Như Ngày Xuân Đến, Như Làn Gió Đêm

Chương 10

Edit & Beta: Hann

Ngày tiếp theo chính là đêm Giáng sinh, số lượng khách đến tăng lên không ít, lúc ngừng bữa ăn mới tính là rảnh rỗi. Chúc Tinh Tinh giúp Tiểu Quả dọn dẹp bàn dưới lầu, thuận tiện tìm kiếm chút cá.

Sau khi lên lầu, Trình Triệt thuận miệng nói: “Hôm nay con mèo béo đó không tới đâu.”

“Không chừng là kiếm cơm ăn ở nhà nào rồi. Hôm qua tôi đưa nó miếng thịt mà nó chỉ ăn có chút.”

Tiểu Quả mới nói với cô ấy rằng Hứa Khinh Am ở trước cửa cho mèo uống nước. Vốn dĩ Chúc Tinh Tinh cho rằng hôm qua bọn họ chỉ cùng nhau vứt rác, không ngờ khoảng thời gian ở cạnh nhau cũng không ngắn đâu.

Trực giác của cô ấy mách bảo hai người này có tiến triển. Có lẽ tâm tình của chính mình không tệ nên cũng muốn ra tay tương trợ giúp anh lần này, cô ấy bắt đầu chỉ điểm Trình Triệt: “Anh biết Khinh Khinh thích mèo con chó con không?”

Trình Triệt gật đầu: “Ngày hôm qua mới biết.”

Chúc Tinh Tinh kể lại chuyện trước kia: “Ở trong sân ký túc xá đại học chúng tôi có mèo hoang đi lạc, lúc đông đến Khinh Khinh còn dùng thùng chuyển phát nhanh làm ổ đẻ cho mèo nữa.”

“Nghe kể rồi, còn có mèo bố tệ bạc nữa.”

Mỗi lần cô ấy nói đến Hứa Khinh Am đều có giọng điệu khoe khoang, giống như toàn thế giới không người con gái nào tốt như Khinh Khinh, cô ấy nói tiếp: “Tính cách của Khinh Khinh thật ra cũng hơi kỳ lạ, bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ tính cách của cậu ấy lắm, nhưng cậu ấy rất lợi hại. Mùa đông đó, mèo ở dưới lầu bị thầy cô bắt đi, cậu ấy tự mình tìm đến mấy cái xã đoàn. Sau đó bắt đầu nài nỉ van xin, thời gian dài sau thành lập một xã đoàn công ích tên là Hiệp hội yêu động vật nhỏ, khi đó bạn học còn tưởng đó là giả, không dám tham gia.

Trình Triệt hỏi: “Cô ấy tự mình thành lập xã đoàn chỉ vì muốn danh chính ngôn thuận tạo nơi ở cho mèo con?”

“Đúng rồi, năm hai chúng tôi còn tổ chức thi đấu mèo nữa. Sau mùa đông năm đó, mèo ở trong trường đều được treo thẻ đóng dấu, sợ thầy cô kiểm tra rồi vứt bỏ. Mỗi tuần Khinh Khinh đều phải chạy toàn bộ trường một lần, xác định những con mèo đó có còn ở đây không, hỏng rồi thì sẽ làm lại ổ mới.”

“Tính cách của cô ấy nhất định rất kiên cường.” Trình Triệt cười, nói ra phán đoán của mình.

“Có lẽ vậy, nhưng trong cuộc sống hằng ngày thì khác, cậu ấy không ép buộc người khác làm gì cả.”

Trình Triệt nghĩ thầm rằng cô đang giả vờ, có thể thân thiết với Chúc Tinh Tinh hơn hai mươi năm như vậy, chắc bản chất thật sự cũng rất trẻ con.

Chúc Tinh Tinh như đang bán Khinh Am, càng ngày càng say sưa hơn, cảm thán nói: “Khinh Khinh chúng ta tốt như vậy đấy, lớn lên còn xinh đẹp nữa. Anh thật sự không xứng với cậu ấy, quên đi, anh vẫn là nên thôi đi.”

Cô ấy quên mất ngay từ đầu mình chỉ muốn chỉ điểm Trình Triệt, không biết sao cảm thấy anh vẫn kém một chút. Cả người Trình Triệt có chút choáng váng, tuy rằng đã quen với lối suy nghĩ của Chúc Tinh Tinh, nhưng dưới tình huống như vậy anh vẫn không khỏi buồn rầu.

“Không phải chị em thân thiết đều chướng mắt bạn trai của nhau sao, suy nghĩ của cô như vậy cũng bình thường.” Trình Triệt giải thích như thế, coi như trấn an Chúc Tinh Tinh, cũng như trấn an chính mình.

Nhưng thật ra Chúc Tinh Tinh cũng tán đồng, nghĩ đến việc tối nay là Giáng sinh, Dịch Bạc Nhiên còn trực tiếp chúc cô ấy Giáng Sinh an lành. Tuy rằng đêm nay cũng phải lễ hội gì lớn lắm nhưng tâm tình cô ấy vẫn rất tốt.

Vì vậy cô ấy cũng dịu dàng hơn nhiều với Trình Triệt, vui sướng cứ như đang lan tràn: “Chúng ta đóng cửa nhanh lên, vừa rồi tôi xem WeChat thấy bọn họ đã bắt đầu nấu ăn rồi.”

Nói đến WeChat, Trình Triệt như nhớ đến gì đó: “Có phải hai ngày nay lúc đi làm, cô đã chơi di động quá nhiều vào buổi sáng rồi không?”

Chúc Tinh Tinh cứ như bị hồi chuông mãnh liệt cảnh tỉnh, vội vàng ngồi xuống: “Ngài, ngài ngồi xuống đi, loại việc nặng nề như đóng cửa này phải để tôi làm. Ngài ngồi chờ một chút để chuẩn bị ăn một bữa cơm no nê đi.”

Trình Triệt nhịn cười, tính rảnh rỗi sẽ nói với cô ấy chuyện này cho rõ ràng. Trước mắt không cần thiết phá hỏng bầu không khí hài hòa này, anh xoay người kiểm tra phòng bếp lần cuối.

Buổi tối Hứa Khinh Am vốn định ở nhà, Tư Kỳ và Tư Giai ở phòng bếp show tài nghệ nấu nướng. Nghe nói bạn trai Tư Giai cũng muốn làm đồ ăn, tài nấu ăn của anh ấy còn giỏi hơn nữa. Phòng bếp vốn đã không lớn, lại còn có ba bốn người chen chúc nên không di chuyển được.

Hứa Khinh Am muốn giúp đỡ nhưng vì không có tài nấu nướng, làm việc vặt cũng không được hoan nghênh. Cô quyết định vẫn nên đi đón Chúc Tinh Tinh tan làm, vừa vặn mua chút rượu ở siêu thị dưới lầu về luôn.

Đêm đó, bố mẹ Hứa có thái độ khá khác thường, không gọi điện thoại cho cô. Hứa Khinh Am xuống tàu điện ngầm, đi về hướng cửa tiệm, cảm thấy không đúng cho lắm nhưng cô vẫn không phản ứng gì. Đương nhiên cô sẽ không chủ động dâng chính mình lên cho bố mẹ tra xét.

Cho đến khi cửa tiệm đã đóng cửa, đã vậy Kiều Kiều cũng đi cùng đường, bốn người đi đến tàu điện ngầm. Chúc Tinh Tinh và Kiều Kiều từ lúc đóng cửa đã thảo luận về bộ phim truyền hình mới nhất. Hứa Khinh Am không biết nên không tham gia, đi sau hai người vài bước. Trình Triệt phát hiện ra nên cũng đi chậm một chút. Lúc ấy cô đang xem điện thoại, vẻ mặt không nghiêm túc lắm nhưng cũng không tính là thoải mái gì.

Thiếu chút nữa đụng phải người khác đang đi tới, Trình Triệt kéo cô một chút. Hứa Khinh Am phục hồi tinh thần, cất điện thoại vào trong túi. Cô không biết phải nói lại gì nữa, vừa rồi vẫn luôn do dự.

Thực sự đêm nay bố mẹ không điện đến, có rất nhiều người chờ cô nói về chuyện của Chu Di. Hứa Khinh Am vừa mới xem tin nhắn của Chu Di, lời nói đơn giản nhưng lại tạo áp lực không nhỏ, đúng là tác phong của Chu Di.

Anh ta nói: Đừng tốn thời gian nhắn tin cho anh, đêm nay anh chờ điện thoại của em.

Tất nhiên cô không muốn gửi tin nhắn, đặc biệt là nguyên nhân hôm nay bố mẹ không gọi đến, Hứa Khinh Am nhắm mắt lại đều tưởng tượng ra được. Sau khi rời đi gần một tháng, chính mình còn chưa chắc thời gian trở lại, có lẽ bố mẹ đã đi tìm Chu Di cứu viện rồi.

Trình Triệt hỏi cô: “Có việc sao?”

Hứa Khinh Am phủ định theo bản năng: “Không có gì.”

Anh không hỏi nữa, cảm thấy tuy cô có vẻ hiền hòa nhưng thật ra đã xây dựng một bức tường kín không kẽ hở, điều cô giỏi nhất chính là đánh Thái Cực Quyền mà không chút lưu tình.

Người trưởng thành đều đánh mất chính mình từng chút như vậy. Trình Triệt cảm thấy Hứa Khinh Am như thế sẽ không đáng yêu chút nào.

Hai người đi sau Kiều Kiều và Chúc Tinh Tinh, không khỏi nói đến Chúc Tinh Tinh.

Trình Triệt nói: “Mấy ngày nay cô ấy chơi di động, số lần dùng WeChat cứ thế nhiều lên, cười đến nỗi như mùa xuân phơi phới luôn mà, ai trong tiệm cũng biết cô ấy muốn yêu đương rồi.”

“Sao anh không nói với cậu ấy?”

“Đương nhiên tôi muốn nói, không chỉ nói mà còn muốn trừ tiền lương của cô ấy. Hôm nay cô ấy vào trong tiệm sớm hơn tôi một bước, đầu độc trong chén của tôi.”

Hứa Khinh Am bị chọc cười: “Hai người khác người không thể bớt ấu trĩ lại sao, cả ngày cứ như trẻ con vậy.”

Vốn dĩ Trình Triệt không nhiều chuyện, cũng không tò mò lắm chuyện tình cảm của bạn bè. Nhưng giờ phút này vì để tìm đề tài, hai người cứ thế nói đến Chúc Tinh Tinh.

Trình Triệt hỏi: “Hôm đó cô ấy nói người đàn ông kia đã có bạn gái, em biết không?”

Hứa Khinh Am gật đầu: “Đã chia tay bạn gái rồi, cho nên hai người mới tiến triển như vậy.”

“Nhanh thế sao?”

“Tôi cũng cảm thấy nam sinh kia không tốt. Chỉ là trước mắt cậu ấy rất thích trò chuyện thì cứ để cậu ấy làm vậy đi.”

Trình Triệt bỗng nhiên cười một cách khó hiểu, nghi hoặc nhìn Hứa Khinh Am, thấp giọng nói: “Bỗng nhiên tôi cảm thấy, hai chúng ta ở phía sau đi theo cô ấy, còn nhọc lòng này nọ, giống hệt như bố mẹ cô ấy vậy.”

Ban đầu Hứa Khinh Am bật cười, cảm thấy anh hình dung rất chuẩn. Nhưng phản ứng tiếp theo là nghĩ đến hai chữ bố mẹ của anh, không phải ý bảo là vợ chồng sao, vậy mà anh lại chiếm tiện nghi của cô qua lời nói. Khinh Am giơ tay đánh vào vai anh: “Trình Triệt!”

Nhưng Trình Triệt cứ như tính toán được việc cô muốn đánh mình, chuẩn xác nắm lấy cổ tay cô rồi né tránh. Hứa Khinh Am muốn buông ra, nhưng chỉ có thể bị anh kéo đi về phía trước như vậy.

Nhắc tới việc anh không buông cổ tay cô, khi đi ngang qua mấy bậc thang, Trình Triệt thấy Hứa Khinh Am không chú ý, tự nhiên dùng tay ôm bả vai của cô rồi nhẹ nhàng dẫn cô xuống bậc thang. Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, Hứa Khinh Am cũng chưa kịp phản ứng đã thấy chính mình xuống bậc thang rồi.

Chóp mũi ngửi thấy mùi nước hoa của anh trong giây lát ngắn ngủi, cứ như đang giăng lưới để bắt giữ cô vậy, Hứa Khinh Am kinh ngạc trong phút chốc.

Trình Triệt lắc lắc cổ tay mình đang nắm, thản nhiên nói: “Vừa rồi nếu tôi không ôm em một chút thì em đã ngã lăn ra rồi, không thể đánh tôi được nữa.”

Lúc này cô mới cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, lỗ tai có chút ửng đỏ. Cổ tay vừa được Trình Triệt buông ra lập tức cho anh một quyền, sau đó nhanh chân đuổi kịp Chúc Tinh Tinh, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trình Triệt đoán được cô sẽ như vậy, thảnh thơi đi theo về phía trước, cuối cùng cười nói với cô: “Em còn biết chạy sao?”

Đầu óc Chúc Tinh Tinh cứ như ngây ngẩn cả ra, quay đầu khỏi Hứa Khinh Am: “Hai người lại hôn môi?”

Kiều Kiều còn ở bên cạnh, nghe vậy nên trừng lớn hai mắt xem chuyện vui. Hứa Khinh Am cố giữ nhịp tim như bình thường, nhíu mày trả lời Chúc Tinh Tinh: “Sao có thể! Giữa thanh thiên bạch nhật thế này.”

Trình Triệt đuổi theo kịp vừa hay nghe thấy, nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Hôn môi trước mặt mọi người nhiều một chút.”

“Trình Triệt!”

Anh nhìn Hứa Khinh Am tức giận cứ như một con mèo con đang nổi cáu, khóe miệng cứ cong lên không thôi.

Ba người vừa đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, như khơi gợi vị giác của người khác. Loa bluetooth đang mở nhạc không khí Giáng sinh.

Bàn ăn của các cô quá nhỏ, còn không bằng bàn trà ở phòng khách. Tư Kỳ đang đem đồ ăn từ phòng bếp ra bàn phòng khách, nhìn thấy ba người trở về mà không có gì trong tay nên hỏi: “Mình gửi WeChat mà mọi người không thấy sao? Chén trong nhà không đủ.”

Cả đường đi Hứa Khinh Am có tâm sự, quên mất việc đến siêu thị mua rượu như đã nói, hai tay trống không, thấy thế cô chạy nhanh nói: “Để mình xuống mua, mình cũng quên mua rượu mất, vừa hay có thể đi một chuyến.”

Tư Giai từ trong phòng bếp thò đầu ra nói: “Mua thêm một lọ tương mới nữa!”

Hứa Khinh Am lên tiếng trả lời, Trình Triệt lấy mũ ở giá treo quần áo, im lặng đi theo Hứa Khinh Am ra cửa.

Tư Kỳ mang theo ánh mắt dò xét thúc khuỷu tay của Chúc Tinh Tinh, vẻ mặt Chúc Tinh Tinh đầy ghét bỏ: “Đêm nay mình tuyệt đối sẽ không uống nhiều.”

Tư Kỳ tỏ vẻ hoài nghi: “Ngày hôm qua cậu còn nói muốn lấy lại danh dự, hôm nay sao không uống rồi?”

Chúc Tinh Tinh lập tức làm khuôn mặt suy sụp, khóc nức nở: “Mình không thể uống nhiều, mấy người đều có đôi có cặp, mình sợ uống nhiều quá sẽ rước thêm phiền toái cho mọi người.”

Tư Kỳ mặt đầy vui mừng: “Chúc Tinh Tinh của chúng ta trưởng thành rồi, nhưng cậu tốt như vậy làm mình không nỡ.”

Hứa Khinh Am không ngờ mình có thể đi dạo siêu thị với Trình Triệt vào đêm Giáng sinh.

Anh đẩy xe đi sau cô khoảng nửa bước, Hứa Khinh Am mua chén và nước tương trước. Tiếp theo hai người đi thẳng đến chỗ bán rượu, sau khi thương lượng một chút thì cả hai quyết định vẫn nên mua thùng bia là dễ uống nhất.

Lúc chuẩn bị rời đi, Hứa Khinh Am nhìn thấy một loạt chai màu xanh lam, dừng bước chân lại: “Lấy thêm mấy chai này không? Lần trước đã từng uống cái này ở KTV đó, tôi cảm thấy vị khá ngọt, uống cũng ngon.”

Là một người yêu thích uống rượu, đầu tiên Trình Triệt nói: “Em thích rượu ngọt sao? Rượu này cũng không tính là ngon lắm, em còn chưa uống qua rượu ngon nữa.”

Hứa Khinh Am nói: “Tôi biết anh am hiểu về rượu hơn tôi.”

Trình Triệt không khoe khoang nữa, cúi xuống đọc mùi vị ghi trên thân chai, sau khi xác định thì cầm mấy chai bỏ vào xe đẩy, cũng không hỏi ý kiến Hứa Khinh Am.

Hứa Khinh Am nhịn không được hỏi: “Vì sao chỉ lấy vị này vậy?”

Trình Triệt cười ẩn ý với cô: “Em không biết là vì cái gì sao? Lần trước em uống vị này, không phải nói uống ngon sao.”

“Ngày đó anh còn nhìn chai rượu tôi uống sao?”

“Sao có thể, tôi nếm được đấy.”

Hứa Khinh Am sửng sốt, chỉ cảm thấy hai má nóng lên, quay đầu rời đi, Trình Triệt cười cười đuổi kịp theo sau.