Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 29: Vỡ nát

Anh Phất còn đang do dự không biết nếu Vận vương phi bảo nàng giao thư cho mình thì có nên vâng lệnh hay không, lại nghe thấy vương phi lên tiếng: "Đi theo ta." Nói đoạn chậm đứng lên, không buồn liếc nàng thêm một cái đã bước ra bên ngoài.

Anh Phất vội vã theo vương phi ra ngoài. Xuyên qua sảnh đường, hành lang, tiến vào hậu uyển, một tòa nhà với kiến trúc trang nhã xuất hiện trong tầm mắt. Vận vương phi dẫn Anh Phất lên lầu, đi tới phía trước một cánh cửa nhỏ thì dừng lại, quay đầu nói với Anh Phất: "Ngươi tự mình đi vào giao thư cho chàng đi. Có điều nếu chàng vẫn chưa tỉnh lại thì đừng đánh thức chàng, phải chờ chàng tự tỉnh dậy."

"Vận vương điện hạ ở bên trong?" Anh Phất dè dặt hỏi.

Vận vương phi gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đi vào đi."

Anh Phất có chút chần chừ, trộm liếc vương phi, chỉ thấy thần sắc nàng bình thản, không lộ chút vui buồn nào, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy nhộn nhạo, thế nhưng cũng không dám dùng dằng quá lâu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào trong sảnh.

Triệu Khải đội ngọc quan, khoác hạc xưởng, đang nằm gục trên mặt bàn ngủ. Trước mặt có một hũ rượu, một chiếc ly, mấy ngọn nến trắng và vài que diêm đã lụi.

Anh Phất chậm rãi tiến lại gần. Hạc xưởng là kiểu áo khoác ngoài có ống tay dài rộng được dệt từ sợi vải làm từ lông hạc, màu trắng tinh khiết, mềm mại tao nhã. Triệu Khải tùy ý khoác lên người, vạt sau quét đất, nhìn rất đẹp. Y đang hơi say nên nhắm hờ mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt dâng lên sắc đỏ nhàn nhạt mà ngày thường hiếm thấy, cùng với ngũ quan hoàn mỹ, thời khắc này dưới ánh nến chập chờn lộ ra vẻ đẹp yên tĩnh, ôn hòa mà yếu đuối lạ thường.

Anh Phất nhìn tới mức có một khoảnh khắc chợt cảm thấy hốt hoảng. Cuối cùng nhớ lại mục đích của chuyến đi lần này, nàng mới lấy hết dũng khí nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Vận vương điện hạ."

Y chưa hay biết gì, vẫn ngủ say không tỉnh.

Anh Phất lại gọi thêm vài tiếng nữa, nhớ tới lời mà vương phi căn dặn, lại không dám lên tiếng quá lớn. Đứng yên một lát, thấy y vẫn không tỉnh bèn xoay người trở ra bên ngoài.

Vận vương phi vẫn chưa rời đi, đang đứng chờ bên ngoài cửa, thấy nàng đi ra bèn hỏi: "Chàng chưa tỉnh?"

Anh Phất thưa phải, vương phi lại nói: "Vậy ngươi đi vào tiếp tục chờ đi, chờ tới khi nào chàng tỉnh lại thì thôi."

"Sắc trời đã tối," Anh Phất cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Nô tỳ có thể giao thư cho vương phi, nhờ vương phi sau này đưa cho điện hạ được không ạ?"

Vương phi lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói: "Không. Ngươi ở lại đi, tự mình giao thư cho chàng."

Anh Phất đột nhiên cảm thấy bất an, khẩn cầu: "Giờ đã rất muộn rồi, nếu nô tỳ còn không quay về quả thực sẽ không được ổn cho lắm."

Vận vương phi mỉm cười quay người lại, đối diện với nàng nói: "Ngươi không nghe thấy sao? Hiện giờ hoàng thượng đã phái cấm quân tới tiến hành phá dỡ cầu trên không rồi, ngươi định quay về thế nào? Ở lại đi, đợi Vận vương tỉnh lại rồi thì nói chuyện với chàng, sau đó ta sẽ sai người đưa ngươi về cung bằng kiệu."

Phá dỡ cầu trên không? Anh Phất kinh hãi, dần dần nhớ lại, quả thực lúc nãy có nghe thấy một vài tiếng động ầm ầm phía xa, thế nhưng cũng không chú ý nhiều. Lẽ nào chẳng bao lâu sau khi nàng tới vương phủ, hoàng thượng đã hạ lệnh cho người tới phá hủy con đường thông tới hoàng cung này? Dựa vào lan can nhìn về phía cầu trên không, quả nhiên trông thấy khói bụi mịt mờ, tiếng búa, tiếng đất sụp và gạch vỡ càng ngày càng vang lên rõ ràng hơn, không ngừng đập vào màng nhĩ.

"Sáng nay hoàng thượng đã sai người tới thông báo rồi, nói rằng cầu trên không xuyên qua đường phố chợ búa, khiến bách tính bên dưới bất an, buộc phải hủy đi, tối nay sẽ tiến hành, sáng mai kết thúc. Ngươi không biết sao?" Vận vương phi hỏi.

"Nô tỳ không biết." Anh Phất đáp lời, nghĩ tới tình cảnh của Triệu Khải lúc này, sự đồng cảm thương xót đối với y nhất thời vượt lên trên nỗi lo lắng không thể quay về cung.

"Ngươi đi vào trong đợi chàng, lát nữa ta sẽ đưa ngươi về." Vận vương phi nói, bên trong ngữ khí ẩn chứa khí thế không cho phép người khác cự tuyệt. Lại ngẩng đầu lên nhìn vòm trời đen kịt, ủ rũ nói: "Sắp mưa rồi..."

Anh Phất chỉ đành nghe theo, quay về trong sảnh, ngồi một bên lặng lẽ chờ. Vương phi bên ngoài đã lệnh người đóng cửa lại, khoảnh khắc cuối cùng khi cánh cửa chuẩn bị khép chặt, Anh Phất vô thức hoảng hốt đứng dậy, thế nhưng không biết phải làm gì hơn, chỉ ngây ra đó hồi lâu, cuối cùng lại ngồi xuống.

Từng cơn gió ẩm ướt thổi quá, xuyên qua song cửa lùa vào gian phòng, dưới ánh nến chập chờn nhảy nhót, những hạt mưa bắt đầu nặng nề rơi xuống.

Giống như cuối cùng cũng bị tiếng mưa đánh thức, Triệu Khải chậm chạp ngẩng đầu, nhất thời vẫn chưa mở được mắt, chỉ một tay chống lên mặt bàn, một tay đỡ trán, đôi mày thoáng cau, đoán chừng là cảm giác khó chịu sau khi mới tỉnh rượu.

Anh Phất lập tức đứng lên, cúi đầu lặng lẽ đợi y hoàn toàn tỉnh táo.

Y cảm nhận được có người đứng bên, nhẹ nhàng thở dài một hơi, gọi: "Lan Huyên..."

Anh Phất biết là y nhận sai người, vội vã chắp tay: "Vận vương điện hạ."

Y thoáng bất ngờ mở mắt ra nhìn, nhận ra là nàng, nụ cười lại càng dịu dàng hơn: "Anh Phất, là nàng."

Anh Phất "ừm" một tiếng, nhất thời không biết phải nói gì, ngần ngừ một lát mới cất lời: "Điện hạ vẫn khỏe chứ ạ?"

Triệu Khải mỉm cười đáp: "Vốn dĩ không khỏe lắm, thế nhưng vừa thấy nàng là khỏe lên nhiều rồi." Sau đó hơi ngả người về phía sau, nhàn nhã ngắm nhìn dáng vẻ chật vật của Anh Phất, thấy nàng lại bị mình ép tới mức không còn biết nói gì nữa mới bật cười chìa tay ra, dịu dàng nói: "Lại đây, ngồi cạnh ta. Chúng ta lâu lắm rồi không gặp, phải từ từ nói chuyện."

Anh Phất nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn thuận theo ngồi xuống bên cạnh y.

Y nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt và mái tóc của nàng, thong thả cùng nàng trò chuyện, hỏi tình hình gần đây của nàng, các chi tiết trong cuộc sống và tiến bộ thư pháp, thế nhưng không hề hỏi tới lí do nàng đến đây. Cuối cùng vẫn là Anh Phất cảm thấy kì quái, bèn hỏi: "Sao điện hạ không hỏi tôi vì sao lại đến?"

Ánh mắt Triệu Khải chứa đựng ý cười, ấm áp như gió Xuân, nói: "Anh Phất tới dĩ nhiên là để thăm ta, nếu như còn việc gì khác, thì đó cũng là thứ yếu."

Trái tim Anh Phất thoáng run lên, ánh mắt chứa đầy phòng bị cũng bất giác mềm xuống. Chẳng dễ dàng gì mới lấy ra được lá thư của Nhu Phúc, đưa cho Triệu Khải: "Đế cơ bảo tôi tới đưa thư cho điện hạ."

Triệu Khải gật đầu nhận lấy, thế nhưng chỉ đặt ở một bên không đọc.

Anh Phất hơi bất ngờ, hỏi: "Đế cơ nói thư này rất quan trọng, dặn dò tôi nhất định phải đích thân giao cho điện hạ. Sao điện hạ không vội vã xem luôn?"

Triệu Khải đáp: "Có vẻ nàng còn hứng thú với nội dung của bức thư này hơn cả ta. Chúng ta lại đánh cược nhé? Ta đoán là trong thư nhất định sẽ có nhắc tới nàng."

Vừa nhắc tới đánh cược, Anh Phất lập tức nhớ lại chuyện lần trước, vội vã từ chối: "Không cần! Đế cơ có nhắc tới tôi hay không thì có liên quan gì đâu."

Triệu Khải cười, nói: "Cô nương đúng là một lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng." Sau đó lấy bức thư qua, xé ra rồi không đọc trước mà mở ra đặt tới trước mặt Anh Phất.

Anh Phất tập trung nhìn, thấy nội dung trên giấy chẳng ngờ lại là: "Khải ca ca, muội lừa Anh Phất tới thăm huynh, huynh có vui không? Định cảm ơn muội thế nào đây?"

Anh Phất không biết nên khóc hay nên cười, chỉ muốn ngất đi. Nghĩ tới việc bản thân còn tưởng đế cơ viết thư cho Vận vương nói xấu hoàng thượng, bởi thế dè dặt cẩn thận, chỉ sợ để thư rơi vào tay người khác sẽ gây ra đại họa, nào ngờ hóa ra hai huynh muội này lại lấy nàng ra làm trò cười, so sánh ra thì nàng đích thực là một đứa ngốc.

Bởi thế bèn đứng dậy hành lễ cáo lui: "Tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ mà đế cơ giao cho, hiện giờ nên quay về rồi."

"Nàng không nghe thấy bên ngoài đang mưa to sao? Đi về kiểu gì?" Triệu Khải đứng lên đi tới trước khung cửa sổ, vừa đẩy cửa ra, một tầng hơi nước đã phả vào mặt. Y cũng không tránh, mặc cho gió mưa làm ướt y phục. Lắng nghe hồi lâu, y đột nhiên nói: "Hình như còn có âm thanh khác... Bọn họ đã bắt đầu phá cầu rồi ư?"

Ngữ khí của y bình tĩnh, song lại khiến Anh Phất buồn thương, chỉ đứng cạnh y lặng yên không nói.

Triệu Khải xoay người lại, chậm rãi quay về ngồi xuống phía trước bàn sách, tự rót một ly rồi ngửa đầu uống cạn.

"Điện hạ..." Anh Phất muốn khuyên y vài câu, nhưng lại bị y ngắt lời: "Anh Phất, không sao, tới đây uống với ta vài ly."

Anh Phất không biết phải làm thế nào, ngơ ngác nhìn xung quanh, lại phát hiện ra ngoài cánh cửa có một bóng người mảnh mai đang nhẹ nhàng lay động, lặng lẽ di chuyển rồi biến mất cùng với ánh sáng đèn lồng chiếu rọi bên ngoài.

Hẳn là Vận vương phi. Nàng ấy vẫn luôn chờ ở bên ngoài, hiện giờ lại đột nhiên rời đi.

Giữa lúc Anh Phất ngơ ngác, chẳng ngờ Triệu Khải đã lặng lẽ đi tới phía sau lưng nàng, vòng tay ra ôm chặt lấy nàng.

Y ghé vào tai nàng nói: "Anh Phất, rời đi, hay là ở lại, chúng ta sưởi ấm cho nhau nhé?"

Nàng vẫn còn đang choáng váng, đôi môi y đã lướt qua vành tai và gò má nàng. Tới lúc y cuối cùng cũng tìm thấy bờ môi, nàng giống như giật mình bừng tỉnh, vùng vẫy thoát ra, nói rõ ràng rành mạch: "Điện hạ, xin hãy cho tôi quay về!"

Y thoáng sửng sốt, sau đó ngẩng đầu rũ mắt nhìn nàng thật sâu, mỉm cười nói: "Nàng đúng là một cô gái thông minh. Không vì quyền thế lúc đầu của ta mà dựa dẫm, cũng không vì sự sa sút hiện giờ của ta mà thương hại. Khả năng nhìn thấu thế gian, lòng người của ta hóa ra lại chẳng bằng một cô gái nhỏ như nàng, quả thực là đáng hổ thẹn."

Anh Phất cúi đầu nói: "Điện hạ, vương phi đã nói với tôi, đợi điện hạ tỉnh lại nhận được thư của đế cơ rồi sẽ đưa tôi trở về, tôi nghĩ bây giờ hẳn là được rồi. Ban nãy vương phi hình như vẫn luôn đứng chờ bên ngoài cửa..."

Triệu Khải nghe thấy vậy nụ cười tức thì vụt tắt, một nét bối rối xẹt qua trong ánh mắt: "Nàng ấy vẫn luôn đợi ở bên ngoài?..." Rồi phất phất tay, nói: "Thôi, nàng về đi."

Anh Phất như được đại xá, đẩy cửa bước ra, giữa lúc bước đi nghe thấy Triệu Khải bất ngờ cười lớn, sau đó buồn thảm ngâm: "Khi tỉnh mộng đã canh ba, gục trên lan can nghe tiếng mưa. Tiếng gỗ rơi ầm ầm não nề, dưới ánh nến đỏ một đời phù du..."

Anh Phất không dám nghe tiếp, bịt tai lại cắm cúi bỏ chạy. Vị hoàng tử đã từng tiêu sái tự tin, đắc ý tràn trề kia, nay y vẫn đang cười, quần áo xộc xệch, cử chỉ thong dong, thế nhưng sự thê lương đã ngấm vào tận cùng lời nói tiếng cười.