Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 20: Khe Hở

Những lời thì thầm lặp lại này có một khắc làm cho La Ngọc An sinh ra ảo giác đầu óc mình sắp bị đâm thủng, đau kịch liệt. Phủ tay lên trêи khe hở, thần tượng bằng sứ vốn nên có xúc cảm lạnh bằng, nhưng mà tay cô vừa đặt lên đã bị nóng đến run rẩy, thần tượng này mặt ngoài thế nhưng là một mảnh nóng rực.

Tiếng kêu " Nóng quá” và "Đau quá” ngừng trong một chớp mắt, rồi càng thêm kịch liệt tràn ra từ khe hờ.

La Ngọc An hiện tại cũng đã bị nóng rát làm đau, nếu không phải nhanh chóng khôi phục thần trí, mở mắt ra thấy tấm mành màu đen trong hiện thực, khả năng cô đã thật sự bị loại thống khổ này cảm nhiễm, cũng rêи rỉ theo.

cô bò dậy từ trêи mặt đất, lại lần nữa đi đến trước mặt thị thần. Thị thần ngồi ngay ngắn trêи thần đài, bộ dáng không giống lắm với cái thần tượng gốm sứ trong thế giới hắc ám kia, nhưng mà cảm giác mang lại cho người ta lại rất giống nhau.

“Thị thần, ta nên làm như thế nào đây?" La Ngọc An không phải người quá thông minh, gặp chuyện như vậy, cô cũng không có chủ trương, chỉ có thể dò hỏi thị thần. Nếu thần tượng kia có quan hệ với thị thần, vậy khẳng định hắn sẽ có chỉ thị.

Thị thần nghe cô hỏi, mỉm cười đưa ra kiến nghị: "không bằng nàng thử xem xem cái khe kia có cái gì?”

La Ngọc An: "Nhìn không rõ lắm...... Chẳng lẽ phải đập vỡ ra xem sao?”

Thị thần ngữ khí chậm rì rì, phá lệ bình thản: "Đập vỡ a? Vậy đập xem sao.”

Bởi vì ngữ khí bình thản và đạm nhiên, thấp thỏm trong lòng La Ngọc An đều chậm rãi biển mất. Nếu thị thần biểu hiện không sao cả như vậy, thì hắn là không có vấn đề gì đi?

cô chuẩn bị sẵn sàng, buổi tối hôm nay khi lần thứ hai nhìn thấy thần tượng gốm sứ vỡ ra khe hở, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, muốn đẩy nó từ trêи đài xuống đập vỡ, kết quả thần tượng so với cô tưởng tượng còn nặng hơn rất nhiều, cô không thể đẩy, ngược lại lòng bàn tay bị nóng đỏ. La Ngọc An không dễ dàng từ bỏ, cô bò lên trêи thần đài, nhìn khe hở một cái, duỗi tay chọc vào bốn ngón tay, muốn dùng sức tách ra.

Cô nghĩ có khe hở thì càng dễ bị bể vỡ, nếu có thể bẻ khe hở nhỏ thành to, cũng có thể thấy bên trong là cái gì. Ngón tay với vào bên trong khe hở tối tăm, nháy mắt liền cảm thấy không đúng, nhiệt độ nơi đó So với mặt gốm sứ bên ngoài còn cao hơn rất nhiều, quả thực giống như là bên trong có liệt hỏa thiêu đốt hừng hực.

La Ngọc An bị nóng đến rụt tay về, ôm ngón tay đỏ bừng không có cách nào. Tóc bên mặt bị gió không biết từ nơi nào tới thổi nhẹ đến miệng cô, La Ngọc An giơ tay kéo tóc ra sau tai, thu tay về mới phát hiện trêи ngón tay bắt được hai sợi tóc dài.

Tóc?

Cô cầm hai sợi tóc để sát vào khe hở trêи thần tượng, thử bỏ hai sợi tóc vào khe hở, lại ghé sát vào muốn ngửi một chút xem tóc có bị thiêu cháy phát ra mùi gì không.

không có mùi tóc khét, chỉ có một mùi hương nhàn nhạt không biết tên. Nhưng mà, âm thanh khủng bố bên trong khe hở cũng dừng lại.

Giống như có một chút tác dụng? Trong chốc lát sau, thanh âm kia lần thứ hai vang lên, La Ngọc An túm lấy mái tóc dày của mình tự hỏi một chút. Người mỗi ngày đều sẽ mọc ra tóc mới, tương tự, cũng sẽ có rất nhiều tóc tự nhiên rụng xuống, cho nên cô kiên nhẫn dùng tay chải trong chốc lát, vuốt xuống mười mấy sợi tóc. Chỉ cần có thanh âm vang lên từ khe hở, cô lại nhét một sợi tóc vào.

Cô cảm thấy hình như mình tìm được một biện pháp khiến thanh âm kia ngừng lại..

Buổi sáng tỉnh lại, theo thói quen cô đi vào trước mặt thị thần, còn chưa nói lời nào đã thấy thi thần bỗng nhiên che miệng ho khan một trận, buông tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện mười mấy sợi tóc dài.

La Ngọc An nhìn trong tay thị thần bỗng nhiên có mười mấy sợi tóc.

Thị thần ôn hòa nói: "Lần sau, không được nhét loạn các thứ vào trong thân thể của ta.”

Trong thân thể ngài ....?

La Ngọc An ngượng ngùng tiếp nhận tóc mình: "Vâng, thực xin lỗi.”

Cô bỗng nhiên phản ứng lại, có ý tứ ẩn dấu trong đó, kinh ngạc nói: "Đó là thân thể ngài sao? Nếu như vậy, sao ngài bảo ta đập vỡ nó?”

Thị thần cười nói: "Đúng là bởi vì nàng đánh không vỡ mới cho nàng thử, dù sao cũng không có chuyện gì.”

Nhớ tới chuyện như trải qua ác mộng, La Ngọc An bỗng nhiên phản ứng lại. Chẳng lẽ, buổi tối mỗi ngày là thị thần đang chơi trò chơi gì sao? Có phải hắn quá nhàm chán hay không? Nếu như thế, thị thần muốn cô chơi cùng, hình như cô cũng không thể nói không.

Buổi tối lại tới, lại lần nữa nghe thấy khe hở rêи rỉ, cô cảm thấy đau đầu liền bắt đầu hát, muốn bỏ qua thanh âm có thể chui vào trong đầu người khác của thị thần. Vậy mà thật sự có hiệu quả, ít nhất lúc giọng của cô đè lên, thanh âm đó liền biến mất. Cô hát không ngừng, hát thật lâu, buổi sáng dậy cảm giác cổ họng hơi đau.

Chắp tay trước ngực, hỏi thị thần: "Tối hôm qua, ngài cảm giác thế nào?”

Thi thần mỉm cười gật đầu: "Có thể nhưng mà, hy vọng nàng có thể đổi một bài hát."

La Ngọc An xấu hổ, cô không biết hát, hơn nữa không nhớ rõ lời nhạc giai điệu, cho nên chỉ hát bài mà siêu thị dưới lâu thường xuyên phát, một ca khúc vô cùng tẩy não.

“Vậy kể chút chuyện xưa cho ngài, đọc chút thơ từ gì đó, có thể chứ?”

"So với bài hát tối hôm qua hình như dễ tiếp thu hơn.”

Cảnh tượng kinh dị không thể hiểu được liền biến thành cảnh tượng kỳ quái, trừ La Ngọc An cảm giác mình trở thành con cú, ngày đêm điên đảo, ban ngày cần một khoảng thời gian ngủ bù ra, cũng không có vấn đề khác.

Lúc giữa trưa, ngoài viện không có tiếng nhạc, các thị nữ lại ở bên ngoài hoá vàng mã.

Đó đều là văn tế mà tộc nhân Tần thị tự tay sao chép, hy vọng có thể bình ổn thống khổ cho thị thần vào tháng sinh thần. Nhưng mỗi một thế hệ lại một thế hệ qua đi, thói quen này đã trở thành một loại hình thức, tác dụng an ủi thống khổ của văn tể sớm đã biến mất. Vào thời gian xa xăm trước đây, mọi người trong tộc sao chép tế văn cho thị thần, cảm tạ ngài phù hộ, áy náy nùng liệt và cảm tạ chân thành tha thiết đều có thể truyền đến thông qua phương thức như vậy. Còn hiện giờ, những cảm xúc truyền đạt qua văn tế đã rất loãng, không còn tình cảm mãnh liệt.

Còn khúc nhạc an hồn vang lên cả đêm đó, an ủi đối với hắn thậm chí so ra kém một cô gái nhỏ thật tình lo lắng.

cô gái nhân loại được hắn giữ lại đang cuộn tròn ngủ ở phía sau hắn, ít nhiều có nàng, tháng sinh thần này tựa hồ cũng không quá thống khổ như vậy.

Tuy rằng có chút không giống so với lúc trước hắn đã nghĩ.