Nhìn Rõ Mười Mươi

Chương 16: 16: Đưa Ra Lựa Chọn

Con chim bồ câu tung cánh, từ từ bay lên cao.

Lực Hỏa ngây người một lúc, sau đó mới nhận ra Mục Đông đã nói gì.

Hắn nhìn Mục Đông, yêu thương thấp giọng:

"Đông Đông..."

Vừa nói xong Lực Hỏa đã ghì lấy cổ Mục Đông hôn sâu em.

Môi của em rất ấm và mềm, Lực Hỏa thực sự đã nghiện thật rồi, không nhịn được muốn nếm nhiều hơn.

Hắn cạy môi Mục Đông, vụng về hấp tấp đưa lưỡi vào tìm lưỡi em để cùng nhau nhảy múa, triền miên không muốn dứt ra.

Mãi một lúc sau, khi Mục Đông đỏ bừng cả mặt, khóe mắt ướt lệ mới được hắn buông tha.

Lúc này hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể đang tiết ra pheromone vì hưng phấn kia của em.

"Tôi cũng thích em."

"Rất rất thích."

"Luôn luôn yêu thích."

Đôi mắt Mục Đông sáng ngời, em lại ôm cổ Lực Hỏa, hôn hắn thêm lần nữa.

Những con chim bồ câu đứng chung quanh cũng đột ngột bay lên, một cảnh tượng tuyệt đẹp trong ánh chiều tà lãng mạn và ấm áp.

Mục Đông nằm trên giường của Lực Hỏa, xung quanh tỏa đầy pheromone của Alpha khiến em cảm thấy rất thoải mái.

Em không nhịn được hồi tưởng tới cảnh khi ấy, mặt lại nóng bừng lên, trái tim còn đập bình bịch, cả người lại cảm thấy xốn xang rạo rực.

Dường như...!Đây là lần đầu tiên em nghiêm túc tỏ tình, và còn được người thương đáp lại nên mới vui vẻ kích động đến vậy.

Em vô thức vuốt ve chiếc nhẫn, nhưng ngay sau đó bỗng cứng đờ cả người.

Mục Đông giơ tay lên, nhìn nhẫn cưới trên ngón tay mà nét mặt ảm đạm hẳn.

Thực sự lòng em lại thấy rối bời nữa rồi.

Rốt cuộc Hạ Viêm Phong làm vậy là có mục đích gì?

Em và anh ấy lấy nhau đã được mấy tháng.

Mấy tháng đầu không hề thấy mặt nhau, nhưng gần đây chưa gặp mặt nhiều lần đã đánh dấu.

Rõ là không thèm để ý đến em, không hề thích em, nhưng lại không cho phép em làm nên những chuyện hết sức quá quắc.

Chẳng lẽ vấn đề này do tính chiếm hữu trời ban của Alpha đối với Omega sao? Ngay cả khi em nói thẳng rằng mình ngoại tình, anh cũng chỉ đen mặt cảnh cáo.

Trong khi bản thân anh có đủ khả năng tra được người đó là ai, thế nhưng vẫn lựa chọn một điều nhịn chín điều lành.

Thật sự không biết là không quan tâm việc mình bị đội nón xanh hay là không thèm để ý tới việc vợ mình ngoại tình bởi vì người kia chính là em trai của mình nữa.

Thành thật mà nói, Mục Đông nghĩ có khả năng nghiêng về vế trước hơn.

Bởi vì từ trước đến giờ anh đều tỏ ra rất lạnh nhạt đối với em.

Mục Đông chớp mắt nhìn chiếc nhẫn của mình, không hiểu sao lại nở nụ cười.

Em không tiếp tục suy nghĩ nữa, một lát sau ngáp dài, rồi mơ màng đi vào mộng đẹp.

Lúc Lực Hỏa bước vào, người đã ngủ say.

Hắn cười khẽ, trong ánh mắt chất chứa những yêu thương.

Hắn cẩn thận bước lên giường, kéo người ôm vào lòng, sau đó hôn mấy cái mới chịu để yên cho em ngủ.

Đọc truyện hay tại { ТRUMtruye Л.v n }

Hắn nhìn lông mày Mục Đông, đầu ngón tay khều nhẹ, Mục Đông theo phản xạ đánh cái tay hư của hắn.

Lực Hỏa thấy vậy cong môi, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp và thỏa mãn.

Hắn chăm chú nhìn Mục Đông một lúc lâu, mãi đến khi người trong lòng hắn từ từ mở mắt thức dậy.

Mục Đông sửng sốt đối diện với ánh mắt của Lực Hỏa, sau đó nở nụ cười lười biếng, trong ánh mắt lúc này không có mấy phần cảm xúc, thật sự không nhìn ra nổi đối phương đang nghĩ gì.

"Nhìn em như vậy làm gì?"

"Thích em." Lực Hỏa nói ra không chút do dự.

Mục Đông ngẩn người, không nhịn được cười thành tiếng.

Hắn vẫn luôn thẳng thắn như vậy.

Mục Đông đẩy nhẹ hắn ra, nhưng trong nháy mắt đã nhào vào lại trong vòng tay người ta.

Yết hầu em trượt xuống, thấp giọng mở miệng:

"Vậy giờ chúng ta phải làm sao?"

Lực Hỏa không nói gì.

Mục Đông khẽ cau mày ngước lên nhìn Lực Hỏa, chỉ thấy hai mắt hắn tối lại, nhìn chằm chằm em.

Đến giây tiếp theo đã bất ngờ giữ cằm Mục Đông, đôi môi mỏng dò hỏi:

"Tại sao lúc đó em lại kết hôn với anh trai tôi?"

Mục Đông sửng sốt, nhưng không hề nói ra lý do.

"Thực ra lúc đó em có thể từ chối mà, đúng không?"

Hai mắt Mục Đông trừng lớn, em ra sức giãy giụa, nhưng lại bị Lực Hỏa giữ chặt hơn.

Lực Hỏa nhìn thấy phản ứng của Mục Đông, liền biết bản thân đã nói đúng.

Hắn trông nguy hiểm híp mắt, giọng nói vẫn tiếp tục trầm khàn, đem theo sự lạnh lùng hiếm có.

Hắn cong môi, từ tốn nói:

"Giờ em hãy chọn đi."

"Chọn tôi,"

"Hay là chọn anh ta.".