Như Hình Với Bóng

Chương 2: Sinh tử do trời

Nguyễn Vân bị đánh thức bởi một màn rung lắc dữ dội, cả người ê ẩm như vừa bị dần cho một trận nhừ tử.

Cố gắng nâng lên hai mí mắt nặng trĩu đau rát, một ý nghĩ lướt qua não Nguyễn Vân.

“Chẳng lẽ mình còn sống?”

Ký ức cuối cùng của cô dừng ở hình ảnh căn phòng tối đen và mặt đất rung chuyển dữ dội, sau đó thì hoàn toàn mất đi ý thức.

“Không lẽ mình đã được cứu? Dựa vào sự rung lắc lúc này có thể đoán rằng mình đang ở trên một phương tiện di chuyển. Phải chăng mình đang được đưa đến bệnh viện. Nhưng sao lại xóc nảy dữ dội thế này?”

Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu Nguyễn Vân, cô cố mở mắt ra nhìn quanh một lượt, chỉ để rước lấy một trận hoảng hồn bởi cảnh tượng trước mắt.

Chỗ cô đang nằm trông giống như một cái thùng xe bằng gỗ, trên vách xe có vài vết nứt rải rác, nhờ chúng mà một ít ánh sáng bên ngoài lọt vào giúp Nguyễn Vân có thể nhìn rõ tình cảnh trong xe. Không nhìn còn đỡ, vừa thấy tình hình trước mắt làm Nguyễn Vân chỉ muốn đập đầu vào vách ngất quách cho xong.

Xung quanh cô lúc này có chừng mười mấy đứa bé khoảng từ sáu đến tám tuổi, thân hình gầy gò khô đét, quần áo rách rưới, đang ngồi co cụm trong thùng xe chật hẹp. Cô để ý thấy chúng nó lấm lét nhìn về phía cô, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Sợ hãi?

Nguyễn Vân biết mình có một khuôn mặt bình thường, thậm chí có thể nói là hơi xấu theo quan niệm sắc đẹp thời nay. Thế nhưng cũng không đến nỗi dọa trẻ con chứ!

Cô theo phản xạ đưa tay lên sờ mặt, bỗng chạm phải thứ gì đó lành lạnh dinh dính bên má phải, cô xoa xoa một chút rồi để tay xuống nhìn thử. Trong buồng xe quá tối nên không thể nhìn rõ thứ dính trên mặt cô là gì, thế nhưng cái mùi này …

“Dkue fhwfr uhwd gjaoe!”

Xe dừng lại đột ngột khiến Nguyễn Vân theo quán tính ngã nhào ra trước, suýt chút là đâm đầu vào thành xe. Cửa xe được mở ra, có ai đó đứng trước cửa xe quát tháo đám con nít bên trong bằng một thứ ngôn ngữ lạ lẫm mà cô không thể hiểu được. Người đó đứng ngược sáng nên cô không thể nhìn rõ mặt, chỉ biết đó là một người khá to béo, hình như là phụ nữ.

Sau đó bọn trẻ bị lôi xuống xe, Nguyễn Vân cũng bị kéo đi. Lúc nãy chưa cử động nhiều nên không biết, giờ mới di chuyển một chút cô liền thấy đầu đau như búa bổ, cảm giác buồn nôn trào lên trong cổ họng.

Ngay khi người đang nắm cánh tay quăng cô xuống đất, Nguyễn Vân không nhịn được nôn một trận dữ dội, nhưng chỉ có thể nôn ra một ít nước. Loáng thoáng bên tai thứ ngôn ngữ xa lạ, có ai đó đá vào người cô mấy phát, cuối cùng còn đạp lên lưng cô một cái, làm cô suýt chút dụi mặt vào bãi nôn của mình. Vội vàng nghiêng người sang một bên né tránh, Nguyễn Vân theo phản xạ đưa hai tay lên ôm đầu, chỉ sợ bị người ta đánh tiếp.

May thay người kia dường như không có ý định đánh cô nữa, chỉ đưa tay lôi cô dậy rồi ném vào chỗ mấy đứa bé đang đứng túm tụm bên kia, lùa cả đám ra một dòng suối gần đó.

Mãi đến lúc này Nguyễn Vân mới có thời gian định thần để quan sát xung quanh. Bên kia dòng suối là một mảng rừng cây rậm rạp, xa xa là hình dáng của mấy dãy núi dài liên miên tựa như không có điểm cuối. Quay đầu nhìn lại, sau lưng cô vẫn là rừng cây, nhưng bên đó có mấy chiếc xe ngựa đang đậu. Tổng cộng có sáu chiếc xe tất cả, trên xe lục tục có mấy đứa trẻ đi xuống. Giờ cô mới phát hiện mấy xe này hình như được phân chia theo độ tuổi. Vì có chiếc chứa toàn mấy đứa nhóc cỡ chừng ba bốn tuổi, có chiếc lại chứa mấy đứa độ mười mười một tuổi, còn có hai chiếc phân biệt chứa mấy thiếu niên thiếu nữ tuổi chừng mười bốn mười lăm, chiếc cuối cùng là của mấy người đàn ông cùng phụ nữ hung dữ kia.

Khoan đã, phân chia theo độ tuổi?!

Nguyễn Vân giật mình nhìn xuống hai tay. Trước mắt cô là một đôi tay nhỏ bé, gầy gò và đen nhẻm, trên cánh tay còn có mấy vết thương cùng máu bầm mới cũ khác nhau. Trên bàn tay phải đã đưa lên sờ mặt lúc trước dính một màu đỏ tươi cực kỳ chói mắt. Hoảng sợ, Nguyễn Vân lao mình tới bên dòng suối nhìn xuống.

Nước suối ở đây rất trong, tựa như một mặt gương sáng, phản chiếu hình ảnh một đứa bé chừng năm sáu tuổi, khuôn mặt cáu bẩn nhìn không rõ ngũ quan, tóc tai bù xù, trên trán còn có một vết thương khá sâu, trông có vẻ như bị vật cứng đập vào, máu đã chảy ướt một bên má.

Vì mải nhìn hình ảnh phản chiếu dưới nước mà Nguyễn Vân không chú ý những đứa bé khác xung quanh cô đang uống nước bỗng vội vàng tránh qua chỗ khác. Một người đàn ông đi đến khụy chân ngồi xuống cạnh cô, miệng nói gì đó. Sau đó Nguyễn Vân cảm thấy tóc mình bị túm lấy, cả đầu bị ấn xuống nước, không thở nổi.

Tay chân cô quơ quào loạn xạ trong cơn hoảng loạn, nhưng chẳng có tác dụng gì. Ngay lúc cô tưởng rằng mình sẽ bị chết ngạt, bàn tay đang túm chặt tóc lôi đầu cô ra khỏi nước. Vừa mới hít được hai hớp không khí, đầu cô lại bị ấn xuống nước, cũng may lần này người kia không ấn quá lâu như lần đầu, nếu không e rằng cô đã ngất rồi.

Thoát khỏi màn tra tấn nhúng nước này, Nguyễn Vân ngã nhào trên đất ho lên sù sụ. Cố ngẩng đầu lên để nhìn, người vừa ấn đầu cô vào nước là một người đàn ông trung niên. Gã ta có gương mặt ngăm đen góc cạnh, khóe miệng có một vết sẹo khá dài càng làm tăng lên vẻ dữ tợn.

Thấy Nguyễn Vân nhìn mình, gã có vẻ khá bực bội, mở miệng quát mắng mấy tiếng mà cô không hiểu, rồi lại lôi cô đi một cách thô lỗ.

Gã đẩy cô vào chỗ lùm cây có vài đứa bé khác đang đứng. Lúc đầu cô không rõ ý gã là gì, nhưng sau khi nhìn vào mấy đứa bé kia thì cô hiểu rồi.

Gã muốn cô giải quyết bầu tâm sự ở chỗ này!

Còn chưa kịp hoảng sợ thì một tin tức khác đã xuất hiện trong đầu khiến Nguyễn Vân đứng hình.

Sao gã lại đưa cô vào chỗ mấy đứa bé trai mà không phải là mấy bé gái?!!

Vội vàng xoay đầu nhìn quanh một vòng, Nguyễn Vân phát hiện ở một chỗ lùm cây khác cách chỗ cô đứng khá xa có mấy bé gái lẫn vài thiếu nữ đang tụ tập, rõ ràng là chuẩn bị giải quyết nỗi buồn. Ở đó còn có ba phụ nữ trung niên cao lớn cầm gậy đứng xung quanh, trông bộ dạng cứ như đang canh giữ phạm nhân.

Lén lút nhìn nhanh thêm một lượt, Nguyễn Vân phát hiện chỗ mấy bé trai này ngoài người đàn ông vừa lôi cô tới đây còn có một người khác đã đứng canh ở đây từ trước. Gã kia người gầy nhom, lưng hơi gù, hai mắt ti hí đảo quanh liên tục, bộ dạng mười phần tiểu nhân nham hiểm.

Lúc này không cần gã đàn ông hung ác kia cử động thì Nguyễn Vân cũng có thể cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của gã, cô liền vội vàng phóng vào một chỗ lùm cây khá kín đáo gần đó. Tuy cuối đầu xuống nhưng khóe mắt cô vẫn chú ý đến hai gã đàn ông bên ngoài, thấy hai người đó có vẻ bực bội nhưng không có ý tiến đến chỗ cô, chỉ quay sang quát mắng mấy đứa bé trai kia gì đó, cô thở phào một cái rồi vội vàng cúi xuống tuột quần ra kiểm tra.

Rồi xong, xin chào chim nhỏ, đời cô từ nay thế là tàn.

Không kịp suy nghĩ nhiều, cô ngồi luôn xuống xả bầu tâm sự. Trực giác của cô cảnh báo rằng nếu lúc này mà còn không tranh thủ đi tiểu thì e rằng lát nữa chẳng còn cơ hội. Mặc dù tư thế này với cơ thể hiện tại không ăn nhập lắm, nhưng cô không có thời gian để làm quen điều chỉnh, đành phải dùng kiểu cũ thôi.

Tránh để cho hai gã kia thắc mắc vì sao cô lại đột nhiên biến mất trong lùm cây rồi tiến lại đây, Nguyễn Vân cố gắng cấp tốc giải quyết nỗi buồn rồi nhanh chóng kéo quần lại đi ra ngoài, cúi đầu ngoan ngoãn đứng gần gã có sẹo hung ác ban nãy.

Có lẽ thái độ hợp tác của cô khiến gã hài lòng nên không thấy gã động tay động chân gì với cô nữa, chẳng qua miệng vẫn quát mắng liên hồi. Cô vội vàng theo chân mấy đứa bé kia tiến vào trong chiếc xe ngựa cũ kỹ, chỉ sợ chậm một bước thì lại ăn đòn.

Ngồi trong một góc buồng xe, Nguyễn Vân hai tay ôm đầu gối, cẩn thận suy ngẫm mọi chuyện.

Tuy kiểu dáng trang phục của mấy người này có vẻ lạ lùng, nhưng cô vẫn có thể lờ mờ nhận ra đây là trang phục cổ đại. Quần áo của cô và mấy đứa bé khác vừa cũ nát lại rách tả tơi, mấy đứa bé gái thì đỡ hơn, ít ra còn có mấy mảnh vá. Từ đây có thể thấy xuất thân của cả bọn bao gồm luôn cô không phải khá giả gì, lại nhìn thái độ và phương thức di chuyển của đám người này, trong đầu cô không khỏi hiện lên hai chữ “buôn người”.

Chỉ là không biết cô cùng mấy đứa bé kia là bị bán hay bị bắt. Lại nhớ đến thứ ban nãy cô mới thấy, tuy rằng vẫn chưa phát triển hoàn toàn nhưng cô vẫn có thể khẳng định đó là dương v*t hàng thật giá thật.

Nguyễn Vân hoang mang nghĩ, hình như mình đã mượn xác hoàn hồn rồi.

Chiếc xe ngựa vẫn lọc cọc chạy trên đường, thỉnh thoảng vấp phải đá nên nảy lên mấy cái. Nguyễn Vân ôm lấy hai chân, vùi mặt vào đầu gối, trong lòng mờ mịt, không biết tương lai sẽ ra sao.

* * *

Ba ngày chậm chạp trôi qua, ngồi trong buồng xe ngộp mùi mồ hôi quyện cùng nước tiểu này, Nguyễn Vân lả người dựa vào vách xe, hai mắt vô thần nhìn lên nóc trần rạn nứt.

Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại mới thấy ý tưởng này viễn vông cỡ nào. Với cái thân thể nhỏ bé suy dinh dưỡng không biết mấy tuổi này, muốn trốn thoát khỏi vòng vây của một đám người lớn hung hãn có vũ khí trong tay là điều không tưởng. Hơn nữa, cứ cho là nhờ một phép nhiệm màu nào đó mà cô có thể trốn được đi, thì ở bên ngoài cô cũng không có khả năng sinh tồn được. Thân thể này còn quá nhỏ, cô lại không biết ngôn ngữ ở đây, cũng chả biết đây là đâu, thời đại nào nốt, muốn sống sót một mình là không thể nào.

Vì thế, sau một hồi suy tính thiệt hơn, Nguyễn Vân cuối cùng từ bỏ ý định bỏ trốn, thuận theo ý trời.

Xe ngựa chạy chậm dần rồi dừng lại hẳn, cô biết đã đến giờ cơm.

Đám người này chỉ cho bọn cô ăn hai lần, một lần gần trưa và một lần vào lúc tối, khi chuẩn bị cắm trại nghỉ ngơi. Trong quá trình di chuyển sẽ được ngừng lại một lần để đi vệ sinh, đó là đối với đám hàng hóa bọn cô, còn với đám buôn người thì cô không biết chúng có tự động ngừng lại lúc nào khác không.

Lục tục xuống xe cùng bọn trẻ, xếp thành một hàng rồi nhận lấy cái bánh nướng khô khốc không biết được làm từ bột gì, Nguyễn Vân tìm một chỗ tương đối bằng phẳng trên đất rồi ngồi phệt xuống, bắt đầu công cuộc gặm cắn món ăn cứng như đá này. Tuy thứ này thật sự không đáng để gọi là thức ăn, nhưng mọi người vẫn ăn rất ngon lành, thậm chí cô còn thấy có đứa bé ôm hẳn cái bánh vào lòng, vừa ăn vừa dáo dác nhìn ngó xung quanh như sợ có ai nhào tới cướp mất cái bánh đá của nó.

Trong lúc vẫn đang cố sống cố chết ăn cái bánh trong tay, bỗng có tiếng hét vang lên thu hút sự chú ý của Nguyễn Vân cùng những người khác. Ngẩng đầu lên, Nguyễn Vân thấy hai thiếu niên một nam một nữ bị ba gã đàn ông lôi đi sền sệt, rồi bị ném vào gần đống lửa chỗ trung tâm. Mấy đứa trẻ và những người khác dường như cũng nhận ra sự khác thường, nhanh chóng đứng dậy, vô thức co cụm thành từng nhóm, chăm chú nhìn vào cảnh tượng trước mắt. Một nỗi sợ hãi cùng bất an mãnh liệt bỗng dâng lên trong lòng làm Nguyễn Vân không thể cử động, cứ thế ngồi yên một chỗ, nhìn hai người thiếu niên bị ấn chặt trên đất, đầu óc trống rỗng.

Mấy người đàn ông và phụ nữ kia vừa đánh vừa mắng, hai người thiếu niên thì vừa dập đầu vừa nói gì đó, có vẻ là đang cầu xin tha thứ. Một người phụ nữ trung niên phốp pháp, mà theo quan sát mấy ngày nay của Nguyễn Vân thì có vẻ là cầm đầu nhóm người này, bỗng đi ra quát lên mấy tiếng. Lập tức có thêm mấy người đàn ông đi lên tách hai thiếu niên ra, người nam thì bị đánh đập túi bụi, còn người nữ thì bị xé rách quần áo, có vẻ như bọn họ định …

Nhìn tới đây Nguyễn Vân bỗng thấy mắt cay xè, trong lòng dường như có một giọng nói đang gào thét bảo cô đừng nhìn nữa, thế nhưng đôi mắt lại không nghe theo lời của đại não, cứ mở ra thao láo, thu hết những hình ảnh ghê rợn phía trước vào mắt.

Bên tai văng vẳng thứ ngôn ngữ lạ lẫm, Nguyễn Vân cảm thấy đầu óc ong ong, hai tai đau buốt, tựa như có thứ gì đó đang đâm vào màng nhĩ của cô.

“ … tsjhw ladniq … koabw yadkq mafoi … bọn mày sẽ không được chết tử tế đâu!!!”

Giống như một phép lạ, giờ phút này bỗng nhiên Nguyễn Vân có thể hiểu được những người kia đang nói gì. Những tiếng chửi bới, cầu xin rơi vào tai cô như những lời nguyền rủa của ác quỷ.

- Câm miệng ngay thằng chó đẻ!

- *** *** thằng chó, tao đánh chết mày!

- Tha cho tôi, xin hãy tha cho tôi …

- Con đĩ non này, thích lắm phải không? Ông cho mày thích ý …

- Đừng … đừng …

- Chạy trốn nữa đi. Sao không chạy nữa? Bà cho tụi mày chạy này …

“Im, im hết đi!!”

Nguyễn Vân đau đớn đưa tay ôm lấy đầu, hai mắt nhắm nghiền, cái bánh trên tay rơi xuống đất lăn lông lốc, cuối cùng được một đứa bé nhặt lên. Nó vội vàng giấu vào lòng, chăm chú nhìn Nguyễn Vân, chỉ sợ cô sẽ đến chỗ nó đòi lại.

Không biết qua bao lâu, tiếng mắng chửi, cầu xin cùng khóc lóc dần dần lắng xuống, hai con người vốn đang sống sờ sờ lúc trước giờ đây nằm im trên nền đất lạnh, bị mấy gã đàn ông lôi đi vào rừng cây như hai miếng giẻ rách, chỉ để lại trên khoảng đất trống gần đống lửa ban nãy hai vệt máu loang lổ to tướng.

Nguyễn Vân cùng mấy đứa trẻ khác bị lùa lại lên xe. Cô thất hồn lạc phách ngồi vào góc xe, lắng nghe tiếng xích kêu loảng xoảng khóa lại cửa xe từ bên ngoài, nhốt một đám khỉ con vừa bị cảnh giết gà ban nãy dọa sợ trong buồng xe tối tăm chật hẹp, lẳng lặng chờ trời sáng.