Như Ngày Xuân Đến, Như Làn Gió Đêm

Chương 14

Editor: Jully – Beta: Hann

Ngày cuối cùng năm ấy là một ngày gió lạnh.

Lễ Giáng Sinh vừa đi qua, nhiệt độ khắp phương Bắc hạ thấp trên diện rộng. Tuy đối với Hứa Khinh Am và Chúc Tinh Tinh mà nói, thời tiết như vậy ở An Thành không quá lạnh. Nhưng mà đối với những người lớn lên ở đây như Trình Triệt, như thế này đã là quá lạnh rồi.

Trình Triệt còn từ chối mấy lời mời của bạn bè, mỗi ngày tan làm xong trực tiếp về nhà với Nhục Quế, ngay cả một đoạn đường ngắn từ tàu điện ngầm về nhà có mười phút cũng phải bắt taxi.

Mấy ngày nay trên vòng bạn bè luôn có người chia sẻ bài hát “Ngày lạnh nhất”, Chúc Tinh Tinh cũng thế, nói rằng đây chắc chắn là ngày lạnh nhất mà cô ấy trải qua trong năm nay.

Hứa Khinh Am nghe vậy chỉ cười, lúc đó cô cảm thấy đây nhất định không phải ngày lạnh nhất mà cô nàng từng trải qua.

Đêm giao thừa, hai người đặt chỗ ở một nhà hàng Hàn Quốc ấm áp mà lúc trước Tiểu Quả đề cử cho Chúc Tinh Tinh. Bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt, suýt chút nữa Chúc Tinh Tinh không đặt được bàn trong hai ngày này, chỉ có thể đặt thời gian vào lúc 6 giờ rưỡi, cô ấy cảm thấy hơi sớm.

Nhà hàng ở khu mới, nửa năm nay bên đó có rất nhiều cửa hàng mới khai trương. Tuy vị trí hơi xa nhưng cũng may là giao thông khá thuận lợi.

Hai người ăn xong ra ngoài mới tám giờ, gió Bắc lạnh lẽo tạm thời ngừng thổi, nhiệt độ không quá thấp, Chúc Tinh Tinh nói: “Hôm qua chị Xu Âm có bảo chỗ thành hào* đang treo các loại đèn màu, chị ấy lái xe đi ngang qua nhìn thấy, bảo chúng ta tới khu mới này có thể đi xem.”

*Là một con mương sâu, rộng, khô hoặc chứa đầy nước, được đào và bao quanh một lâu đài, công sự, tòa nhà hoặc thị trấn, trong lịch sử để cung cấp cho nó một tuyến phòng thủ sơ bộ. Ở một số nơi, hào nước phát triển thành hệ thống phòng thủ nước rộng lớn hơn, bao gồm hồ tự nhiên hoặc nhân tạo, đập và cống. [Theo Wikipedia]

Hứa Khinh Am gật đầu: “Tranh thủ lúc này không có gió, chúng ta sang đó đi dạo đi.”

Các cô đi dọc bên bờ, lướt qua vô số cặp đôi, giữa thành hào có các ánh đèn lấp lóe đổi màu, sóng nước mênh mông gợi những đường nét huyền ảo lại an nhàn.

Hứa Khinh Am nghe thấy chuông điện thoại, vốn tưởng Trình Triệt gọi, chắc chắn anh sẽ nổi cơn cáu kỉnh với cô như mèo con cào cấu cho xem. Cô lại câu được câu không mà an ủi anh, mở WeChat ra thấy tin nhắn của mẹ Hứa, dặn dò cô đón đêm giao thừa ở ngoài phải chú ý an toàn. Hứa Khinh Am thấy trong lòng ngập tràn ấm áp, ghi âm tin nhắn trả lời lại: “Chúc ba mẹ năm mới vui vẻ, hai người nhớ đi ngủ sớm chút, con với Tinh Tinh đi dạo chút rồi sẽ trở về.”

Chúc Tinh Tinh nghe vậy thò đầu ra nói thêm: “Chú dì năm mới vui vẻ nhé ạ.”

Một giây trước khi tắt điện thoại cô nhìn khung chat Trình Triệt, không thấy Trình Triệt gửi thêm tin nhắn nào, giống như anh nghĩ Hứa Khinh Am không có thời gian cho anh nên cũng không hề làm phiền đến.

Bỏ điện thoại vào túi, cô tùy tiện trò chuyện với Chúc Tinh Tinh về Dịch Bạc Nhiên. Hứa Khinh Am cảm thấy cô ấy vẫn còn rất thích Dịch Bạc Nhiên, tuy trong đó có ít nhiều là tình cảm thời thiếu niên chưa nguôi ngoai. Nhưng nếu những nuối tiếc đó của Chúc Tinh Tinh được đền đáp, chưa chắc là chuyện xấu. Hai người vẫn còn trẻ, sau này sẽ còn gặp được nhiều người khác nữa.

“Nếu cậu vẫn còn thích cậu ta, bây giờ hãy bắt lấy luôn, hai người cả cậu đã hơn mười năm không liên lạc rồi, mà cậu ta vừa mới chia tay, cũng xem như là một sự trùng hợp đấy.”

“Cậu nói xem có phải tớ nên cảm ơn bạn gái cũ anh ấy một chút không…”

Hai chị em các cô tám chuyện chẳng bao giờ kiêng kỵ cái gì, Hứa Khinh Am gật đầu: “Nên cảm ơn đấy nhỉ.”

Sau đó cô được tặng một cú đấm từ Chúc Tinh Tinh.

Cô không biết trong lòng Chúc Tinh Tinh nghĩ gì, Chúc Tinh Tinh cũng thấy khó nói, sau đó nhẹ nhàng nói với Hứa Khinh Am: “Người ta bây giờ đang học trường Đại học Y khoa top đầu cả nước, tiền đồ xán lạn như thế mà? Cậu ấy không tàn tật, lại còn đẹp trai, tớ có chỗ nào xứng với người ta? Lúc đi học cũng vậy, nếu không cũng chẳng yêu thầm…”

Hứa Khinh Am không đồng ý: “Cậu đừng thần thánh hóa cậu ta như thế, Tinh Tinh à. Khi bắt đầu bước vào mối quan hệ tình cảm, thân phận hai bên đều bình đẳng cả, không bằng chuyện trong tương lai, hai bên yêu nhiều hay yêu ít. Cậu mà hỏi tớ, tớ ngược lại còn thấy cậu ta không xứng với cậu đâu.”

“Chỉ có cậu cảm thấy tớ tốt thôi. Thật ra tớ vẫn luôn cảm thấy tớ với Dịch Bạc Nhiên nói chuyện được với nhau chỉ vì cùng chung cảnh ngộ. Tuy tớ không nói với cậu ấy, tớ cũng từng bị cắm sừng, nhưng đôi khi tớ vẫn hiểu được ý cậu ấy nói. Rõ ràng người phản bội là đối phương, nhưng chính mình không nhịn được mà nghĩ rằng có phải bản thân mình quá kém cỏi hay không. Bởi vì bản thân không tốt nên không gặp được đối tượng tốt, gặp rồi cũng cảm thấy mình không xứng với người ta. Cậu ấy nghĩ như vậy chỉ là tạm thời nghĩ thế, còn tớ thì đã nghĩ như vậy từ lâu.”

Trong khoảnh khắc xung quanh náo nhiệt, rộn ràng, vốn ta cảm thấy người đi trên đường mặt mày ai ai cũng tươi cười đi về nhà, đi hẹn hò, nhưng rồi bỗng dưng ta lại thấy trong thâm tâm mọi người đều là sự mệt mỏi, vui vẻ cũng chỉ là miễn cưỡng.

Hứa Khinh Am nói: “Cậu biết đấy, người tớ yêu đương nghiêm túc qua chỉ có Chu Di, chia tay cũng xem như chia tay hòa bình, tớ không hiểu được ý nghĩ của hai cậu. Không phải chính mình làm sai, vì sao lại cứ tìm nguyên nhân trên người bản thân.”

Chúc Tinh Tinh nói: “Chu Di thật sự ưu tú, trong mắt tớ anh ta giống Bạc Nhiên, lúc học đại học mỗi lần Chu Di tới trường đón cậu tan học, khi hai người vừa rời đi thì mọi người đều sẽ thảo luận về anh ta.”

“Nhưng chúng tớ cũng chẳng vui vẻ gì lắm.” Hứa Khinh Am bình tĩnh đến đáng sợ, bây giờ hồi tưởng lại cô chỉ còn thấy đáng ra không nên lãng phí nhiều năm với Chu Di như thế.

Chúc Tinh Tinh hâm mộ sự tự tin của Hứa Khinh Am.

Quả thật Chu Di là người duy nhất cô yêu đương lâu dài đến vậy, mà mối tình nhiều năm này cũng từng có những lần chia tay. Hứa Khinh Am trong thời gian ngắn cũng đã quen vài chàng trai khác, cô còn không như Chúc Tinh Tinh. Chúc Tinh Tinh vì cô mà lo lắng, lo lắng sau khi Chu Di biết thì hai người sẽ không có tương lai về sau.

Sau khi tái hợp lại, Chúc Tinh Tinh cho rằng bọn họ sẽ ổn định yêu đương nhưng vẫn chia tay. Hứa Khinh Am lại bước vào mối quan hệ mới, lúc nào thấy không hợp liền chia tay, hành động vô cùng trôi chảy, Chúc Tinh Tinh cũng không ngờ cô thành thạo như thế.

Hứa Khinh Am biểu đạt suy nghĩ của mình: “Tớ cảm thấy mình có thể hiểu được tình cảm của cậu dành cho cho Bạc Nhiên đấy. Ví dụ thế này đi, chúng ta là ngôi sao, thứ chúng ta muốn cũng sẽ là ngôi sao. Nhưng tình yêu mà cậu muốn lại là ánh trăng, nên thứ chúng ta muốn khác nhau. Đương nhiên, Chu Di hay Bạc Nhiên đều là trăng, cho nên cậu mới cảm thấy mình trèo cao, không xứng với họ. Bầu trời tuy nhiều sao, nhưng lại chỉ có một ánh trăng.”

Ánh mắt Chúc Tinh Tinh bình tĩnh nhìn Hứa khinh Am: “Khinh Khinh, nhưng tớ cảm thấy cậu xứng.”

Hứa Khinh Am bị cô đánh bại, cô không biết có phải bản thân mình ngay giây phút đó đã nhìn Chúc Tinh Tinh đầy cưng chiều hay không, bất đắc dĩ nói: “Tớ cũng thấy cậu xứng mà, vẫn luôn xứng. Vừa rồi chỉ là một chút ví dụ thôi, theo tớ ấy, căn bản tớ sẽ không chia ai là sao ai là trăng, cậu chỉ cần xem mình có thích hay không, thích thì theo đuổi luôn, có duyên có phận thì ở bên nhau, xem xem hai người ở bên có vui vẻ hay không. Chỉ khi cả hai người đều vui vẻ thì đoạn tình cảm này mới tồn tại được, nếu không được thì chỉ có tổn thương nhau.”

Hứa Khinh Am khuyên bảo Chúc Tinh Tinh một hồi lâu, giống như thấy em gái đứng ở lối rẽ, cô không thể không giúp đỡ cô ấy làm một kim chỉ nam cho được. Hai người đi dọc theo bờ thành hào, màn đêm dần dần tối thêm, điện thoại Hứa Khinh Am để trong túi không hề rung lên, thái độ hôm nay Trình Triệt khác thường, rất an tĩnh.

Cô thấy với cái tính tình của anh, đêm giao thừa bị bạn gái lạnh nhạt, hẳn sẽ làm ầm ĩ một trận. Tính tình Hứa Khinh Am cũng lạ, anh như một tên lưu manh, cô chỉ nghĩ muốn xem trò, mà anh lại vô thanh vô tức, làm cô có chút đau lòng.

Lúc đi ngang qua đầu cầu, có một cái quầy hàng nhỏ đông đúc, Chúc Tinh Tinh kéo Hứa Khinh Am qua xem náo nhiệt, phát hiện ở đây bán que pháo bông.

“Không phải An Thành cấm đốt pháo bông sao?” Hứa Khinh Am hỏi.

“Loại pháo bông này lực sát thương rất nhỏ, nên hẳn là không tính.”

Vừa dứt lời, bên cạnh có người đứng đốt pháo bông, chàng trai giúp bạn gái châm lửa, cô gái tít mắt cười.

Trong phút chốc không biết vì sao, Hứa Khinh Am nhớ đến Trình Triệt, cô cảm thấy Trình Triệt sẽ thích mấy thứ tràn đầy tâm hồn thiếu nữ như này, ai đã khiến anh có thể làm nũng như thế vậy.

Cô chưa bao giờ thấy mình năng động đến vậy, cô cùng Chúc Tinh Tinh chen vào quầy hàng mua, không chờ Chúc Tinh Tinh nói gì, cô đã nói trước: “Cậu tự về nhà trước đi.”

Chúc Tinh Tinh kinh ngạc: “Cậu đi đâu?”

“Tớ…” Hứa Khinh Am không biết nói sao, cười cười: “Tớ đi tìm Trình Triệt.”

Suy nghĩ bây giờ đi bắt taxi nhất định sẽ bị tắc đường, Hứa Khinh Am đi nhanh tới trạm tàu điện ngầm, rồi đổi tuyến tàu đến cửa tiệm. Ra khỏi trạm tàu điện cô chạy thật nhanh, hôm nay cô chỉ mặc áo khoác mỏng, mà chạy đến cửa tiệm cả người đã nóng bừng.

Hứa Khinh Am cố ý không nói cho Trình Triệt biết, giờ cũng đã hơn 9 giờ gần 10 giờ, bình thường 9 giờ cửa hàng sẽ đóng cửa, mà trong tiềm thức cô tự nhủ với chính mình nếu không đến kịp gặp anh, cô coi như chưa có gì xảy ra, cô sẽ trở về chỗ Chúc Tinh Tinh.

Từ trước giờ cô chưa từng xúc động mà chạy tới gặp một người như vậy.

Cô đứng trước cửa tiệm, đèn trong tiệm đã tắt, cửa chính đã khóa, hiển nhiên cô đến chậm rồi.

Vì vội vàng chạy đến đây nên Hứa Khinh Am đứng đó thất thần mất nửa phút, để cho nhịp tim trở lại bình thường. Không ngờ cô vừa quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Trình Triệt mặc áo khoác màu đen, cổ áo có một vòng lông trắng dựng lên, anh che cằm dưới cổ áo, nhìn trông rất lạnh, một tay bỏ bên ngoài đang bấm điện thoại.

Anh chưa nhìn thấy cô, không biết tại sao anh đi ra từ hướng kia, Hứa Khinh Am mặt đầy ngạc nhiên, nhìn anh một giây, không nhịn được gọi: “Trình Triệt.”

Trình Triệt ngẩng đầu, Hứa Khinh Am chạy tới bên anh, không thèm để ý tới điện thoại rung trong túi.

Anh không kịp phản ứng đã ôm người vào trong lòng, hiếm khi Hứa Khinh Am bộc lộ cảm xúc mình ra như vậy, chính bản thân cô còn không rõ tại sao.

Trình Triệt vô cùng vui mừng: “Sao em tới đây?”

“Em không thể tới à? Anh vừa mới nhắn tin cho ai, nghiêm túc đến đường cũng không nhìn?”

Trình Triệt đưa điện thoại còn chưa tắt cho cô xem: “Còn có thể nhắn tin cho ai nữa.”

Cô nhìn khung trò chuyện của cô trên màn hình, vừa mới gửi đi hai chữ: Nhớ em.

“Hôm nay anh gửi hai chữ này năm sáu lần rồi đấy…”

“Nhớ em một lần gửi một lần.”

Hai người đứng tại chỗ, Trình Triệt nắm lấy tay cô xoa xoa, rồi đưa lên gần miệng, hà hơi vài cái. Nương theo ánh đèn của cửa hàng bên cạnh, bỗng nhiên Trình Triệt kề sát gần mặt Hứa Khinh Am, từ trên nhìn xuống chăm chú, Hứa Khinh Am còn tưởng anh muốn hôn mình, kết quả anh ngửi ngửi, sau đó như thể vừa phán đoán ra điều gì đó.

Anh tỏ ra ghét bỏ: “Em lại uống rượu, bình rượu nhỏ?”

Theo bản năng Hứa Khinh Am né tránh: “Uống một chút thôi mà, nhà hàng Hàn Quốc đó tự ủ rượu gạo, rất ngọt luôn.”

Trình Triệt bất lực, dường như cô thích rượu như mạng vậy. Anh nắm tay cô nhét vào trong túi, lại không nhịn được cúi xuống hôn cô một cái, Hứa Khinh Am nói nhỏ với anh: “Xung quanh bao nhiêu người kìa.”

“Anh nếm thử xem có ngọt hay không.”

Hứa Khinh Am không nhịn được cười cười, trong lòng cảm thấy rất êm dịu, cơn gió đột nhiên lướt qua cũng trở nên mềm mại.

Trình Triệt đinh đưa cô đi ăn cơm, sau một ngày bận rộn anh có hơi đói, hỏi Hứa Khinh Am biết các cô vừa mới ăn xong được một tiếng, quyết định nói về nhà tùy tiện làm vài món ăn tạm, hoặc order cơm hộp về ăn.

Hứa Khinh Am thấy hai cách đều không được ổn, hỏi với anh: “Anh muốn đi ăn gì?”

Trình Triệt nói: “Vốn định đưa em đi Xuyên Thủy ăn, nhưng thôi, giờ anh tùy tiện ăn gì đó là được…”

“Vậy đi thôi, anh muốn ăn gà cay hay ếch đồng?” Lần trước tới ăn một lần, Hứa Khinh Am khá thích hai món đó.

“Không thể gọi cả hai sao?”

“Có thể.”

Ngồi trên xe taxi ấm áp, Hứa Khinh Am hỏi anh sao đi từ hướng kia ra, Trình Triệt nói: “Hôm nay đông khách đến, lúc đóng cửa có một đống bát đĩa chưa rửa xong, ống nước thải còn bị tắc, anh bảo các cô ấy đi trước, rửa xong mới khóa cửa, thuận tiện đi vứt rác luôn.”

Hứa Khinh Am nghe anh thông nước thải, cố ý làm bộ ghét bỏ hít hít mấy cái: “Thảo nào em thấy người anh thối thối…”

Trình Triệt duỗi tay ôm cô vào trong ngực: “Thối? Anh thông ống nước thải, đâu phải bồn cầu, em nghe cho rõ chứ.”

“Anh không cần nhân cơ hội ôm em, trong xe có lạnh đâu.”

Sau đó anh lấy điện thoại gọi cho bạn, một tay khác nắm lấy cô, ngón tay cái tự nhiên cọ cọ mu bàn tay cô, nó trở thành một thói quen nhỏ của anh khi nắm tay rồi.

Đầu dây bên kia là ông chủ của Xuyên Thủy, anh hỏi giờ còn bàn ngồi không, đối phương hỏi lại anh đi bao nhiêu người.

“Hai người.”

“Cậu đi với ai thế?” Đối phương tưởng anh đi cùng người bạn nào đó: “Hôm nay tớ có đủ nhân lực, tý nữa cùng uống với…”

“Tớ đi cùng bạn gái.” Trình Triệt trực tiếp cắt ngang.

“Ai???”

“Bạn gái tớ…”

“Cái gì cơ? Tớ không nghe rõ.”

Trình Triệt không nhịn được chửi một câu: “Tớ nói tớ đi với bạn gái, con mẹ nó cậu nghe rõ chưa hả?”

Hứa Khinh Am dựa gần, nghe được nội dung cuộc nói chuyện, cô không khỏi bật cười.

Trình Triệt thô bạo tắt điện thoại, đưa tay nắm cằm cô, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: “Người này cố ý, chúng ta không thèm để ý đến cậu ta nữa.”

Sau đó hai người thành công đến nơi, ăn gà cay và ếch đồng, Hứa Khinh Am ăn cay tới nỗi sụt sịt nước mũi.

Đêm đó Trình Triệt chỉ uống nước ngọt, Hứa Khinh Am thấy vậy hỏi anh: “Anh không uống rượu à?”

“Anh đâu phải bình rượu nhỏ đâu.” Anh thừa nhận bản thân khá thích uống rượu, nhưng chỉ là thích, không có đến mức nghiện rượu.

“Em tưởng anh…”

“Hai lần đó tính ra là hai lần anh uống nhiều nhất trong nửa năm nay đấy.”

Hứa Khinh Am tất nhiên biết anh nói đến hai lần nào, không chỉ uống rất nhiều, còn uống đêm rất khuya.

Trình Triệt tiếp tục nói: “Uống xong giành được người bạn gái này, không thiệt.”

Hứa Khinh Am mắng anh “Không đứng đắn”, nói được hai câu lại bắt đầu ba hoa chích chòe.

Anh còn vô tình đem ba chữ “không đứng đắn” chứng thực thêm, hỏi cô: “Em về nhà với anh không?”

Hứa Khinh Am cầm đũa trên tay còn chưa bỏ xuống, nghe vậy nhịn không được nghiêng đầu nhìn anh cười đầy ẩn ý.

“Về nhà anh ngủ ghế sô pha hả?”

“Giường anh rất lớn, có thể chia cho em một nửa.”

“Như vậy không tốt lắm đâu.”

“Sao không tốt?”

“Bởi vì em nghe nói, bạn gái cũ của anh đều bị anh ngủ.”

Nghe thấy thế Trình Triệt sửng sốt: “Không phải thế, em nghe anh giải thích, không phải ý kia đâu.”

“Hả? Vậy có ý gì?”

“Là vì lúc được nghỉ anh thích ở nhà ngủ bù, không thích ra ngoài đi chơi, lúc trước bạn gái cũ vì chuyện này mà chia tay anh, cho nên Triệu Xu Âm mới nói thế.”

“Cái ý tứ kia là có ý tứ gì?” Hứa Khinh Am vẫn cố ý hỏi.

“Không phải em hỏi cái ý tứ kia à?” Anh không biết ý tứ gì.

“Em nói có ý tứ gì?”

Mãi cho đến khi hai người ra khỏi Xuyên Thủy, vừa chơi với bóng vừa còn rối rắm mãi cái cụm “ý tứ” kia.

Trình Triệt ngoan độc: “Chờ tối nay cho em biết.”

Hứa Khinh Em trêu ghẹo anh: “Vậy em cho anh ba phút.”

“… Nhỡ chỉ cần nửa phút?”

“Có thể rút hết thời gian không?”

Trình Triệt bị cô làm cho nghẹn lời, bất chấp tất cả nói: “ Làm ranh giới giữa giường, ai vượt qua thì bị đá.”

Hứa Khinh Am giả vờ suy nghĩ: “Nhỡ em vượt qua thì làm sao bây giờ?”

“Không được, em đừng vượt, anh bán nghệ chứ không bán thân đâu.”

“…”

Được, đúng là một chàng ‘troai’ trong sáng, Hứa Khinh Am nhìn bộ dáng nghiêm chỉnh của anh mà cảm thán trong lòng.