúng giờ giấc, làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, ăn uống không khỏe mạnh, anh sợ có ngày nào đó em bị phát bệnh mà không có ai phát hiện đâu.”

“Này! Thế thì sao? Anh muốn gây gổ đúng không? Lại còn càng mắng càng thuận miệng nữa chứ. Anh là mẹ tôi đấy à?”

Nguyên Ngưỡng phiền não gãi gãi đầu.

“Anh phải đi về.” Anh đột nhiên nói.

“Trở về đâu?” Cô trợn mắt nhìn anh.

“Luân Đôn.”

“Chờ một chút, anh nói là, anh từ ngàn dặm xa xôi bay mười mấy tiếng đồng hồ về Đài Loan, Chỉ để cãi nhau một trận với tôi, sau đó bây giờ lại bay trở về.”

“Hắc.”

Giọng cô thô lỗ cũng không chọc giận anh, mà dưới giọng nói còn mang theo sự vui vẻ.

Xuyến Hi không quan tâm nhún nhún vai.

“Tôi chính là tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không thay đổi thành những thứ giống như những bông hoa sen thục nữ chỉ ngồi uống trà kia, anh càng sớm có thói quen về điểm này càng tốt.”

Thói quen? Thói quen với cô?

Thói quen với cô thẳng thắn trắng đen rõ ràng, gần như thành thật tới thô lỗ? Anh có thể đã muốn nhìn thấy, tại chính trên triển lãm tác phẩm của cô, cô sẽ há miệng dọa sợ không biết bao nhiêu nhà bình luận___ Nhưng những nhà bình luận đó vẫn sẽ yêu thích cô.

Ồ, anh một chút cũng không nghi ngờ, Phương Xuyến Hi tuyệt đối có thể dựa vào sức quyến rũ đặc biệt của cô, đem đám nhà bình luận chuyên nịnh hót kia bị mê hoặc tới thần hồn điên đảo.

Nguyên Ngưỡng luôn luôn tự hỏi mình, cô có chỗ nào đặc biệt? Tại sao chính bản thân mình lại bị mê hoặc đến vậy.

Khi mới bắt đầu anh đem vấn đề kéo lên người mình, ví dụ như do anh độc thân quá lâu, công việc quá bận rộn, không có quan hệ mọi việc ổn định như thế, tóm lại chính là không có liên quan gì đến cô, chính là vấn đề tại chỗ anh.

Cho đến cuối cùng, chính là một mặt sự thật kia là trên hết.

Anh hỏi ngược lại mình Phương Xuyến Hi có nơi nào không đặc biệt?

Cô nhiệt tính, dũng cảm tiến tới, thẳng thắn, mạnh dạn, mỗi nơi trên cơ thể cô, thậm chí mỗi tế bào cũng tản ra sức sống mãnh liệt, phần ánh sáng ấy rực rỡ như ánh mặt trời, như có hình có chất hấp dẫn người khác tới gần.

Anh cứ như vậy bị cô hấp dẫn.

Không cần nhất định phải có một bộ logic hợp lí, tóm lại chính là cô đã thu hút tầm mắt của anh.

Cứ như vậy.

Sau khi nhận rõ sự thật, những phiền não quanh quẩn ở bên người nhất thời bay mất.

Anh đi tới hôn cô.

Xuyến Hi bị hôn đến thần hồn điên đảo. Khi buông cô ra, trong mắt anh tràn đầy sự vui vẻ, mà cô không biết.

“Này, có người nói anh không trải qua tính cách của người phụ nữ nên không hiểu phụ nữ đúng không?”

“Anh không hiểu được.”

Toàn bộ thế giới đều không hiểu được phụ nữ, cho nên anh cũng không hiểu được. Anh thiếu chút nữa đã bật cười. Sau đó anh lại hôn cô.

Lần này rất nhẹ nhàng, rất ôn tồn, giống như cách anh hôn cô trong lúc hai người ân ái.

Lúc nụ hôn này kết thúc, cơ thể hai người đều nóng lên, cô kéo đầu anh xuống, hai người lại tới thêm một lần nữa.

Cuối cùng, trán anh đặt lên trán cô, hai người nhẹ nhàng thở dốc.

“Có muốn tới Luân Đôn với anh xem một chút không?” Đề nghị này tới không hề báo trước, sau khi nói ra khỏi miệng anh lại cảm thấy ý kiến này không tồi. “Dù sao điện ở lò đốt của em cũng đang bị hỏng, dứt khoát để mỉnh nghỉ ngơi một tuần lễ, đi cùng anh tới nước Anh đi.”

Trong mắt Xuyến Hi lóe lên ánh sáng rực rỡ, nhưng không kịp đợi câu đồng ý, ánh mắt rực rỡ đó liền bị xóa sạch thay vào đó là sự tiếc nuối.

“Nhân viên của Nguyên Hán ngày mai sẽ bay từ Singapore sang đây, em phải đợi ở chỗ này.” Cô buồn bã nói. “Hơn nữa triển lãm chỉ còn cách có bốn tháng nữa thôi, em còn khoảng mười sản phẩm nữa chưa làm xong, sợ là thời gian không đủ.”

Nguyên Ngưỡng yên lặng ôm cô một lúc, giống như cô đều mang sự tiếc nuối.

“Thật sự anh phải đi rồi.” Lúc lâu sau, anh lui về phía sau từng bước. “Sau khi trở về, anh sẽ đem hợp đồng mới tới đây, tốt nhất em nên ngoan ngoãn mà kí, đừng gây thêm phiền phức cho anh nữa.”

“Nếu không thì sao?” Trong mắt cô ánh lên sự nghịch ngợm. “Anh sẽ lại bay về, dùng thân thể tốt đẹp của anh hấp dẫn em kí hợp đồng sao?”

Anh lắc đầu một cái, thật không có biện pháp với cô.

“Giữ vững liên lạc.”

Trước khi rời đi, vẫn là câu nói đó, trăm năm cũng không đổi.

Xuyến Hi nhún vai, từ chối cho ý kiến.