Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 511: Dạ yến

Sau khi quay về Việt Châu, Triệu Cấu quả nhiên bãi chức Thượng thư hữu xạ bộc, Đồng trung thư môn hạ bình chương sự kiêm Tri xu mật viện sứ của Phạm Tông Doãn, giáng xuống làm Quan văn điện học sĩ, Đề cử Lâm An phủ Diên Tiêu cung. Khi còn làm Tể tướng, Phạm Tông Doãn đối nội không có sách lược để phát triển nước nhà, đối ngoại bất lực trước sự uy hiếp của ngoại bang, hơn nữa hành sự thiếu quyết đoán, hiệu suất làm việc thấp, báo cáo do tỉnh sứ trình lên ông để đó nhiều ngày không đọc không giải quyết, làm lỡ dở không ít chính sự. Ngoài ra ông còn thường xuyên qua lại giao thiệp với hai huynh đệ võ tướng Tân Đạo Tông, Tân Vĩnh Tông. Trải qua hai lần binh biến, Triệu Cấu đã trở nên rất mẫn cảm với việc quan văn và quan võ bí mật qua lại, bởi thế rất không hài lòng vì việc này, trước khi Tần Cối đòi thăng quan trong lòng y đã sớm có ý bãi tướng Phạm Tông Doãn.

Một tháng sau, Triệu Cấu chính thức xuống chiếu thăng Tham tri chính sự Tần Cối làm Thượng thư hữu xạ bộc, Đồng trung thư môn hạ bình chương sự kiêm Tri xu mật viện sứ. Không lâu sau đó lại thăng Trấn Nam quân tiết độ sứ, Khai phủ nghi đồng tam tư Lữ Di Khiết làm Thiếu bảo, Thượng thư tả xạ bộc, Đồng trung thư môn hạ bình chương sự kiêm Tri xu mật viện sứ, để hai người cùng nhau chấp chính.

Triệu Cấu không quên sách lược an quốc mà Tần Cối nhắc đến trước đó, bèn triệu Tần Cối vào cung hỏi chuyện. Tần Cối trước tiên nói một tràng đạo lý và nguyên tắc trấn thủ Giang Nam, phát triển nông nghiệp, kinh tế cho đất nước, sau đó khom người nói: "Bệ hạ muốn an bang định quốc, trước nhất phải cho bá tánh tránh được nỗi khổ lưu vong phiêu bạt. Việc này muốn làm cũng không khó, chỉ cần người Nam về Nam, người Bắc về Bắc, trả lại Hà Bắc cho nước Kim, Trung Nguyên tạm để cho Lưu Dự quản lý, thì có thể an tâm phát triển, duy trì thái bình, rồi bàn tới chuyện làm giàu mạnh quốc gia sẽ dễ dàng hơn."

Kiến Viêm năm thứ tư, người Kim phong hàng quan Lưu Dự làm Hoàng đế Đại Tề tại Đại Danh phủ, sau đó Lưu Dự bèn nhiều lần cùng người Kim bàn bạc chuyện tấn công quân Tống, trở thành chướng ngại lớn nhất cho việc Bắc phạt của quân Tống, cũng là mối lo lớn của Triệu Cấu. Triệu Cấu vốn dĩ tràn trề hy vọng với "sách lược an quốc" của Tần Cối, những kế hoạch phát triển nông nghiệp, kinh tế mà hắn nói cũng khớp với ý tưởng của mình, chẳng ngờ tới cuối hắn lại thốt ra hai câu vô lý thế này, nhất thời có chút tức giận, thế nhưng ngoài mặt vẫn không bộc lộ gì, chỉ cười nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc tỷ trên án, ánh mắt uể oải nhìn Tần Cối: "Khanh nói người Nam về Nam, người Bắc về Bắc. Nếu vậy khanh là người Nam, nên về với Lưu Dự, thế nhưng trẫm lại là người Bắc, thì nên về chốn nào đây?"

Tần Cối nhất thời không trả lời được, chỉ đành bối bối nói: "Chu Tuyên vương phục hồi quốc gia từ trong ra ngoài, bởi thế chấn hưng được đất nước. Mà nay bệ hạ có chí phục quốc, lại nhân từ hiếu thuận, ngày đêm nghĩ cách đón hai vua quay về, bởi thế thần cũng nghĩ nhiệm vụ cấp thiết trước mắt là tìm kiếm hòa bình để xây dựng quốc gia, đồng thời đón hai vua về."

Triệu Cấu gật gật đầu đáp: "Ý của khanh trẫm hiểu. Khanh lui về trước đi."

Tần Cối lại bái tạ lui xuống. Triệu Cấu nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên nhớ tới những lời khi trước Nhu Phúc đã nói, không ngờ tình thế này lại bị nàng đoán trúng. Bản thân y mặc dù cũng có ý muốn hòa nghị với người Kim, thế nhưng sách lược mà Tần Cối nói quả thực sỉ nhục quốc gia quá đáng. Vừa thở dài vừa không nén được cảm thấy thất vọng.

Sau đó Triệu Cấu mệnh Tần Cối giữ chức Chủ lí nội chính trong triều, lệnh cho Lữ Di Khiết tới Trấn Giang khai phủ, đôn đốc tình hình quân sự ở Giang, Hoài, Kinh, Chiết, đồng thời cùng Nhạc Phi và các tướng bàn bạc việc dẹp loạn trộm cướp, trước tiên bình loạn trên đất liền trước, sau đó lại tiến ra biển.

Khoảng thời gian này Triệu Cấu không còn cùng Nhu Phúc nói chuyện, cũng không đích thân tới thăm nàng, khi Nhu Phúc tới thỉnh an y cũng chỉ khẽ gật đầu, sau đó phất tay lệnh cho nàng lui ra, dáng vẻ vô cùng lãnh đạm. Nhu Phúc cũng dỗi hờn không tới nữa, y cũng không để tâm, giống như đã quên mất sự tồn tại của nàng.

Tới tháng Chín, buổi tối sinh nhật Phan Hiền phi, Triệu Cấu bày tiệc ở hành cung chúc mừng nàng. Trước khi khai yến, Trương Tiệp dư đột nhiên nhắc nhở: "Phúc Quốc trưởng công chúa vẫn chưa nhập tiệc."

Phan Hiền phi lạnh lùng nói: "Đã nhiều ngày rồi không trông thấy nàng ta, cũng không biết cả ngày trốn trong phòng làm cái gì." Nếu là trước đây, cho dù không thích Nhu Phúc thì trước mặt Triệu Cấu Phan Hiền phi cũng không dám dùng ngữ khí xấc xược thế này nhắc tới Nhu Phúc. Thế nhưng hiện giờ thấy Triệu Cấu đã rất lâu rồi không còn để ý tới cô em gái này, dĩ nhiên âm thầm vui sướng, nghĩ gì liền nói thẳng ra không chút kiêng dè.

Triệu Cấu trầm mặc không nói. Anh Phất ngẩng đầu lên thoáng liếc y, nhẹ nhàng nói: "Công chúa đã ốm mấy ngày rồi, vẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng suốt. Ắt hẳn quả thực không khỏe, bởi thế hôm nay mới không thể đến chúc thọ Phan tỷ tỷ."

Triệu Cấu nghe vậy thoáng sững lại, vô thức hỏi: "Muội ấy ốm rồi?"

Anh Phất đáp: "Vâng. Không biết vì sao, sau khi quay về từ huyện Hội Kê tâm trạng của công chúa không được tốt, ăn không ngon miệng, hai hôm nay còn không ăn gì hết, chút cháo cũng không muốn nuốt, cả ngày uể oải nằm trên giường, đã gầy đi rất nhiều. Ngự y tới khám đã kê đơn, thế nhưng công chúa cũng không chịu uống... Quan gia có muốn tới thăm không ạ?"

Triệu Cấu rũ mắt, ngữ khí lạnh nhạt: "Không cần."

Nhất thời mọi người đều im lặng. May thay có Trương Tiệp dư nhanh chóng chuyển chủ đề về Phan Hiền phi, nói cười không ngớt, khen nàng ta trang điểm xinh đẹp, chúc nàng ta mãi mãi trẻ trung. Anh Phất cũng vội vã tiếp lời khen ngợi chúc tụng. Phan Hiền phi dần dần lộ ra sắc mặt vui mừng, bởi thế bầu không khí trong bữa tiệc mới náo nhiệt trở lại, yến tiệc sinh nhật này mang theo vui buồn lẫn lộn tiếp tục tiến hành.

Qua ba tuần rượu, Triệu Cấu nói có công vụ phải xử lý, đứng dậy rời đi trước. Phan Hiền phi đợi y đi rồi liền nói với Trương Tiệp dư và Anh Phất: "Nàng ta nào có bệnh gì chứ, rõ ràng là thấy quan gia không để ý tới mình nữa mới cố tình không ăn uống gì giả bệnh mong được người thương xót. Thế nhưng chút kĩ xảo diễn kịch này lừa được ai chứ, tốn nhiều sức lực như thế mà quan gia cũng có thèm liếc nhìn một cái đâu."

Trương Tiệp dư cười cười, nhấc vò lên tự mình rót rượu cho Phan Hiền phi: "Quan gia trước nay vẫn đối xử với công chúa rất tốt, cho dù công chúa thi thoảng có lời bất kính cũng không hề trách tội. Lần này quả thực kỳ lạ, không biết công chúa đã làm gì để khiến người tức giận đến thế..." Đột nhiên như nhớ ra điều gì, lại quay sang nói với Anh Phất: "Ngô muội muội, gần đây ta có người nhà từ huyện Hội Kê tới, nói bây giờ cả thành Hội Kê đều đang khen ngợi muội đó."

Anh Phất mờ mịt, ngạc nhiên hỏi: "Khen muội?"

Trương Tiệp dư cười nói: "Phải. Lúc ở huyện Hội Kê có một đêm quan gia ở ngoài không quay về, là dẫn muội đi cùng có phải không? Nghe nói hai người đã ở lại trên một con thuyền, ngày hôm sau nhà thuyền đó biết được thân phận của hai người, kinh ngạc mừng rỡ không thôi, gặp ai cũng kể quan gia phong độ hòa nhã thế nào, Ngô muội muội lại xinh đẹp vô song thế nào, còn vui vẻ hào phóng, xin quan gia thưởng cho bọn họ 50 xâu tiền. Hiện giờ nhà thuyền đó không còn chèo thuyền đón khách nữa rồi mà cẩn thận trang trí cho con thuyền, đậu ven mép hồ, chỉ cho người khác được ngắm từ xa... Nghe nói còn lập cả bài vị trường sinh cho quan gia và muội, ngày đêm thắp hương cầu nguyện."

Phan Hiền phi ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện này sao? Hôm ấy Ngô muội muội cũng đi cùng quan gia? Sao ta lại nhớ buổi tối chúng ta vẫn còn đang ngồi nói chuyện với nhau nhỉ?"

Anh Phất cũng thoáng ngây ra: "Muội không có..."

Trương Tiệp dư lại cười: "Ngô muội muội không đi, vậy thì ngày hôm ấy người cùng quan gia du ngoạn là ai?... Ôi, ta lại nhớ ngày hôm ấy hình như không trông thấy công chúa đâu, lẽ nào..."

Như bị câu nói này đâm cho một nhát, Anh Phất lập tức lờ mờ hiểu ra một số điều, ngẩng đầu lên nhìn Phan Hiền phi, thấy thần sắc nghi hoặc trong đôi mắt nàng ta càng lúc càng đậm, bèn vội vã mỉm cười đáp: "Muội nhớ ra rồi. Hôm ấy quan gia ra ngoài ngắm cảnh, tới buổi tối vẫn chưa quay về. Sau khi rời khỏi phòng Phan tỷ tỷ muội vừa hay nghe được việc Tân Thống chế đang điều động cấm quân đi tìm quan gia, lúc ấy muội cũng rất lo lắng cho quan gia, nghĩ ngợi thấy không yên tâm được, bèn xin Tân Thống chế dẫn muội đi tìm cùng. Tới giữa đêm cuối cùng cũng tìm thấy chiếc thuyền đó, thế nhưng quan gia đã nghỉ ngơi ở bên trong rồi, bọn muội bèn không đi vào đánh thức, chờ đợi ở bên ngoài, cho tới ngày hôm sau quan gia tỉnh lại... Muội chỉ đi tìm quan gia thôi, lại bị nhà thuyền kia trông thấy, sau đó ắt hẳn chuyện càng truyền đi càng ly kỳ, lại đồn thành muội và quan gia ngồi cùng thuyền cùng qua đêm với nhau." Liếc nhìn Trương tiệp dư, lại nói: "Còn về công chúa, hôm ấy nàng không được khỏe nên đã đóng cửa đi nghỉ sớm, bởi thế không lộ mặt bên ngoài."

"Vậy à? Ha ha, hóa ra là thế." Trương Tiệp dư đáp: "Vẫn là Ngô muội muội có lòng, lúc nào cũng nhớ tới quan gia, sao bọn ta lại không nghĩ tới việc theo Tân Thống chế đi tìm người nhỉ? Khó trách quan gia sủng ái muội như vậy, quả thực cũng có lý do."

"Không sai." Phan Hiền phi tiếp lời: "Ngô muội muội trẻ trung xinh đẹp, lại biết ăn nói, câu nào cũng đánh thẳng vào lòng quan gia. Nếu ta là quan gia, ta cũng sẽ chuyên sủng muội. Ngô muội muội vì có thể tận tâm hầu hạ quan gia mà không phiền khó nhọc, vừa học cưỡi ngựa bắn tên vừa học thư pháp, càng khiến kẻ tuổi cao sức yếu lại ngu dốt như ta không còn hy vọng. Mấy năm nay muội theo quan gia bôn tẩu khắp nơi, lên núi xuống biển đều như bóng với hình, nay chỉ là cùng nghỉ trên thuyền một đêm thôi, có gì phải ngại ngùng không dám thừa nhận chứ?"

Sự chua ngoa trong lời nói của nàng ta rất rõ ràng, Anh Phất vội vã giải thích: "Tỷ tỷ đừng nói vậy, Anh Phất không dám nhận. Anh Phất thô lậu xấu xí, không so sánh được với vẻ đẹp dịu dàng của hai vị tỷ tỷ. Học cưỡi ngựa bắn tên cũng chỉ vì rèn luyện sức khỏe, còn luyện chữ chỉ để giết thời gian trong những lúc nhàn rỗi, thế nhưng viết lại xấu, sao xứng gọi là thư pháp chứ! Khi ra ngoài quan gia dẫn theo muội chẳng qua vì muốn bên cạnh có một người bưng trà rót nước, phong muội làm Tài nhân cũng chỉ để biểu thị chút thương xót, càng không thể gọi là chuyên sủng. Đêm hôm ấy lúc bọn muội tìm được quan gia thì người đã đóng cửa nghỉ ngơi rồi, muội đương nhiên không dám đánh thức người dậy, đích thực đã chờ ở bên ngoài tới sáng hôm sau mới tiến vào hầu hạ người rửa ráy."

Trương Tiệp dư thấy nàng ra sức giải thích, có chút nóng ruột, bèn cười cười kéo tay nàng nói: "Được rồi được rồi, không cần nói nhiều nữa, bọn ta đều hiểu. Mọi người đều là phi tử của quan gia, ai hầu hạ quan gia chẳng phải đều như nhau cả hay sao? Mấy năm nay ta và Phan tỷ tỷ đã làm biếng nhiều, vất vả cho muội muội, bọn ta cảm thấy rất áy náy. Có phải không, Phan tỷ tỷ?"

Phan Hiền phi nhếch môi cười: "Trương muội muội nói đúng, ta cũng nghĩ vậy."

Anh Phất biết Triệu Cấu khá thân thiết với mình, bọn họ dĩ nhiên sẽ khó tránh khỏi âm thầm khó chịu, bây giờ có nói thêm gì cũng vô ích, chỉ đành chuyển chủ đề, cùng bọn họ nói một ít chuyện linh tinh, chẳng dễ dàng gì mới đợi được tới lúc tiệc tàn cáo từ rời đi.

Trước khi quay về nhớ tới Nhu Phúc, nàng lại quyết định ghé qua thăm trước. Không ngờ vừa tới trước tẩm điện liền trông thấy nội thị tâm phúc của Triệu Cấu đang đứng chờ bên ngoài. Anh Phất hỏi y: "Quan gia có ở bên trong à?" Nội thị đáp phải. Anh Phất liền thoáng do dự, không biết có nên tiếp tục tiến vào hay không, ngẫm nghĩ rồi cuối cùng vẫn quyết định cất bước.

Khi đi tới bên ngoài cửa phòng ngủ của Nhu Phúc, Triệu Cấu đang ngồi bên giường Nhu Phúc nhẹ nhàng nói gì đó với nàng. Mà Nhu Phúc chỉ mặc một thân quần áo lụa trắng, ôm chăn tựa vào thành giường, nghiêng người vào trong phớt lờ y. Trong đôi mắt Triệu Cấu tràn ngập trìu mến xót xa không sao che giấu được, chăm chú tới mức hoàn toàn không phát hiện ra sự xuất hiện của Anh Phất. Lúc này y lại đang vội vã bắt Nhu Phúc phải nghe mình nói, không kìm được vươn tay ra giữ lấy hai vai nàng, xoay người nàng lại đối diện với mình, vẫn không ngừng nói gì đó, Anh Phất không nghe được rõ lắm, thế nhưng đoán chừng ắt hẳn là những lời phân trần an ủi hoặc khuyên giải Nhu Phúc.

Nhu Phúc vẫn cắn môi cúi đầu không nghe, y bèn cúi người xuống tìm kiếm đôi mắt của nàng, lại sốt ruột nói gì đó. Cuối cùng bờ mi Nhu Phúc khẽ run rẩy, hai giọt nước mắt trào ra, tủi thân oà khóc nức nở. Triệu Cấu thở dài thườn thượt ôm nàng vào lòng, một tay vỗ nhẹ trên lưng an ủi, tay kia dịu dàng giúp nàng vén mấy lọn tóc con ra sau mang tai, rất tự nhiên thuận tay ve vuốt thùy châu và khuyên tai của nàng.

Nhu Phúc héo hon tiều tụy, thế nhưng vẫn luôn kiêu hãnh, mà Triệu Cấu sau một trận chiến tranh lạnh cuối cùng cũng đành chấp nhận thỏa hiệp với nàng. Bầu không khí tràn ngập sự thân mật của bọn họ, tầm mắt Anh Phất đột nhiên bị một tầng nước làm mờ đi.

Nàng ngăn thị nữ đang định truyền báo giúp mình lại, lặng lẽ rời đi. Bước đi bình tĩnh, sắc mặt bình thản, đôi mắt không chớp nhìn thẳng về phía trước, để gió đêm thổi khô ánh lệ.