Như Ngày Xuân Đến, Như Làn Gió Đêm

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhang – Beta: Hann

Dịch Bạc Nhiên ở lại An Thành một tuần, Hứa Khinh Am không muốn làm bóng đèn nên chạy đến chỗ Trình Triệt. Nhân tiện cũng tiết kiệm được thời gian đón Tinh Tinh tan tầm buổi tối tại có người làm thay rồi mà.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người đã tiến tới trạng thái ở chung, người vui vẻ nhất chính là Trình Triệt. Chỉ ước cô kéo luôn cả rương hành lý tới, không ở chỗ Chúc Tinh Tinh nữa luôn.

Hôm đó hai người họ ngồi trên sofa coi TV, mở TV cũng chỉ để lấy tiếng lấy hình. Hứa Khinh Am dạy anh vẽ trên phần mềm của tablet, Trình Triệt rất nhanh đã vùi đầu bắt tay vào vẽ. Nửa tiếng sau, chỉ cần liếc mắt cũng biết thành phẩm này chính là Nhục Quế rồi.

Trong mắt Hứa Khinh Am bất ngờ không thôi: “Lần đầu tiên anh dùng mà đã vẽ tốt thế á?”

Trình Triệt ra vẻ đĩnh đạc: “Em quên trước kia anh làm gì à? Dĩ nhiên có thể vẽ rồi.”

Cô nhớ đến lần hỏi Trình Triệt sao không làm thợ xăm hình nữa, thấy anh có thái độ lảng tránh nên cô không nói gì thêm, chậm chạp nói: “Ừ nhỉ, thợ xăm hình đương nhiên biết vẽ rồi.”

“Cũng không phải ai cũng biết, trước kia anh có vài đồng nghiệp không biết đâu. Nên bản thảo đều phải nhờ người khác làm trước.”

Nhìn dáng vẻ buồn bực của anh, giọng điệu lười biếng nói: “Nhưng nếu mình không tự vẽ thì sẽ có giới hạn, có một số chi tiết nền hay hoạ tiết nào đó vẽ tay sẽ thích hợp hơn. Không biết vẽ thì sẽ không làm được.”

Hứa Khinh Am thuận miệng hỏi: “Anh rất thích xăm hình hả?”

“Cũng xem là rất thích nhỉ.” Anh nhìn hình xăm trên cánh tay mình rồi bật cười, sờ cằm rồi phổ biến kiến thức cho cô: “Nhưng không phải tất cả thợ xăm hình đều có nhiều hình xăm đâu. Anh biết rất nhiều người như tờ giấy trắng vậy, một hình xăm cũng không có.”

Đương nhiên cô sẽ kinh ngạc rồi, Trình Triệt nhìn cô chớp chớp đôi mắt để tiêu hoá cái nhận thức này, dáng vẻ ngỡ ngàng ngơ ngác. Không giống bộ dạng thông minh ngày thường, không biết sao cảm thấy mềm lòng hẳn ra.

Lúc ấy anh nửa nằm nửa ngồi trên sofa, Hứa Khinh Am ngồi xếp bằng bên cạnh anh. Trong tay cầm tablet, đang hiện ảnh anh vẽ lại Nhục Quế. Còn Nhục Quế thì đã nhảy lên bàn trà nhìn tấm ảnh vẽ bản thân, lay lay cái đuôi, không biết có phải đang muốn dính sát với Hứa Khinh Am luôn không.

Tâm tư đã giấu từ lâu trong lòng lại có thể tự nhiên nói ra: “Không làm thợ xăm nữa là do nhận ra bản thân mình không phù hợp. Anh theo chủ nghĩa hoàn hảo, đặc biệt là với cái loại hình ảnh sẽ đi theo người ta cả đời này. Da dùng để luyện tập sao có thể giống với da người thật được. Anh vẫn còn nhớ lần đầu vẽ lên da người, mũi thứ hai thứ ba rất nặng. Anh nhớ bức tranh đó cũng lâu rồi. Không giống với em, vẽ trên tablet, chỗ nào không hài lòng thì xóa rồi vẽ lại, cho nên có hối hận cả đời cũng vô dụng.”

Hứa Khinh Am không ngờ nguyên nhân lại là như vậy, trong lúc anh bộc lộ vẻ yếu ớt của bản thân ra, cô dĩ nhiên sẽ đau lòng vì anh rồi.

Trình Triệt nói tiếp: “Quen tay hay làm, ngoại trừ áp lực có hơi lớn thì làm hai năm rồi cũng quen. Cho nên lúc vừa tới giúp Triệu Xu Âm, cuối tuần anh vẫn đến đó làm. Nhưng sau này thì bận quá, cửa hàng này của chị ấy là để kiếm tiền mà, quả thực cũng lời được không ít.”

Thọat nhìn là vì miếng cơm manh áo mà phải từ bỏ đam mê của bản thân. Hứa Khinh Am đồng cảm vô cùng, biểu cảm cũng hơi âm trầm.

Ngược lại thì Trình Triệt nhìn biểu cảm này của cô, chỉ thấy buồn cười vô cùng: “Em nghĩ đi đâu thế? Bây giờ anh cũng rất vui vẻ, sang năm muốn tự mở một cửa hàng của riêng mình, nên làm việc ở đây cũng xem như tích lũy kinh nghiệm vậy.”

“Cho nên bỏ qua những chuyện mình muốn làm sao?”

“Khinh Khinh, chuyện mà mỗi người có thể thích có rất nhiều mà em. Câu trả lời cho câu hỏi có nên chọn làm việc mà mình yêu thích hay không thì phải dựa vào trạng thái của bản thân. Câu trả lời chắc chắn sẽ ngược lại.”

Cô kết luận: “Thật ra thì anh cũng rất lạc quan.”

“Có em ở bên, anh đương nhiên sẽ lạc quan rồi.”

Hứa Khinh Am mắng một câu: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Anh tiếp tục nói không chịu dừng: “Anh là

cún con ngọt ngào của em.”

Ra là đang nói đến cái ghi chú Hứa Khinh Am đặt cho anh, chỉ có duy nhất một emoji chó nhỏ.

Hứa Khinh Am không nhịn cười được, nói đến choá lại nhớ về cái trò chơi xây dựng nông trại trong điện thoại của anh. Trong đó chỉ có cún cưng mới được đặt tên thôi, hôm kia anh len lén cho cô xem tên của con cún ấy, thế mà anh đặt nó là Khinh Khinh.

Hứa Khinh Am nói: “Chừng nào anh mới sửa lại tên con cún kia?”

“Không sửa đâu.”

“Chúng ta là hai chú chóa đang yêu đương à?”

Trình Triệt nghe vậy thì bật cười, đột nhiên nghiêng người về phía cô, động tay động chân, Hứa Khinh Am thì cố gắng vùng vẫy.

Sau đó cô nghe anh chôn bên tai mình nói: “Thời gian “đánh nhau” yêu thích của chó nhỏ đến rồi…”

“…”

Trước khi Dịch Bạc Nhiên rời An Thành, Tư Kỳ và Tư Giai dẫn theo bạn trai của mình. Cả tám người bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm.

Tư Kỳ với Tư Giai đã muốn gặp Dịch Bạc Nhiên từ lâu, Chúc Tinh Tinh thẳng thắn rửa mối thù xưa… Bởi vì mấy lần trước bảy người đi ăn thì có mỗi cô ấy lạc quẻ, thật sự rất đáng thương đó.

Tuy là An Thành không có tuyết nhưng tâm tình ai nấy đều rất tốt đẹp, bạn bè người yêu đều ở đây.

Ngày đó đương nhiên sẽ rộn đến tận khuya, Hứa Khinh Am với Trình Triệt về thì trời cũng rạng sáng mất rồi. Vội vàng đánh răng rửa mặt rồi nằm lăn lên giường, tình lữ ôm ấp.

Giọng điệu Trình Triệt có hơi mất mát, chủ động hỏi: “Có phải ngày mai em phải về lại chỗ của Chúc Tinh Tinh không?”

Hứa Khinh Am không khỏi cười trộm, cố ý nói: “Ừ đúng rồi, nhất định là cậu ấy sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói với em. Ban đầu em quên béng đi chuyện ngày mai đi đón cô ấy tan làm rồi cùng về nhà, nhưng may mà có anh nhắc.”

Giọng điệu của anh trở nên buồn chán: “Anh sẽ mau chóng làm em mất trí ngay lập tức.”

“Trẻ con.”

Nghỉ chơi một chốc thì anh lại phấn chấn: “Em có thấy bọn mình rất xứng đôi không?”

Hứa Khinh Am kiềm chế ý cười: “Ví dụ như?”

Trình Triệt nghiêm túc nói: “Em thích anh như nào thì anh thích em như nấy, người khác đều không thể.”

“…Woa, lý do này cừ dữ à.” Hứa Khinh Am nói: “Anh muốn gì thì cứ nói thẳng, không cần quen thói mặt dày như thế.”

“Không được, câu đó mà nói thẳng thì trông anh không đứng đắn lắm đâu.”

“Trình Triệt, anh có vấn đề về nhận thức à, từ không đứng đắn không phải là từ riêng biệt để hình dung anh hay sao.”

Anh vẫn không chịu nói thẳng, Hứa Khinh Am cũng để cho anh suy nghĩ một chút. Thời gian cũng không còn sớm nữa, cô chuẩn bị nhắm mắt ngủ.

Đến lúc sắp thật sự nhắm mắt lại để ngủ thì Trình Triệt lại nhỏ giọng hỏi: “Bảo bối, ngủ rồi à em?”

Hứa Khinh Am hừ nhẹ tỏ vẻ chưa ngủ, sau đó anh nói: “Em có biết Lâm Hựu Gia có một bài hát…”

Trong lúc nháy mắt đó cô đã rất muốn đánh gãy cái ý muốn của anh, chả hiểu vì gì mà rạng sáng đến nơi rồi lại đem chuyện bài hát của Lâm Hựu Gia ra nói.

Anh nói tiếp: “Câu cuối cùng của [Wake up].”

“Em buồn ngủ lắm, không nhớ nổi đâu.” Thật sự là cô không nhớ nổi, mí mắt đang đánh nhau đòi ngủ này.

Trình Triệt vẫn luôn ôm chặt cô, nghe cô bảo buồn ngủ thì nhẹ giọng lại, giọng điệu trịnh trọng nói ra câu hát kia.

“Gần đây ngủ không ngon, em dọn qua đây là tốt ngay.”

HOÀN CHÍNH VĂN.