Như Lâm Đại Địch

Chương 32

Dù đã hai lần liên tiếp bị Tống Ngọc Thanh đá ra ngoài cửa, Lục Thiết Âm vẫn khắc ghi lời sư phụ dặn, vừa có cơ hội là lập tức dính lấy người ta.

Tống Ngọc Thanh bị hắn quấy rầy đến dở khóc dở cười, chẳng thể làm gì khác ngoài quyền đấm cước đá, đạp người ra khỏi phòng hết lần này đến lần khác.

Cứ như vậy trôi qua ba ngày, Lục Thiết Âm không những không thực hiện được kế hoạch, ngược lại còn bị Tống Ngọc Thanh đánh cho mặt mũi bầm dập, chật vật vô cùng. Dù vậy, hắn vẫn chẳng nề hà, kiên trì một lòng ở bên Tống Ngọc Thanh, chỉ ước gì có thể dính chặt lấy y.

Giờ ngọ một ngày nào đó, Tống Ngọc Thanh ở khách điếm mãi cũng chán liền ra ngoài đi dạo lòng vòng. Lục Thiết Âm tất nhiên theo sát không tha, dọc đường lại bắt đầu thao thao nói nhảm.

“Tống giáo chủ, ngươi đi có mệt không?”

“Tống giáo chủ, hay dừng lại nghỉ một chút đi?”

“Tống giáo chủ…”

Tống Ngọc Thanh nghiêm mặt chẳng nói một lời, chỉ đi dạo lòng vòng quanh mấy con phố, sau đó lập tức quay lại khách điếm. Lục Thiết Âm nhắm mắt theo đuôi không ngừng hỏi, “Tống giáo chủ đi dạo lâu như vậy hẳn đã đói bụng rồi? Chi bằng ta mượn nhà bếp nấu vài món cho ngươi?”

Nghe vậy, Tống Ngọc Thanh dừng bước, lời cự tuyệt lạnh nhạt không nói ra, sắc mặt bất biến hừ một tiếng.

Lục Thiết Âm biết rõ tính y, chỉ nghe một tiếng đã hiểu ý người. Hắn lập tức cười tủm tỉm chạy tới nhà bếp.

Tống Ngọc Thanh đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, đợi hắn đi xa rồi, nụ cười mới dần lộ trên môi. Chuyện giữa y và Lục Thiết Âm kéo dài đến tận bây giờ, ngoài mặt dù luôn lạnh lùng như băng tuyết, kì thực, y đã sớm mềm lòng.

Cũng đến lúc… tha thứ cho người kia rồi?

Tống Ngọc Thanh vừa đi vừa nghĩ, kết quả lại chạm mặt người quen.

Người nọ mới chỉ hơn hai mươi, thân hình cao ngất, dung nhan như ngọc, bên hông đeo một thanh trường kiếm, sát khí nặng nề so ra cũng chẳng kém Tống Ngọc Thanh.

Hai người vừa nhìn thấy nhau đã lập tức cùng rút kiếm.

“Họ Tống kia, hóa ra ngươi ở đây!”

“Hừ, ngươi quả là tên âm hồn bất tán.”

“Nói nhảm! Nếu ta không chính tay giết ngươi, sao có thể tiêu mối hận trong lòng?”

“Thật có bản lĩnh, vậy thử một chút xem sao.”

Dứt lời, hai người song song vung kiếm, nhanh chóng lao vào chiến đấu.

Kiếm pháp Đoạn Minh Ngọc đã thấm nhuần hết những gì sư phụ truyền thụ, trong nháy mắt bóng kiếm trùng trùng, thần bí khó lường. Tống Ngọc Thanh khinh công tuyệt đỉnh, bộ pháp tinh diệu, bước tiến bước lui, như ma như quỷ. Hai người không chỉ cùng chung tính tình lãnh ngạo, ngay cả võ công cũng tương đương, nhất thời không thể phân cao thấp.

Tống, Đoạn hai người chiến đấu hăng say, khách khứa trong khách điếm lại sợ đến vỡ mật chạy trối chết, thoáng cái đã không còn một bóng người.

Đánh được một lúc, Đoạn Minh Ngọc bỗng nhiên vô ý vướng phải cái bàn, thân thể nghiêng đi, kiếm chiêu liền mất đi chính xác. Tống Ngọc Thanh nhân cơ hội đâm một kiếm vào ngực hắn. May là Đoạn Minh Ngọc phản ứng nhanh, tránh ra đúng lúc, thế nhưng vạt áo trước ngực cũng đã bị xé rách, hai viên đạn ở bên trong lập tức rơi xuống, lăn lăn vài vòng rồi lăn về phía nhà bếp.

Tống Ngọc Thanh ngẩn người, nhịn không được hỏi một câu, “Cái gì vậy?”

“… Đạn Phích lịch.”

Tống Ngọc Thanh đầu tiên là thấy cái tên này quen quen, ngay sau đó lại nghĩ tới Lục Thiết Âm vẫn còn trong nhà bếp chưa ra, y buột miệng kêu lên, “Hắn còn ở bên trong!”

“Ai?”

“Lục Thiết Âm.”

“À.” Đoạn Minh Ngọc lại không kinh ngạc chút nào, thần thái vẫn vô cùng kiêu ngạo, nhàn nhạt nói một câu, “Chẳng liên quan tới ta.”

Tống Ngọc Thanh mặc kệ hắn, vội vã rút kiếm chạy tới phòng bếp, nhưng y vừa mới nhấc chân đã nghe “Đùng!” một tiếng vang lớn.

Thoáng chốc, bụi bay mù trời.

Chỉ trong chớp mắt, từ đại sảnh tới nhà bếp đều đã bị nổ tung, đường đi thế nào cũng chẳng còn nhận ra nữa.

Vài bức tường ầm ầm đổ sụp xuống, khách điếm dường như sắp sập.

Đến lúc này, Tống Ngọc Thanh mới nhớ ra mình đã nghe qua uy lực của đạn Phích lịch ở đâu. Đến cả gạch đá nghìn cân còn có thể công phá, huống chi là xác thịt người phàm?

Lục Thiết Âm… sợ rằng đến hài cốt cũng chẳng còn.

Dù trong lòng nghĩ vậy, hai chân lại vẫn vô thức lao về phía trước. Đá vụn chặn đường, y trực tiếp vung kiếm chém, một viên, hai viên… ngón tay vẫn không ngừng run rẩy.

Tống Ngọc Thanh chưa từng sợ hãi như vậy.

Y nhớ đến người kia mỉm cười bầu bạn bên mình, nhớ đến người kia hao tổn hết tâm tư muốn làm mình vui vẻ, nhớ đến người kia phẩy tay bước vào nhà bếp… rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, sao ta còn phải lo lắng đến thứ tự tôn nhàm chán này?

Hiện tại, đã quá muộn rồi sao?

Nguyên cớ sinh ly tử biệt này cũng thật quá buồn cười.

Thế nhưng y lúc này có muốn cười cũng cười không nổi, lồng ngực trống rỗng, y hoàn toàn mờ mịt. Tầm nhìn càng ngày càng mơ hồ, vạn vật chỉ còn là cái bóng mờ mờ ảo ảo, máu tươi rải đầy mặt đất.

Là máu của ai?

Tống Ngọc Thanh chấn động, trượt chân một cái, cả người đều ngã xuống. Trong lòng đau đớn, nửa phần khí lực cũng không thể sử ra, y vẫn lấy tay đào bới từng tảng đá, nghiến răng nghiến lợi gọi người kia, “Lục Thiết Âm! Nếu ngươi dám chết, ta dù có phải xuống âm tào địa phủ cũng nhất định lôi ngươi về!”

“… Đương nhiên là không dám.”

Giọng nói quen thuộc không gì sánh được vang lên từ sau lưng.

Tống Ngọc Thanh ngẩn ngơ quay đầu lại đã kinh ngạc phát hiện Lục Thiết Âm đứng ngay sau lưng mình. Sức lực chẳng còn, y dựa vào trường kiếm chống đỡ mới có thể đứng lên. Tống Ngọc Thanh tỉ mỉ quan sát Lục Thiết Âm một lượt, run giọng hỏi, “Ngươi… bình an vô sự?”

“Ừ.” Lục Thiết Âm cúi đầu cười ngượng, “Ta vừa nhìn thấy đạn Phích lịch đã lập tức chạy trốn. Tình cảnh lúc đó quả thật là chỉ mành treo chuông, nếu ta không nhanh…”

Hắn còn chưa kịp nói xong đã thấy Tống Ngọc Thanh vung tay phải lên, một cái tát thật mạnh giáng xuống.

“A?!” Lục Thiết Âm bối rối, lấy tay bưng một bên má đau nhức, kinh ngạc hỏi, “Tống giáo chủ?”

Tống Ngọc Thanh cũng không đáp lời, chỉ tiến thêm một bước, ôm hắn vào lòng thật chặt.

Lục Thiết Âm lúc này mới phát hiện hai vai Tống Ngọc Thanh run rẩy. Hắn vội vã vỗ vỗ lưng y, dịu dàng nói, “Đừng sợ, đừng sợ, ta chẳng thiếu tay cũng chẳng mất chân, chẳng chịu chút tổn thương nào cả.”

Nếu là bình thường chắc chắn Tống Ngọc Thanh đã trừng mắt hỏi lại “Ai sợ?” nhưng lúc này, y lại vẫn như cũ không nói một lời, chỉ cắn chặt răng, kéo tay Lục Thiết Âm lôi lên lầu hai.

Lục Thiết Âm kinh hãi, đến khi phục hồi tinh thần đã thấy mình nằm trên giường, mà Tống Ngọc Thanh thì ngồi trên người hắn, cúi đầu xé rách y phục hắn.

“Tống giáo chủ, ngươi làm gì vậy?”

“Cưỡng gian ngươi!”

“Hả?!!”