Như Thể Thiên Đường (Just Like Heaven)

Chương 11

Cồn thuốc phiện là một thứ tuyệt vời.

Thông thường Marcus hay kiêng kị thuốc, và quả thực anh cảm thấy khinh thường những ai sử dụng thuốc, nhưng giờ anh tự hỏi liệu có thể nào anh nợ họ một lời xin lỗi. Có lẽ là một lời xin lỗi đến toàn bộ thế giới. Bởi vì rõ ràng trước đây anh chưa từng bị một cơn đau đớn thật sự. Không giống thế này.

Anh không bị chọt và cắt nhiều lắm. Người ta nghĩ chắc chắn sẽ rất đau khi vài miếng thịt trên cơ thể bị cắt phăng đi như chim gõ kiến mổ lộc cộc vào thân cây, nhưng thật ra cũng không đến nỗi quá tệ. Đau, nhưng không đến nỗi anh không thể chịu được.

Không, thứ gần như giết anh ( hoặc ít ra cũng có cảm giác như vậy ) là khi quý bà Winstead lấy rượu randy ra. Thỉnh thoảng bà sẽ đổ khoảng một ga lon [ nguyên tác là gallon. Đơn vị đo lường chất lỏng bằng 4,54 lít ở Anh, 3,78 lít ở Mỹ ] cái thứ vớ vẩn ấy vào vết thương hở miệng của anh. Bà có thể thiêu sống anh và như thế cũng không đau đớn như thế này.

Anh không bao giờ uống rượu randy thêm lần nào nữa. Không trừ phi đó là rượu cực ngon. Và cho dù thế, anh sẽ chỉ uống vì phép lịch sự. Bởi vì randy là thứ rượu cực ngon.

Rượu ngon thì cần phải uống.

Anh nghĩ về chuyện đó trong một lát. Nó có ý nghĩa gì không khi anh lại quan tâm đến rượu đầu tiên. Không, nó vẫn có ý nghĩa. Phải không nhỉ?

Bất kể là trường hợp nào, vào một lúc nào đó sau khi quý bà Winstead đổ thứ mà anh thiết tha hi vọng đó không phải là rượu randy hảo hạng lên chân anh, họ đã đổ một lượng cồn thuốc phiện vào họng anh, và thật sự, anh phải nói là – thật dễ chịu. Chân anh vẫn có cảm giác như thể đang bị nướng lụi bằng một cái xiên, điều mà hầu như ai cũng sẽ thấy khó chịu, nhưng sau khi chịu đựng “sự chăm sóc” của quý bà Winstead mà không có bất kì sự gây tê nào, anh nhận thấy tuyệt đối dễ chịu khi bị đâm bằng một cái dao dưới tác dụng của thuốc giảm đau.

Khá là thư giãn.

Và hơn thế nữa, anh cảm thấy hạnh phúc vô bờ.

Anh cười với Honoria, hay đúng hơn là anh cười với chỗ mà anh nghĩ là cô ở đó; mí mắt anh nặng trĩu như bị đá đè.

Thật ra, anh chỉ nghĩ là anh cười; miệng anh cũng cảm thấy nặng nề.

Nhưng anh muốn cười. Anh sẽ cười, nếu như anh có thể. Anh chắc chắn đó phải là thứ quan trọng nhất.

Mấy cú đâm vào chân anh dừng lại một lát, rồi bắt đầu trở lại. Rồi có một khoảng dừng ngắn ngủi và dễ chịu, và rồi—

Chết tiệt, đau quá.

Nhưng không đủ để anh khóc thét. Mặc dù có lẽ anh đã gào lên. Anh không chắc. Họ đổ nước nóng lên chân anh. Rất nhiều. Anh tự hỏi liệu có phải họ đang cố luộc chân anh luôn không.

Thịt luộc. Con người Anh trong họ thật khủng khiếp làm sao.

Anh cười khúc khích. Anh thấy mắc cười quá. Ai biết anh đang thấy mắc cười?

“Ôi Chúa ơi!” Honoria la lên. “Con đã làm gì anh ấy thế này?”

Anh cười dữ hơn nữa. Bởi vì giọng cô nghe rất tức cười. Nghe như thể cô nói bằng một cái kèn hơi. Uuuuu Chúuuuuu tuiiiiiiii.

Anh tự hỏi liệu cô có nghe giống vậy không.

Chờ một chút…Honoria đang hỏi cô đã làm gì với anh à?

Điều đó có nghĩa là bây giờ cô đang cầm cây kéo phải không? Anh không chắc làm thế nào anh có thể cảm nhận được chuyện này.

Mặt khác…thịt luộc!

Anh lại bật cười, anh không quan tâm. Trời ạ, anh thấy buồn cười quá. Làm thế nào mà trước đây không có ai nói với anh rằng anh dễ cười như vậy.

“Chúng ta có nên cho ngài ấy uống thêm cồn thuốc phiện không?” Bà Wetherby nói.

Ồ, phải, làm ơn.

Nhưng họ không làm. Thay vào đó họ cố luộc anh lần nữa, với thêm nhiều cú đâm chọt. Nhưng chỉ sau vài phút, họ đã làm xong.

Các quý bà lại bắt đầu nói về cồn thuốc phiền, điều mà khiến họ trở nên ác độc đến không ngờ, bởi vì không ai trong số họ cho anh uống được một li hay một muỗng cồn thuốc phiện. Thay vì vậy họ đổ cái thứ đó lên ngay chân anh, cái mà --

“Aaaaaaa!”

--hình như đau hơn rượu brandy nhiều.

Nhưng cuối cùng các quý bà ắt hẳn quyết định rằng họ đã tra tấn anh đủ rồi, bởi vì sau khi bàn bạc, họ cởi trói cho anh và dời anh qua phía bên kia chiếc giường, nơi không bị ướt bởi nước nóng mà họ đã dùng để luộc anh.

Và rồi, chà…Anh có thể ngủ một lát. Anh phần nào hi vọng là anh đang ngủ, bởi vì anh khá chắc chắn rằng anh thấy một con thỏ cao gần hai mét đang nhảy lò cò trong phòng ngủ của anh, và nếu đó không phải là một giấc mơ, thì tất cả bọn họ đã vướng phải rắc rối to rồi.

Mặc dù thật sự, con thỏ không nguy hiểm bằng củ cà rốt khổng lồ mà nó đang vung vẩy như một cây gậy.

Củ cà rốt đó đủ nuôi cả một cái làng.

Anh thích cà rốt. Mặc dù màu cam chưa bao giờ là một trong những màu ưa thích của anh. Anh luôn nhận thấy màu này hơi làm chói mắt. Dường như nó hay thình lình đập vào mắt anh khi anh không trông đợi, và anh thích cuộc sống của anh không có bất ngờ hơn.

Màu xanh. Giờ nó là một màu thích hợp đây. Đáng yêu và dễ chịu. Xanh nhạt. Như bầu trời. Vào một ngày nắng.

Hoặc đó là đôi mắt của Honoria. Cô gọi chúng là màu hoa oải hương [ màu xanh nhạt hơi pha đỏ ] – cô gọi như vậy từ khi cô còn là một đứa trẻ -- nhưng anh không nghĩ chúng có màu đó. Trước hết chúng quá chói lọi để là màu hoa oải hương. Màu hoa oải hương là một màu trơn. Là màu tím gần giống màu xám. Và quá cầu kì. Nó làm anh nghĩ đến các quý bà đang để tang. Với mũ không vành trên đầu họ. Anh chưa bao giờ hiểu được tại sao màu hoa oải hương được xem là màu thích hợp sau màu đen trong các đám tang. Chẳng lẽ màu nâu không thích hợp hơn à? Thứ gì đó có màu sắc trung bình hơn chăng?

Và tại sao các quý bà lại đội mũ không vành?

Điều này thật sự rất thú vị. Trước kia anh không nghĩ rằng anh từng nghĩ nhiều như vậy về màu sắc. Có lẽ anh nên chú ý nhiều hơn khi cha anh bắt anh tham gia các lớp học vẽ nhiều năm về trước. Nhưng thật sự, một bé-trai-mười-tuổi muốn gì khi trải qua bốn tháng với một cái tô trái cây?

Anh lại nghĩ về đôi mắt của Honoria. Chúng thật sự có màu xanh hơn là màu hoa oải hương. Mặc dù chúng có màu đỏ tía khiến chúng trong hơi lạ lùng. Điều đó đúng – không ai có đôi mắt giống như mắt cô. Thậm chí cả đôi mắt của Daniel cũng không hoàn toàn giống mắt cô. Mắt cậu ấy sậm màu hơn. Không nhiều lắm, nhưng Marcus có thể chỉ ra sự khác biệt.

Mặc dù Honoria sẽ không đồng ý. Khi còn là một cô bé cô đã thường xuyên nói về chuyện cô và Daniel có đôi mắt giống nhau như thế nào. Marcus luôn nghĩ rằng cô đang tìm kiếm một điểm chung giữa họ, thứ gì đó gắn kết họ theo một cách đặc biệt.

Cô chỉ muốn là một phần của mọi thứ. Đó là tất cả những gì cô hằng mong muốn. Không có gì đáng thắc mắc khi cô hâm hở muốn kết hôn và thoát khỏi căn nhà trống rỗng, thing lặng của mình. Cô cần ồn ào. Tiếng cười.

Cô không cần cô đơn. Cô không bao giờ cần cô đơn.

Cô còn ở trong phòng không? Căn phòng khá im lặng. Anh lại cố mở mắt. Không thành công lắm.

Anh nghiêng qua một bên, vui sướng khi được thoát khỏi đống dây trói đó. Anh luôn luôn là người nằm ngủ nghiêng một bên.

Ai đó chạm vào vai anh, rồi kéo cái mền lên để đắp cho anh. Anh cố gắng phát ra một âm thanh lầm bầm để thể hiện sự cảm kích của mình, và anh đoán anh đã thành công bởi vì anh nghe Honoria nói, “Anh tỉnh lại chưa?”

Anh phát ra một âm thanh giống khi nãy. Dường như đó là âm thanh duy nhất anh có thể thốt ra.

“Uhm, có thể là hơi tỉnh rồi,” cô nói. “Em nghĩ rằng như thế tốt hơn là không có gì.”

Anh ngáp.

“Chúng em vẫn đang chờ bác sĩ,” cô nói. “Em hi vọng ông ấy sẽ ở đây ngay lập tức.” Cô im lặng một lát, rồi nói tiếp với giọng hào hứng, “Chân anh trông có vẻ khá hơn rồi. Hay ít ra đó là những gì mà mẹ nói. Em sẽ thành thật – nó trông vẫn dễ sợ đối với em. Nhưng nó thật sự không dễ sợ như hồi sáng này.”

Hồi sáng này? Như vậy có nghĩa là bây giờ đang là buổi trưa phải không? Anh ước gì anh có thể mở mắt ra.

“Bà về phòng của mình rồi. Ý em là mẹ em. Bà nói bà cần nghỉ ngơi sau khi chịu đựng cái nóng.” Một sự im lặng khác, và rồi: “Ở đây thật sự rất nóng. Chúng em đã mở cửa sổ. nhưng chỉ hé ra một chút thôi. Bà Wetherby sợ rằng anh sẽ bị cảm lạnh. Em biết thật khó tưởng tượng nổi anh có thể bị cảm lạnh khi ở đây lại nóng như vậy, nhưng bà đoan chắc rằng điều đó có thể xảy ra.”

“Em thích ngủ trong một căn phòng lạnh giá với một cái chăn dày sụ hơn,” cô thêm vào. Không phải em tưởng tượng là anh quan tâm đâu.”

Anh có quan tâm. Chà, anh không quan tâm nhiều lắm những gì cô nói. Anh chỉ thích lắng nghe giọng nói của cô thôi.

“Và mẹ thì gần đây luôn cảm thấy nóng. Nó khiến em phát rồ. Bà nóng, rồi bà lạnh, rồi bà lại nóng, và em thề rằng không có lí do gì cho chuyện đó. Nhưng có vẻ như bà thấy nóng thường xuyên hơn là thấy lạnh. Nếu bao giờ anh muốn mua cho bà một món quà, em gợi ý anh nên mua quạt. Bà luôn luôn cần một cây quạt.”

Cô chạm vào vai anh lần nữa, rồi chạm vào trán của anh, nhẹ nhàng vuốt tóc anh ra khỏi trán. Thật dễ chịu. Cách chăm sóc mềm mại, nhẹ nhàng đó hoàn toàn xa lạ với anh. Nó hơi giống như khi cô đến thăm và bắt anh uống trà.

Anh thích được săn sóc. Cứ tưởng tượng vậy đi.

Anh thở ra một hơi ngắn. Đối với tai anh nghe như là một âm thanh vui sướng. Anh hi vọng cô cũng nghĩ vậy.

“Anh đã ngủ khá lâu rồi,” Honoria nói. “Nhưng em nghĩ cơn sốt đã giảm. Không hoàn toàn, nhưng trông anh có vẻ thư thái. Mặc dù anh có biết là anh đã nói mớ trong giấc ngủ không?”

Thật sao?

“Thật đấy,” cô nói. “Ngày hôm qua em đã nghe anh nói gì đó về cá mặt quỷ. Và rồi chỉ một lát trước đó em nghĩ anh nói gì đó về củ hành.”

Củ hành? Không phải cà rốt à?

“Em tự hỏi anh đang nghĩ gì? Thức ăn? Cá mặt quỷ với củ hành? Đó chắc hẳn không phải là thứ em muốn khi em bị bệnh, nhưng mỗi người chúng ta mỗi khác.” Cô vuốt tóc

anh lần nữa, và rồi, để làm anh hoàn toàn kinh ngạc và thích thú, cô nhẹ nhàng hôn vào má anh. “Anh không quá kinh khủng đâu, anh biết mà,” cô mỉm cười và nói.

Anh không thể nhìn thấy cô cười, nhưng anh biết là nụ cười đó có trên mặt cô.

“Anh thích tỏ vẻ anh là người khó gần và ủ ê khủng khiếp, nhưng anh không phải vậy. Mặc dù mặt mày anh hơi cau có một chút.”

Anh có sao? Anh không có ý như vậy? Không phải với cô.

“Anh hầu như biến em thành một con ngốc, anh biết không? Em thật sự bắt đầu không thích anh ở London. Nhưng đó chỉ là vì em đã quên mất anh. Ý em là con người ngày xưa của anh, và anh vẫn đang là người đó.”

Anh không biết cô đang nói cái gì nữa.

“Anh không thích để người khác thấy con người thật sự của anh.”

Cô lại im lặng, anh nghĩ anh nghe thấy tiếng cô chuyển động, có thể là cô điều chỉnh tư thế ngồi. Và khi cô nói, anh nghe cô mỉm cười lần nữa. “Em nghĩ anh hay mắc cỡ.”

Chà, ơn trời, anh có thể nói cho cô biết điều đó. Anh ghét phải nói chuyện với những người anh không quen biết. Anh luôn luôn ghét.

“Thật kì lạ khi nghĩ về anh như thế,” cô tiếp tục. “Người ta không bao giờ nghĩ về một người đàn ông với từ mắc cỡ.”

Anh không thể tưởng tượng nổi tại sao lại không.

“Anh cao lớn,” cô nói với một giọng điệu trầm tư, “khỏe mạnh, thông minh, và đó là những thứ mà một người đàn ông được cho là nên có.”

Anh để ý thấy cô không nói anh đẹp trai.

“Không đề cập đến sự giàu có lố bịch, và ồ, dĩ nhiên, cả cái tước hiệu cũng vậy. Nếu anh có ý định kết hôn, em khá chắc chắn anh có thể chọn bất kì ai anh muốn.”

Có phải cô nghĩ là anh xấu trai không?

Cô dùng ngón tay chọc vào vai anh. “Anh không thể tưởng tượng nổi có bao nhiêu người muốn được giống anh thế nào đâu.”

Không phải ngay lúc này, họ sẽ không muốn đâu.

“Nhưng anh hay mắc cỡ,” cô nói, hầu như thấy khó hiểu. Anh có thể cảm thấy cô đang di chuyển đến gần hơn; hơi thở của cô phả nhẹ nhàng vào má anh. “Em nghĩ là em thích anh mắc cỡ.”

Thật à? Bởi vì anh luôn ghét điều đó. Trong tất cả những năm ở trường học, nhìn thấy Daniel nói chuyện với tất cả mọi người mà không có đến một giây ấp úng. Luôn cần một ít thời gian để tìm ra tại sao anh có thể thích ứng được. Đó là lí do tại sao anh luôn thích dành nhiều thời gian với gia đình Smythe – Smith. Gia đình của họ luôn lộn xộn và hỗn loạn; gần như không cố ý, anh đã dần thâm nhập vào cuộc sống không thường nhật của họ và trở thành một thành viên của gia đình.

Đó là gia đình duy nhất mà anh từng biết.

Cô chạm vào mặt anh lần nữa, lướt ngón tay cô dọc theo sống mũi của anh. “Anh sẽ trở nên quá hoàn hảo nếu anh không mắc cỡ,” cô nói. “Quá nhiều cho một anh hùng trong sách. Em chắc anh không bao giờ đọc tiểu thuyết, nhưng em luôn nghĩ rằng các bạn em xem anh như một nhân vật của một trong những cuốn sách phiêu lưu lãng mạn của bà Gorely.”

Anh biết lí do mà anh không bao giờ thích bạn của cô rồi.

“Dù vậy, em không bao giờ chắc chắn liệu anh là một anh hùng hay một kẻ hung ác nữa.”

Anh quyết định không thấy sự sỉ nhục trong câu nói đó. Anh có thể nói cô đang cười ranh mãnh khi cô nói câu đó.

“Anh cần phải khá hơn,” cô thì thầm. “Em không biết em sẽ ở đâu nếu anh không khỏe hơn.” Và rồi, thật nhẹ nhàng anh nghe cô nói: “Em nghĩ anh có thể trở thành tiêu chuẩn chọn chồng của em.”

Anh cố mấp máy môi, cố để nói gì đó, bởi vì đó là một thứ người ta không thể bỏ qua mà không có hồi đáp. Nhưng mặt anh vẫn sưng phù và nặng nề, những gì anh có thể xoay xở để thốt ra là những tiếng thở hổn hển.

“Marcus? Anh có muốn uống nước không?

Thật sự thì anh rất cần.

“Anh tỉnh lại chưa?”

Phần nào.

“Đây này,” cô nói. “Thử uống đi.”

Anh cảm thấy thứ gì đó lành lạnh chạm vào môi anh. Một muỗng nước âm ấm đưa vào miệng anh. Mặc dù vậy, khó nuốt quá, và cô chỉ cho anh uống có vài giọt.

“Em không nghĩ là anh tỉnh rồi,” cô nói. Anh nghe cô ngồi lại trên ghế của mình. Cô thở dài. Giọng cô nghe mệt mỏi. Anh ghét điều đó.

Nhưng anh vui vì cô ở đây. Anh có cảm giác cô cũng có thể là tiêu chuẩn chọn vợ của anh.