Như Hình Với Bóng

Chương 5: Thi Âm viện

Quỳ gối trước mặt Liễu di nương, hai mắt chăm chú nhìn xuống sàn nhà, Nguyễn Vân không khỏi cảm thán thế sự khó lường, tai họa dồn dập chẳng biết đâu mà tránh.

Đã ba ngày từ sau khi phát hiện xác của Đại Thạch trong hồ sen, sau khi thăm viếng ngôi mộ được đắp sơ sài của cậu trong khu nghĩa trang dành cho hạ nhân, Nguyễn Vân vội vàng trở về Triệu phủ để làm nốt công việc buổi chiều. Ngày nào còn chưa tìm được cách thoát thân thì ngày đó cô vẫn còn phải làm tròn bổn phận hạ nhân của mình, để tránh gặp phải rắc rối không cần thiết.

Tiếc thay chạy trời không khỏi nắng, vừa đi ngang qua thư phòng Nguyễn Vân đã bị gọi vào, người ra lệnh cho cô không ai khác chính là ngũ thiếu gia Triệu Hạc. Triệu Hạc năm nay đã tròn mười tuổi, tính tình lười nhác ham ăn biếng làm, văn võ không thông, điển hình của một cậu công tử quần là áo lượt.

Trước giờ Nguyễn Vân vẫn luôn tìm cách tránh né tiếp xúc với mấy vị chủ tử này, để tránh họa từ đâu rơi xuống. Thế nhưng ta có thể tránh họa nhưng họa lại chẳng chịu tránh ta, ví như chuyện ngoại tình của Liễu di nương, ví như chuyện tìm người gánh tội của ngũ thiếu gia.

Phải, là gánh tội.

Từ lúc Triệu Hạc bỗng nổi hứng sai cô vào dọn dẹp thư phòng, một công việc vốn dĩ chẳng bao giờ được giao cho cô, Nguyễn Vân đã có linh cảm xấu rồi. Quả đúng như vậy, cô phát hiện cái nghiên mực quý mà lão gia tặng cho Triệu Hạc đã vỡ tan tành nằm gần chân bàn. Thật trùng hợp, Liễu di nương mẫu thân của Triệu Hạc lại đến tìm cậu ta vào lúc này, và thế là chuyện gì đến cũng phải đến.

Ai cũng bảo Triệu Hạc là một kẻ ngốc nghếch dễ bị lừa gạt, Nguyễn Vân cảm thấy mấy người đó mới thật là ngu xuẩn. Một kẻ ngốc nghếch lại biết canh thời gian và tìm người gánh tội chuẩn đến thế ư? Bất kỳ đứa hạ nhân nào rơi vào tình cảnh này dù bình thường có mồm miệng đến đâu thì cũng chẳng thể biện bạch nổi, chẳng lẽ lại đổ tội ngược lại cho chủ tử, huống chi bây giờ cô lại là Tiểu Thạch – một đứa câm. Giờ mà thình lình mở miệng e lại gánh một cái tội còn nghiêm trọng hơn nữa. Quả là không còn nhân tuyển nào thích hợp hơn cô, trong lòng Nguyễn Vân không khỏi giơ ngón cái với Triệu Hạc.

Ở trong phủ cũng được một thời gian nên tất nhiên Nguyễn Vân cũng biết những hình phạt cùng mức độ nghiêm trọng đối với sai sót của hạ nhân. Với “lỗi lầm” này của cô, hình phạt nặng nhất hẳn là đánh mười trượng rồi nhốt vào phòng chứa củi một ngày, sau đó nếu vẫn còn mạng thì lại phải tiếp tục làm việc như thường. Thế nhưng thời gian quỳ gối cũng đã qua gần một nén nhang, cảm nhận ánh mắt Liễu di nương lạnh băng nhìn mình, Nguyễn Vân e rằng dự cảm xấu của mình sắp thành sự thật.

- Tự tiện vào phòng của chủ tử, phá hoại tài sản, ý đồ bất chính, phạt 60 trượng, ném ra bãi tha ma.

Một câu nhẹ bỡn với cả đống tội danh từ đâu ập xuống cùng với hình phạt quyết giết không tha này, Nguyễn Vân biết suy đoán của mình đã đúng. Liễu di nương chắc chắn đã biết mình là người đã phát hiện chuyện ngoại tình của bà ta. Cũng đúng thôi, Đại Thạch chẳng phải đã bị người ta xử lý gọn nhẹ đấy à. Một đứa trẻ giỏi bơi lội đến thế lại chết đuối ở cái hồ sen chỉ sâu chừng ba thước, có chó nó tin.

Nguyễn Vân thất thần để cho hai đứa nô bộc lôi ra ngoài, cảm xúc trong lòng hỗn độn khó phân.

Phải chăng cô sắp được giải thoát khỏi cái thế giới tàn nhẫn này rồi?

Tay chân bị trói chặt trên cái ghế dài, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống tấm lưng gầy gò khiến nóng lên hầm hập như bị lửa thiêu, mồ hôi rịn ra hai bên thái dương, lấm tấm trên chóp mũi đỏ bừng, hai tai Nguyễn Vân ù đi, có tiếng nói cười dường như vẳng lại từ đâu đó.

Hai mắt hoa lên, cả thế giới bỗng chìm vào bóng tối.

* * *

Cái cảm giác lắc lư xóc nảy quen thuộc của xe ngựa một lần nữa khiến Nguyễn Vân tỉnh giấc. Mắt đã bị bịt chặt, hai tay cũng bị trói, thế nhưng cơ thể ngoại trừ mệt mỏi ra thì không có chút cảm giác đau đớn nào.

Chuyện này là sao? Cô còn sống ư? Cô đang ở đâu đây?

Có tiếng nói chuyện ngoài xe vọng vào, Nguyễn Vân gần như nín thở, chăm chú lắng nghe.

- Xong vụ lần này thì tạm ngừng một thời gian đi, có người bắt đầu để ý rồi đấy.

- Biết rồi biết rồi, nếu không phải tiền bạc dạo này eo hẹp thì ta cũng chẳng cần phải liều mạng đến thế. Ngươi nghĩ lần này Thi Âm viện sẽ trả bao nhiêu?

- Cũng khó nói, hàng lần này chất lượng kém quá, đứa tốt nhất thì lại bị câm, e rằng khó mà bán giá cao được.

- Hừ hừ, rõ là bọn gian thương. Không phải lúc trước đã thỏa thuận …

Tiếng nói bên ngoài vẫn vang lên một cách đứt quãng, thế nhưng những câu hỏi cuồn cuộn trào dâng trong lòng khiến Nguyễn Vân đã không thể nghe rõ được nữa rồi.

Rõ ràng cô đã bị lôi ra ngoài để phạt trượng, thế nào mà lại biến thành hàng hóa bị bán đi? Thi Âm viện là chỗ nào? Đám người này là ai, làm sao lại có thể đem cô từ trong phủ mang ra ngoài được?

Ngay khi xe ngựa chạy chậm dần rồi ngừng hẳn, Nguyễn Vân bỗng sực nhớ ra vì sao cái tên kia lại quen thuộc đến vậy.

Thi Âm viện, một trong những nam quán nổi tiếng nhất khu phố hoa phía Tây.