Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 37: Di ngôn

Anh Phất vốn dĩ rũ mắt đứng đó, cảm nhận được Triệu Cấu đang nhìn mình cũng không kinh hoảng, chậm rãi ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của y, nhất thời cũng không nói gì, thế nhưng thần sắc vô cùng bình thản ung dung.

Triệu Cấu liền hỏi: "Nàng có đồng ý không?"

Nghe thấy y hỏi câu này, nàng nhìn thấy một tia sáng kì lạ lóe lên trong đáy mắt y. Nàng không kịp nghiền ngẫm xem đó là hi vọng hay thăm dò, song đã hiểu mình không cách nào từ chối sự sắp đặt này. Anh Phất liền cúi người, đáp: "Vâng. Thần thiếp bằng lòng cắt thịt nấu thuốc cho Thái hậu."

Nhận được câu trả lời của nàng, đôi môi mím chặt của Triệu Cấu từ từ buông lỏng, một ý cười hài lòng thoáng lướt qua gương mặt nghiêm nghị. Trước khi cảm nhận được sự sợ hãi của việc cắt thịt, Anh Phất không cách nào ngăn được cảm giác chua xót dâng trào. Nàng cố sức mở to mắt, giống như ngăn không cho nước mắt chảy ra, giữ nguyên nét mặt không buồn không vui. Dưới cái nhìn chăm chú của Triệu Cấu và ánh mắt kinh ngạc của Phan Hiền phi cùng Trương Tiệp dư, những tiếng thì thầm trong điện cũng bắt đầu dần dần vang lên, nàng nhẹ nhàng bước tới một góc, nhặt con dao ban nãy bị Triệu Cấu ném đi lên, sau đó quay người cứng nhắc cười nói với Triệu Cấu: "Xin quan gia cho phép thần thiếp quay về tẩm cung làm việc này."

Triệu Cấu gật đầu nói: "Được, thế nhưng nên nhanh một chút." Lúc này cung nữ đang băng bó vết thương cho Nhu Phúc. Y ngồi sóng vai bên cạnh nàng, không còn ôm chặt lấy nàng như ban nãy, thế nhưng tay trái vẫn đặt lên thành ghế sau lưng nàng, một cảm giác thân mật không giải thích được tự nhiên bộc lộ qua động tác.

Anh Phất không nhìn nữa, vâng một tiếng rồi bước ra ngoài quay về cung.

Sau khi về đến cung Anh Phất cho thị nữ lui xuống, đổ nước sạch vào nồi đun sôi, lại tự mình thắp hương đốt nến, quỳ xuống chắp tay cầu nguyện: "Ngô Anh Phất hôm nay tự nguyện cắt thịt chữa bệnh cho Long Hựu Thái hậu, xin trời cao rủ lòng thương xót, cho Thái hậu sớm ngày lành bệnh, con cảm kích vô ngần." Sau đó cung kính dập đầu ba cái, rồi đứng dậy cởi quần áo, cẩn thận rửa sạch vùng da thịt trên chân trái.

Làn da trắng nõn sạch sẽ như băng ngọc. Anh Phất nhẹ nhàng lau khô bằng khăn đã ngâm nước lạnh, sự chênh lệch nhiệt độ đột ngột khiến cơ thể nàng run lên, nước mắt ứa ra. Nàng vừa đau đớn khóc vừa tỉnh táo tiết hành các bước theo trình tự, thế nhưng giây phút cầm dao lên, nước mắt lại tức thì ngưng chảy.

Từ khoảnh khắc lưỡi dao đâm vào chân, cơn đau xé rách gan ruột đã lan tràn khắp cơ thể, dần dần xâm nhập xương cốt, máu tươi ào ạt tóe ra, màu đỏ chói mắt khiến Anh Phất cảm thấy choáng váng. Đôi tay nàng bắt đầu run rẩy, thế nhưng vẫn kiên trì giữ vững động tác, cố gắng thuyết phục bản thân rằng mình chỉ đang cắt một miếng thuốc thông thường, không phải một phần của cơ thể.

Lưỡi dao lách vào da thịt, từng chút từng chút đâm sâu, từng chút từng chút cắt rời. Đó quả thực là một con dao cắt sắt như bùn, song không khiến Anh Phất cảm thấy rút ngắn được quá trình kéo dài vô tận ấy. Chẳng dễ dàng gì mới cắt bỏ được mạch máu cuối cùng còn kết nối miếng thịt với thân thể, Anh Phất ném mạnh nó vào nồi nước đang sôi ùng ục, sau đó băng bó vết thương bằng băng vải đã chuẩn bị sẵn, nói với các thị nữ đứng đợi bên ngoài: "Được rồi, các ngươi tiến vào đi." Rồi nhẹ nhõm ngã vật xuống trên chiếc giường bê bết máu.

Khi thị nữ của Anh Phất bưng bát canh đã được nấu xong vào cung của Thái hậu, Thái hậu vừa đúng lúc tỉnh lại. Triệu Cấu vội vã mệnh người đổ vào cốc, nấu chảy viên đan dược, lại đích thân dâng lên Thái hậu. Thái hậu ngửi một chút, ngạc nhiên nói: "Đây là thuốc gì thế, sao khó ngửi vậy?"

Trương Tiệp dư liền vắn tắt kể lại tình hình ban nãy một lần, ra sức ngợi khen Triệu Cấu và Anh Phất hiếu thuận, lại có thể làm được như người xưa cắt thịt cứu mẹ.

Thái hậu nghe xong lại khe khẽ thở dài, lắc đầu không uống. Triệu Cấu sốt ruột khuyên can: "Viên đan dược này là do Hạ thần y dày công bào chế, chắc chắn sẽ có tác dụng. Huống hồ lòng hiếu thảo của Ngô Tài nhân trời đất chứng giám, tự nguyện vì mẫu hậu cắt thịt nấu thuốc. Mẫu hậu xin đừng phụ tấm lòng nàng."

Thái hậu ôn hòa nói: "Tâm ý của các con ta nhận rồi, thế nhưng sức khỏe ta thế nào ta tự biết rõ nhất, tới ngày hôm nay có uống hay không uống thuốc cũng đều thế cả. Cách nói cắt thịt cứu mẹ chỉ nhằm mục đích khuyên bảo con người phải biết lấy chữ hiếu làm đầu, còn về việc cắt thịt có thực sự đem lại hiệu quả không thì khó ai nói rõ được. Máu thịt trên thân thể quý giá tới nhường nào, phải biết trân quý, đừng nên vì lời đồn mà không biết nặng nhẹ. Nay canh này ta sẽ không uống."

Triệu Cấu đương nhiên không chịu bỏ cuộc, quỳ xuống khuyên can thêm lần nữa. Trương Tiệp dư Phan Hiền phi và chúng cung nhân thấy vậy cũng đều quỳ xuống, cùng khuyên Thái hậu uống thuốc. Thái hậu vẫn kiên quyết không chịu, mệnh người đổ đi. Cung nữ bưng thuốc không biết phải làm thế nào, bối rối đứng đó, tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này Nhu Phúc liền đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ Triệu Cấu đứng lên, nói với y: "Cửu ca, mọi người tránh đi một lát có được không? Muội sẽ khuyên Thái hậu uống thuốc này."

Triệu Cấu có chút nghi hoặc nhìn nàng, Nhu Phúc nhìn y kiên định gật gật đầu. Triệu Cấu cũng không còn cách nào nữa, chỉ đành đồng ý, mệnh cung nữ đưa bát thuốc cho Nhu Phúc, sau đó dẫn mọi người ra khỏi tẩm điện của Thái hậu, ngồi chờ trong khách sảnh.

Thấy trong điện chỉ còn lại hai người bọn họ, Thái hậu bèn nở nụ cười, hỏi Nhu Phúc: "Con chuẩn bị khuyên ta như thế nào?"

Nhu Phúc mỉm cười, cũng không đáp lời, chỉ bưng bát thuốc sóng sánh lên, sau đó khẽ nghiêng, dốc cạn thuốc xuống đất.

Thái hậu gật đầu than thở: "Vẫn là Viện Viện hiểu lòng ta nhất."

Nhu Phúc đáp: "Nếu con là Thái hậu, con cũng sẽ không uống thuốc này."

Thái hậu mỉm cười gắng sức ngồi dậy, vẫy tay với Nhu Phúc: "Nào, tới ngồi cạnh ta. Có vài lời vẫn muốn nói với con, nhân hiện giờ có chút tỉnh táo liền tranh thủ nói luôn."

Nhu Phúc nghe lời ngồi xuống bên cạnh bà. Thái hậu nắm lấy tay nàng, nói: "Viện Viện, về sau con phải học cách đối nhân xử thế dịu hòa hơn, đừng gây hấn khắp nơi, nói chuyện cũng phải uyển chuyển chút, phải biết rằng đôi khi một câu nói bông đùa có thể gây ra hậu quả khủng khiếp vô cùng."

"Con không sợ." Nhu Phúc quật cường nói: "Những việc con tranh đều là hợp lí, những kẻ con mắng chửi cũng là nên bị mắng chửi. Cho dù có kẻ vì thế mà đối địch với con, thế nhưng con là trưởng công chúa, bọn họ có thể làm gì con được chứ?"

Thái hậu ưu thương nhìn nàng, đột nhiên rơi lệ, siết tay nàng chặt hơn: "Nay ta không yên tâm nhất chính là con. Nếu ta đi rồi, về sau còn ai bảo vệ con nữa?"

"Cửu ca." Nhu Phúc chăm chú nhìn Thái hậu, đôi mắt trong suốt sáng ngời: "Cửu ca sẽ mãi mãi bảo vệ con."

Thái hậu lại thở dài, nói: "Viện Viện à, có mấy điểm con bắt buộc phải nhớ kĩ. Thứ nhất, quan gia là Hoàng đế. Thứ hai, quan gia là anh trai con. Thứ ba, quan gia trước là Hoàng đế, sau mới là anh trai con. Ngoài đó ra thì người không còn là gì của con nữa."

Nhu Phúc nghe xong trầm mặc không nói, không biểu thị tán đồng, mà cũng không lên tiếng phản bác. Thái hậu lại nhìn nàng một cái thật sâu: "Cho rằng mình có thể dùng tình cảm thay đổi một nam nhân, là sai lầm mà nữ nhân dễ phạm phải nhất. Ta đã từng dành quãng thời gian tươi đẹp nhất cuộc đời mình để hiểu câu nói này, hi vọng con sẽ không giẫm vào vết xe đổ của ta."

Nhu Phúc như có điều suy tư, hồi lâu mới đáp: "Chưa chắc tất cả đàn ông đều không thể thay đổi được?"

Thái hậu lắc đầu, đang định nói tiếp, đột nhiên nghe thấy Triệu Cấu ở bên ngoài hỏi: "Mẫu hậu, người đã uống thuốc chưa? Nhi thần có thể tiến vào được không?"

Thái hậu bèn nuốt xuống những lời toan nói, hướng ra phía ngoài: "Mời quan gia vào."

Triệu Cấu vừa vào cửa đã trông thấy thuốc đổ lênh láng trên nền đất, sắc mặt tức thì biến đổi, hỏi: "Viện Viện, thế này là thế nào?"

Thái hậu cướp lời: "Không liên quan tới Viện Viện. Viện Viện bưng thuốc khuyên ta uống, ta lại đẩy ra quá mạnh, nên bát thuốc rơi xuống nền đất."

Triệu Cấu lập tức xoay người cao giọng hạ khẩu dụ: "Mau triệu Hạ Chấn Quốc vào cung kê thuốc cho Thái hậu."

"Không cần đâu," Thái hậu xua tay nói: "Ta mệt rồi, muốn ngủ một lát, các ngươi đều lui ra hết đi."

Triệu Cấu lại cẩn thận quan sát sắc mặt của Thái hậu, cảm thấy dường như đã tốt hơn dạo trước một chút, mới thưa vâng: "Nhi thần ngồi đợi ở sảnh bên ngoài, mẫu hậu có việc gì cứ gọi nhi thần là được."

Thái hậu gật đầu, Triệu Cấu bèn cùng Nhu Phúc lui ra ngoài. Nhu Phúc đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn Thái hậu, đột ngột xoay người chạy tới bên giường Thái hậu quỳ xuống, trịnh trọng khấu đầu, sau đó rành mạch gọi một tiếng: "Mẫu hậu."

Thái hậu mỉm cười, dịu dàng nhìn nàng, nói: "Đứa bé ngoan, con cũng đi nghỉ ngơi đi... Đừng quên những lời ta đã nói."