Nhu Phong

Chương 47

Lý Nhu Phong muốn hái một tổ ong. Đứng giữa vùng hoang dã mọc đầy hoa dại này, chàng nghe được tiếng ong bay vù vù đi hút mật, bèn đuổi theo chúng tìm tới tổ.

Chàng không biết để hái tổ ong thì cần chuẩn bị những gì, chàng không biết trước khi tới gần phải đốt khói hun tổ để đuổi ong đi, chàng thậm chí còn quên kéo áo bọc kín đầu lại.

Chàng cứ hái thẳng thế thôi. Trèo lên cây, dùng một đôi tay trần gỡ tổ ong xuống. Bầy ong giận dữ nhắm ngay mặt, cổ và cánh tay để lộ ra ngoài mà đốt, thậm chí còn chui vào y phục âm ẩm của chàng.

Đau biết bao nhiêu, nhưng hiện tại chàng không quan tâm được nhiều đến thế. Chàng nhận thấy mình đã sưng tấy như mặt heo rồi. Nếu là ngày xưa thì chàng tuyệt đối sẽ không làm mấy việc này. Phong độ đâu, nhàn nhã đâu, phiêu diêu xuất trần đâu? Tuy trước giờ chàng chẳng quá chăm chút vẻ bề ngoài, song cũng sẽ không tình nguyện để mình biến thành khó coi vậy.

Chàng liên tục vẩy tổ ong, hất văng hết ong mật bám trên đó. Xác ong chết sau khi đốt người rơi đầy mặt đất, nhưng chàng có thừa thể lực và nhẫn nại.

Đám ong còn lại tuyệt vọng bỏ đi, bên tai không còn tiếng vù vù nữa. Lý Nhu Phong giờ đây đã sưng phù, xấu xí hơn cả trương sình do ngâm nước lâu, thế mà chàng chỉ ôm khư khư tổ ong, vội bước về cạnh bên Bão Kê nương nương. Chàng chầm chậm tách tổ ong, từng miếng từng miếng, bẻ ra như lột vỏ lựu, chẳng mấy chốc đã chạm được mật ong sanh sánh, vừa ngọt vừa thơm. Mật này còn đậm đặc hơn nước mật chàng mua ở chợ quỷ gấp trăm ngàn lần. Chàng hái một chiếc lá to rửa sạch sẽ, cuốn lại làm phễu, rót mật vào, rồi mở miệng Bão Kê nương nương, từ từ nhỏ xuống.

Chàng đút từng chút từng chút một, chàng hết sức kiên nhẫn: “Nương nương, nàng đã kể khi trước đổ bệnh, thầy thuốc đều hết cách, nhưng mụ buôn người chỉ dùng một chén nước mật mà cứu sống được nàng?” Mỗi lời nàng nói, chàng phát hiện thật thần kỳ là mình vẫn khắc ghi trong lòng. Lúc nghe vào chẳng cảm giác gì, nhưng giờ đây nhớ lại, mỗi câu mỗi chữ đều đau xót lòng.

Chàng cho nàng uống không ít mật, nhưng cũng chẳng dám đút nhiều. Nàng phải nhịn đói quá lâu, chàng sợ nhồi ép nhiều cơ thể nàng sẽ không chịu nổi. Nàng vẫn bất tỉnh như cũ, nhưng ít ra đã uống hết được số mật này. Chàng nghĩ, nàng có thể uống được là tốt quá rồi, chàng sẽ cứu sống nàng. Chàng dùng rựa chặt một ống trúc, đổ hết lượng mật sót lại vào đấy.

Lý Nhu Phong vuốt gương mặt nho nhỏ của nàng. Đầu ngón tay sưng tấy lại tưng tức, nhói đau, đã không còn cảm nhận được gì khác nữa. Chàng nhấc đôi tay sưng to, gần như có thể bao trọn khuôn mặt nàng trong lòng bàn tay, nói: “Nương nương, nếu nàng thích mật ong thế, sau này mỗi ngày ta đều sẽ tìm cho nàng.”

Chàng dựa vào ánh nắng xác định phương hướng, tìm trở lại con đường về thành. Không thấy ngựa trắng đâu, ngựa ô vẫn ngoan ngoãn đứng chờ một chỗ. Chàng bồng Bão Kê nương nương ngồi lên lưng ngựa, vì không thấy đường nên cứ để ngựa ô tự mình đi.

Trên lưng ngựa lắc lư, Bão Kê nương nương trong lòng chàng lắc lư. Chàng nhớ tới đêm đầu tiên gặp Bão Kê nương nương, nàng đưa chàng đi xem tử kỳ của Dương Đăng, họ cũng ngồi trên lưng ngựa thế này. Chỉ là khi ấy nàng dữ dằn, hung bạo, hai tay chàng đã nát tận xương, đâu thể ngờ đến bây giờ lại là tình cảnh này.

Ngựa ô đưa họ về thẳng thành Kiến Khang. Lính gác cổng đã tăng thêm, ra vào phải xem thẻ thân phận. Bão Kê nương nương gầy gọc biến dạng, toàn

thân Lý Nhu Phong vẫn chưa hết sưng. Cả đám lính ngó Lý Nhu Phong xong thì to tiếng cười nhạo, sau đó xua đi như xua heo qua cổng thành. Móng sắt của ngựa ô thong thả gõ cồm cộp lên mặt đường đá xanh, thẳng tiến nhà cũ.

Lý Nhu Phong sờ vào đầu ngón tay mình, hết thảy vẫn còn hoàn hảo như cũ. Bão Kê nương nương vẫn nhắm mắt lặng yên trước ngực chàng. Trong chàng nhờ đấy cũng an tâm đến lạ.

Về tới nơi, cánh cổng nhà cũ mở toang, ngựa ô cứ xăm xăm bước vào.

Nhóc Đinh Bảo gào to: “Nương nương! Tam lang ca ca!” Xong thì òa khóc.

Lưỡi đao của Dương Đăng kề ngay cổ cậu bé.

“Nương nương! Tam lang ca ca!Bọn họ muốn phóng hỏa đốt nhà! Con chạy qua cản, họ còn muốn giết con luôn!”

Đứa bé ngây thơ, nào có biết ai đang kề đao sát cổ mình, hay kề đao như thế, là vì lẽ gì.

“Ồ, cũng to gan đấy nhỉ. Còn dám vác mặt về.”

Lý Nhu Phong bế Bão Kê nương nương xuống ngựa. Ngựa ô tự mình lững thững đi tới góc sân, cọ cọ vào đầu lừa xám.

Lý Nhu Phong ôm chặt Bão Kê nương nương, lạnh nhạt nói: “Bọn ta không về thì ngươi cũng có cách ép phải xuất hiện thôi.”

Dương Đăng nhếch miệng cười. Nụ cười của hắn trông rất lỗ mãng, lại ẩn nét xảo trá, vô tình: “Cứ đốt nhà này trước” Hắn đảo lưỡi đao, dùng mũi đao cong nhọn vạch nhẹ qua cổ nhóc Đinh Bảo, đến khoảng chừng xương sụn sẽ mọc yết hầu thì chợt nhấn mạnh. Lập tức nhóc Đinh Bảo hét lên đau đớn, nước mắt tuôn ào ào.

“Rồi giết thằng nhãi này”

Lòng Lý Nhu Phong thắt lại theotiếng thét của nhóc Đinh Bảo. Chàng tiến tới trước vài bước, đang tính mở miệng, chợt nghe. “Gâu” một tiếng. Chẳng biết cún vàng ở đâu chạy ra, nhảy chồm lên cắn phập vào tay Dương Đăng. Dương Đăng đâu ngờ sẽ bị con thú nhỏ này tấn công, hai mắt liền chuyển hung ác, tung một cước vào ngay bụng nó.

Cún vàng sủa vang thảm thiết, văng ra xa, đập vào một gốc dành dành trong sân. Hàng đốm máu tươi tung tóe nhiễm đỏ những bông dành dành tuyết trắng.

Nhóc Đinh Bảo khóc oa oa.

Lý Nhu Phong lặng người nghe tiếng cún vàng rên rẩm, lẫn cùng tiếng nhóc Đinh Bảo nức nở. Chàng nhẹ giọng: “Hãy tha cho đứa bé này. Nó là do nương nương nuôi dưỡng, không liên quan gì với chúng ta.”

Dương Đăng lạnh lùng hỏi: “Sao ta phải tha chứ?”

“Ta thay ngươi giết người, giết kẻ ngươi muốn giết.”

“Ta thì muốn giết ai?”

Lý Nhu Phong hít sâu một hơi. Tuy không nhìn thấy, nhưng chàng biết trong sân này có nhiều kẻ khác, là những binh lính, thân binh bên người Dương Đăng.

Mà Dương Đăng hỏi như vậy, hiển nhiên đã không còn kiêng dè gì nữa rồi.

Lý Nhu Phong chậm rãi mở miệng, nhấn từng chữ rõ ràng:

“Ngô vương, Tiêu Tử An.”