Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 212: Điêu tàn

Từ sau khi Triệu Hoàn kế vị, tuy có chí xây dựng lại nước nhà, thế nhưng năng lực trị quốc quả thực có hạn, tính tình lại thiếu quyết đoán, thay nọ đổi kia là chuyện thường gặp, dùng người cũng lo trước tính sau. Trong vòng một năm sau khi kế vị, y trước sau đã bổ nhiệm 26 vị tể chấp trọng thần. Mà hiện nay các quan lại trong triều hầu hết đều có ham muốn quyền lực, ưa chia bè kết phái, việc công thì biếng nhác, mà việc tư lại nhiệt tình. Đối với sự uy hiếp đến từ bên ngoài, triều đình lại bất lực. Dưới sự chèn ép ngày một nghiêm trọng của quân Kim, đại Tống dần dần rơi vào khốn cảnh, tình thế nguy cấp vô cùng.

Tháng Mười Một năm Tĩnh Khang thứ nhất, quân Kim tiến vào sát tới chân thành, đòi Thái thượng hoàng phải tới Thanh Thành nghị hòa. Lúc ấy Triệu Cát đã bị kinh sợ tới mức đổ bệnh nằm liệt giường. Triệu Hoàn biết nếu để Phụ hoàng vào trại giặc nghị hòa thì mình ắt sẽ phải mang tội bất hiếu, bị toàn thiên hạ phỉ nhổ. Thêm vào đó, y cũng sợ Phụ hoàng sau khi đã bị mình tước hết quyền lực nay lại gặp người Kim uy hiếp sẽ vì bảo toàn tính mạng mà hồ đồ đồng ý các loại yêu cầu cắt đất, bồi thường của người Kim. Bởi thế, lần này y công khai tuyên bố Thượng hoàng tuổi tác đã cao, lại lo lắng thành bệnh, y sẽ đích thân tới Thanh Thành. Lời này vừa truyền ra đã cảm động được hầu hết con dân Đại Tống, người người ngợi ca Hoàng thượng nhân từ hiếu thảo.

Triệu Hoàn vào trại Kim, thế nhưng không biểu hiện rõ thái độ có đồng ý với yêu cầu cắt đất ba trấn hay không. Oát Bất Ly vì vẫn chưa nhận được lệnh từ Kim chủ nên cũng không làm khó y điều gì, sau khi giữ y hai ngày liền thả cho quay về. Tuy nhiên, quân đội đóng ở chân thành Biện Kinh của Niêm Một hát lại ngày càng ngang ngược, mặt dày đòi triều Tống phải chọn ra một ngàn năm trăm thiếu nữ, nội trong một năm phải đưa tới trại Kim. Triệu Hoàn không dám từ chối, lệnh cho Cung môn giám Tất Nghĩa theo số lượng mà tuyển chọn trong các cung nữ, lập danh sách đưa sang trại Kim.

Nhất thời trong cung xôn xao, lòng người hoang mang. Các cung nữ đều sợ mình bị chọn trúng, ai ai cũng khiếp đảm lo sợ, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Cung môn giám vẫn phải theo lệnh mà tiến hành tuyển chọn qua lần lượt các cung. Sau khi danh sách đầu tiên được công bố, những cung nữ trúng tuyển đều mặt mày héo hon, lòng như tro tàn, ngay tối hôm đó đã có một cung nữ nhảy xuống Phượng trì tự sát. Có lệ này, những nữ tử tính tình cương liệt, không chấp nhận để mình rơi vào tay người Kim bị lăng nhục đều lần lượt học theo. Một ngày sau, số lượng người chết ở Phượng trì và Dao Tân trì trong đại nội đã lên tới hơn 30 người. Phàm là người có trái tim thấy cảnh này đều đau đớn khôn xiết, thế nhưng lệnh vua khó trái, Tất Nghĩa sau khi lệnh cho các thái giám vớt xác các cung nữ để an táng lại cứng rắn tiếp tục tiến hành tuyển chọn.

Chúng nữ tử trong cung Nhu Phúc cũng kinh hoảng vô cùng, chỉ lo trên danh sách của Cung môn giám có ghi tên chính mình, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ đi nghe ngóng danh sách sắp được công bố, không thấy tên mình liền lén thở vào một hơi, thế nhưng lại tiếp tục phải sống trong bóng tối của việc chưa biết ngày mai sẽ ra sao.

Một đêm kia, Anh Phất tỉnh dậy giữa đêm, phát hiện Hỉ Nhi cùng phòng vẫn chưa ngủ, một mình ngẩn ngơ ngồi bó gối trên giường, không biết đã nghĩ cái gì. Anh Phất liền hỏi nàng: "Hỉ Nhi, muội sao thế?"

Lại gọi thêm hai tiếng Hỉ Nhi mới giật mình, nhất thời òa khóc: "Anh Phất, muội không chịu nổi nữa. Cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn muội sẽ chết mất."

Anh Phất vội vã hỏi nguyên nhân. Hỉ Nhi vừa rơi lệ vừa nói: "Hôm nay muội tới tẩm cung của Thái thượng hoàng bẩm báo với ngài tình hình của đế cơ, sau đó lại nhớ ra đã nhiều ngày rồi chưa gặp Thanh Hàm, liền tiện đường đi tìm cô ấy. Chẳng ngờ vừa đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy cô ấy đang treo lơ lửng trên xà nhà, tóc tai xõa xượi, sắc mặt tím đen, lưỡi lè ra, mắt trợn trừng như thể sắp rớt ra bên ngoài vậy..."

Anh Phất không rét mà run, lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh Hỉ Nhi, ôm chặt lấy nàng.

"Cô ấy bị chọn trúng rồi..." Hỉ Nhi nước mắt đầy mặt, cơ thể không nén được run lên: "Cô ấy là cung nữ hầu hạ Thái thượng hoàng mà cũng không thoát được... Tiếp theo chắc chắn sẽ là chúng ta... Đương nhiên là chúng ta. Chúng ta là cung nữ hầu hạ Nhu Phúc đế cơ, đế cơ lại là em gái ruột của Vận vương điện hạ, ai mà chẳng biết Hoàng thượng căm ghét nhất chính là Vận vương điện hạ cơ chứ..."

Chẳng ngờ hôm nay lại thành ra thế này. Anh Phất ôm lấy Hỉ Nhi rầu rĩ nghĩ, khi xưa việc bọn họ được hầu hạ em gái của Vận vương đã khiến không biết bao nhiêu cung nữ trong cung hâm mộ đố kỵ, mà giờ đây thân phận ấy lại biến thành một mối họa tiềm tàng. Quả thực, nếu Hoàng thượng ngay tới cung nữ bên cạnh Phụ hoàng y cũng dám động vào, vậy thì những người có quan hệ thân thiết với Vận vương như bọn họ lại càng đáng ngại hơn.

"Nếu bắt muội phải sang trại Kim thì muội cũng sẽ tự sát như Thanh Hàm." Hỉ Nhi khóc không thành tiếng nói: "Thế nhưng muội không muốn chết, muội mới có 14 tuổi..."

"Biết đâu, vận may của chúng ta sẽ không tệ đến thế..." Anh Phất thì thầm. Kì thực chính nàng cũng không hề có chút tin tưởng nào, lời này nói ra chỉ để an ủi Hỉ Nhi, an ủi chính bản thân mình. Đối với việc có nguy cơ bị chọn trúng đưa vào trại Kim, thẳm sâu trong lòng nàng cũng sợ hãi chẳng kém gì Hỉ Nhi.

Hỉ Nhi đột nhiên lau khô nước mắt, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Anh Phất: "Chúng ta không thể tiếp tục chờ chết như thế này. Anh Phất, chúng ta nghĩ cách trốn ra khỏi cung đi."

Anh Phất kinh hãi: "Muội nói sao? Trốn ra khỏi cung? Không thể!"

"Thật đấy thật đấy!" Hỉ Nhi cuống cuồng kéo tay Anh Phất: "Muội biết buổi chiều hàng ngày cửa hông phía Đông cung Long Đức đều sẽ mở, để những thái giám xuất cung mua đồ quay về. Những thái giám đó số lượng không ít, vệ binh canh cửa chưa chắc đã nhớ mặt từng người. Nếu chúng ta mặc y phục của thái giám, trà trộn vào trong đám thái giám cúi gằm mặt bước đi, chắc sẽ không bị phát hiện ra đâu."

Anh Phất thoáng im lặng, sau đó nói: "Không ổn. Chúng ta đã được chọn vào cung hầu hạ đế cơ, sau có thể chưa được nàng cho phép đã bỏ nàng mà đi?"

Hỉ Nhi nói: "Chúng ta hầu hạ đế cơ đã lâu, với đế cơ tình như tỷ muội, đế cơ chắc chắn cũng sẽ không muốn để chúng ta chịu chết, nàng sẽ hiểu mà, sẽ tha thứ cho chúng ta. Anh Phất, tỷ đi cùng muội đi." Nàng lại khóc lớn: "Tỷ không biết dáng vẻ của Thanh Hàm khi ấy đáng sợ đến thế nào đâu, trước nay muội chưa từng nhìn một người đã chết ở khoảng cách gần đến thế bao giờ... Muội không muốn biến thành như thế..."

Lúc này có cơn gió lùa vào qua ô cửa, khiến bóng cây lay động, đổ dài trên lớp màn lại giống như bóng hình một cô gái đang xõa tóc. Anh Phất không nén được rùng mình, lại càng ôm Hỉ Nhi chặt hơn. Hai người nhất thời không nói gì, qua một lúc lâu Anh Phất mới nhẹ giọng đáp: "Muội để tỷ suy nghĩ đã..."

Ngày hôm sau, không biết Hỉ Nhi kiếm đâu ra hai bộ y phục của thái giám, buổi chiều kéo Anh Phất lén lút đi thay, sau đó nhân lúc không ai chú ý liền lỉnh đi, rảo bước về phía cửa hông phía Đông cung Long Đức.

Quả nhiên có rất nhiều thái giám lũ lượt đi ra bên ngoài, cấm vệ canh cửa chỉ liếc mắt nhìn một cái, không tỉ mỉ hỏi nhiều. Hỉ Nhi ra hiệu cho Anh Phất đi theo nàng, sau đó nhập vào đoàn thái giám đi ra khỏi cửa.

Anh Phất cũng bước theo hai nước, thế nhưng đôi chân càng ngày càng cảm thấy nặng như đeo chì. Tới cuối cùng, nàng vẫn dừng lại, rũ mắt suy nghĩ, rồi xoay người men theo đường cũ quay về.

Hỉ Nhi thấy nàng không đi theo liền cảm thấy lo lắng, ngoái đầu lại muốn gọi nàng, thế nhưng lại sợ thị vệ phát hiện ra điểm bất thường, bởi thế đành nén xuống, tiếp tục cúi đầu bước đi.

Anh Phất đi tới góc ngoặt, dừng chân quay đầu, dùng ánh mắt tiễn Hỉ Nhi dần hòa vào ánh sáng chói lọi bên ngoài cánh cổng.

Việc bỏ trốn của Hỉ Nhi đã mang tới tai họa lớn cho các cung nữ bên trong cung Nhu Phúc. Sau khi được Cung môn giám Tất Nghĩa báo cáo, Triệu Hoàn lấy lí do sự việc phát sinh trong thời gian đặc biệt, làm nhiễu loạn lòng người, ắt phải giáng tội, hạ lệnh số lượng cung nữ chọn từ cung Nhu Phúc tăng từ 2 ban đầu lên thành 5, đồng thời sẽ lập tức cho vào danh sách, cưỡng chế đưa đi.

Nhu Phúc không chịu, khóc náo làm loạn, lệnh cho các cung nữ đi vào trong tẩm cung của nàng, không cho ai đưa người đi. Tất Nghĩa hay tin liền đích thân tới xử lú, xông vào trong cung cũng không theo danh sách đã định mà lựa chọn, bắt được ai thì đưa người đó đi. Nhất thời các tiểu cô nương mười mấy tuổi trong cung chạy toán loạn khóc lóc om sòm, thê thảm khôn cùng. Anh Phất dựa sát vào người Nhu Phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi tay nắm chặt tay phải của Nhu Phúc. Nhu Phúc vừa khóc vừa phẫn nộ la mắng những thái giám đang bắt người xung quanh.

Đột nhiên có một thái giám chạy tới trước mặt Anh Phất, thò tay ra tóm lấy nàng muốn lôi nàng đi, Anh Phất biến sắc kêu lên phản kháng, Nhu Phúc lập tức ra sức đánh đấm tên thái giám, hét lớn: "Bỏ nàng ấy ra!" Thái giám vẫn không chịu buông tay, giống như đã hạ quyết tâm phải bắt được Anh Phất. Nhu Phúc bùng nổ, trực tiếp cúi đầu xuống há miệng cắn mạnh tay hắn.

Thái giám bị đau, giơ tay lên vô thức quạt về phía Nhu Phúc, khiến nàng bị đánh ngã sõng soài xuống sàn. Anh Phất vội vã khom người đỡ nàng dậy, liên tiếp hỏi đế cơ có sao không.

Nhu Phúc không đáp lời, chỉ lớn tiếng quát mắng: "Đồ cẩu nô tài đáng chết, lại dám đánh cả đế cơ! Đợi ta đi nói với Phụ hoàng, nhất định phải lăng trì nhà ngươi!"

Tên thái giám kia nghe thấy thế nhất thời không biết nên tạ lỗi hay nên mặc kệ tất cả tiếp tục bắt người, đành đứng ngây ra đó. Tất Nghĩa thấy vậy liền thở dài, nói: "Đã bắt đủ 5 người rồi, người bên cạnh đế cơ để lại đi." Rồi dẫn chúng thái giám quỳ xuống hành lễ bồi tội với Nhu Phúc, sau đó đem 5 cung nữ bắt được kia đi.

Anh Phất đờ đẫn nhìn sắc mặt bi thương của các cung nữ đã bên mình nhiều năm, lắng nghe tiếng khóc tuyệt vọng đứt gan đứt ruột của các nàng. Ngày hôm ấy trời vẫn còn sớm, vậy mà nàng như cảm thấy mình đang chìm trong màn đêm dày đặc, xung quanh chỉ có bóng tối và lạnh lẽo bất tận.

Nàng bất lực quỳ trên sàn, ôm lấy Nhu Phúc vừa phẫn nộ vừa thương tâm, hai người cùng nhau khóc.