Nhìn Rõ Mười Mươi

Chương 10: Chương 10

Bạc hà và gỗ đàn hương.

Mục Đông vừa tỉnh dậy đã thấy toàn thân không có chút sức lực nào.

Trong vô thức em muốn tìm kiếm người chồng vừa mới đánh dấu mình.

Trên tuyến thể, những dấu răng chi chít đang tỏa ra mùi gỗ đàn hương.

Em ngồi dậy nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của chồng đâu.

Trong phút chốc khiến em sững sờ có cảm giác hụt hẫng.

Em gục đầu, yết hầu trượt xuống, không nhịn được sờ lên tuyến thể của mình.

Đau.

Vừa đau vừa cảm thấy nóng như bị phỏng.

Mục Đông thả tay xuống, với lấy cái điện thoại sắp hết pin nằm trên tủ đầu giường, nhìn dãy số quen thuộc kia mà lòng rối rắm hoảng loạn.

Đầu ngón tay em run run do dự, cuối cùng vẫn nhấn vào dãy số đó.

Thời gian chờ nhấc máy hôm nay có vẻ lâu hơn bình thường.

Mà việc này đối với Mục Đông lại chẳng khác gì cực hình, và gần như em còn nghe rõ thấy tiếng tim mình đập.

Đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng cuộc gọi cũng được kết nối.

"Sao vậy bé cưng?"

Giọng Lực Hỏa rất nhẹ nhàng mềm mại.

Tuy vang đến từ bên kia đầu dây nhưng lại rất giống như ngồi kế bên cạnh em mà nói.

Nghe thấy giọng hắn, ngay lập tức nước mắt em trào lên đầy hốc mắt.

Em không nói gì, chỉ biết nghẹn ngào nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.

Có vẻ Lực Hỏa bên đầu dây đã nhận ra Mục Đông không ổn.

Tuy rất lo lắng nhưng không dám hỏi han, chỉ đành lẳng lặng lắng nghe người yêu như một người bạn tri kỷ.

Cuối cùng Mục Đông vẫn không nói gì.

Em ngắt điện thoại, nhắm mắt ngã ra giường, gần như nghẹn giọng thì thầm:

Tại sao lại muốn ngoại tình....

Không có ai trả lời.

Mục Đông vùi mặt vào gối, mặt gối bị ướt một mảng lớn.

Thật sự không biết lời này để hỏi chính mình hay hỏi ai khác nữa.

Chuông điện thoại bỗng đột ngột vang lên.

Mục Đông hít sâu một hơi, vùi mình trong đống chăn gối không thèm để ý đến nó, mặc kệ điện thoại có đổ chuông liên tục thì Mục Đông vẫn không muốn trả lời.

Mãi đến khi em mất dần dưỡng khí rồi nghe thấy tiếng bước chân.

Nhưng còn chưa kịp phản ứng gì, em đã bị người nào đó kéo vào lòng ôm chặt.

Mục Đông theo phản xạ tưởng đó là chồng mình, thế nên em vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng tiếc là không thoát ra được.

"Có muốn đến nhà tôi không?" Rất nhẹ nhàng, với ý muốn dò hỏi và muốn trấn an em.

Vừa dứt lời, Lực Hỏa cảm giác được ngay là Mục Đông hơi khựng người lại.

Hắn cẩn thận xốc chăn lên, vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Omega đã đau lòng không thôi.

Pheromone trong phòng rất nồng nặc.

Là hai loại pheromone hắn cực kỳ quen thuộc đã dung hòa gắn kết với nhau.

Là gỗ đàn hương và bạc hà.

Yết hầu của Lực Hỏa trượt nhẹ, hắn mỉm cười hỏi.

"Đi nhé?"

Mục Đông nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó từ từ vòng tay ôm lấy cổ Lực Hỏa.

Lực Hỏa lái xe được mười phút thì dừng trong một khu rất xa hoa.

Hắn nắm tay Mục Đông dẫn em vào, trước khi vào hắn ấn tay lên gác cổng để nó lấy dấu vân tay.

Nơi ở của Lực Hỏa rất đơn điệu, trông vô cùng thiếu sức sống, chẳng giống một nơi sẽ gọi là nhà tí nào.

Hình như Lực Hỏa cũng tự hiểu nên thấy xấu hổ.

Hắn dẫn Mục Đông đi xem một vòng căn nhà, rất đơn giản, không có bày trí gì nhiều, trong phòng còn thoang thoảng mùi gỗ đàn hương.

Lực Hỏa đưa cho Mục Đông một ly nước ngô nóng, sau đó ôm Mục Đông cùng ngồi trên chiếc ghế sô pha lười hắn mới mua.

Lực Hỏa tựa đầu lên hõm vai Mục Đông, dụi nhẹ mấy cái.

Được một lúc thì hắn hôn lên tuyến thể của Mục Đông, liếm nhẹ chỗ đó, để nước bọt hắn thấm ướt tuyến thể của em, làm nó long lanh ánh nước.

Có hơi ngưa ngứa.

Mục Đông nhắm mắt, cơ thể cứng đờ.

"Đứa bé.."

"Không sao hết."

Lực Hỏa hôn lên má Mục Đông, ôm chặt em hơn, kìm lại pheromone của chính mình, im lặng trấn an người yêu của hắn.

Qua một lúc sau, Mục Đông đột nhiên đáp lại lời hắn vừa nói.

"Có sao mà."

"Anh ấy là chồng em."

"Bây giờ cũng là Alpha của em."

"Những chuyện như thế này em sẽ cùng anh ấy trải qua thêm rất nhiều lần nữa."

Lực Hỏa mím môi, ánh mắt hắn tối lại cùng với hàm răng đang nghiến chặt, hoàn toàn không còn vẻ thẹn thùng nồng nhiệt như ánh mặt trời kia nữa.

Hắn ôm chặt người hắn yêu từ đằng sau, tham lam liếm mút pheromone của Mục Đông, răng nanh cứ cạ gần chỗ đó, giọng nói rất nhỏ còn mang theo chút dịu dàng ấm áp.

"Sớm thôi.."

"Sẽ sớm tới một ngày người đó là tôi."