Những Câu Chuyện Đáng Yêu!! [Đoản Văn]

Chương 5: Vẫn sẽ mãi là bạn , vẫn sẽ mãi là người thứ ba

Đối với người khác, tình yêu là phải ở bên nhau, phải chăm sóc nhau, phải lo lắng cho nhau,... nhưng đối với tôi, tình yêu là phải hy sinh để người kia hạnh phúc, là phải chấp nhận đánh đổi.

Buổi tiệc nào cũng có lúc tàn, gặp nhau rồi cũng có lúc chia tay. Trong tình yêu, có duyên nhưng không phận chẳng làm được gì.

Buổi sáng hôm ấy rất trong lành

Tôi rời chiếc giường đầy mệt mỏi, năm nay đã là năm hai đại học.

Tôi có một cậu bạn thân, nói đúng hơn là thanh mai trúc mã. Tôi và cậu ấy quen nhau từ khi chưa ra đời.Cũng bởi vì thế tôi thích cậu từ rất lâu rồi. Cậu hiền lành, ấm áp, luôn giúp đỡ và ở bên tôi những lúc cần thiết.

Tôi ăn sáng cùng gia đình rồi xin phép đi học

-Thưa ba mẹ con đi

-Ừ, học tốt nha con

-Chị đi học vui vẻ

Ba mẹ và em trai tôi lại chào tôi bằng ánh mắt đầy phiền não và lo lắng...

Cậu ấy đang đợi tôi trước cổng với chiếc xe đạp cũ rích hồi xưa hai đứa từng đi chung

-Này, hôm nay không đi với người đẹp mà sang đây rước tui đi à?

-Người đẹp bận rồi bảo tui đi sớm nên ghé sang đón bà đi luôn cho vui

-Hôm nay, ông tốt thế nhỉ..

-Còn phải nói, tui tốt hồi xưa đến giờ rồi, hehe

Phải, người đẹp mà tôi và cậu ấy nói chính là bạn thân kiêm luôn bạn gái của cậu ấy. Họ gặp nhau và yêu nhau cũng nhờ mối nối là tôi. Buồn thật!!

Trời hôm nay mát mẻ, trong xanh đến kì lạ. Chắc có lẽ là ngày cuối cùng tôi được đi đến trường. Cũng không có gì là đảm bảo, chỉ là lòng tôi có chút hỗn tạp khó nói.

Thôi thì hôm nay, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết tấm lòng của tôi. Nếu hôm nay không nói sẽ không còn cơ hội nào nữa...

Tôi đến trường, ở đấy họ xem tôi là một kẻ thứ ba

Tôi buồn và đau lắm chứ, từng người, từng người cứ thế mà xa lánh tôi. Còn gì có thể gọi là cô độc hơn.

Từng tiết học chán nản chầm chậm trôi qua dưới con mắt của người đời. Vì đã quen nên tôi chẳng để ý gì mấy, miệng của họ, mắt của họ cứ để cho họ tự nhìn, tự nói.

Tôi xin phép cô ấy cho tôi mượn cậu bạn thân một lát, cô ấy miễn cưỡng đồng ý. Lúc ra khỏi phòng tôi cũng vừa kịp nghe vài lời xỉa xói từ miệng của những người tôi từng xem trọng nhất

-Còn dám mặt dày lôi kéo người khác nữa kìa

-Cậu để tâm làm gì hạng người như thế

-Cũng chỉ là người thứ ba mà thôi

Nụ cười của tôi tắt hẳn trên môi

Có người bảo tôi quá hiền, quá nhu nhược. Không phải thế, chỉ có những người bạn thân của tôi thay lòng, chứ tôi thì không. Tôi vẫn luôn xem trọng họ, xem họ là niềm vui mỗi ngày đến trường. Một mình tôi thì quá yếu đuối, tôi không thể phá vỡ hạnh phúc của cậu ấy được. Tôi không độc ác như thế!!

Tôi hẹn cậu trên sân thượng của trường cùng ăn trưa

-Tui thích ông

-Bà đừng đùa như thế chứ! Tôi và người đẹp đã là một cặp rồi mà. Chúng ta chỉ nên là bạn thôi

-Tui nói thật và tôi biết điều đó. Tui cũng đã hình dung ra mọi chuyện trước khi đến đây nhưng tôi quyết định sẽ nói ra, nếu không sẽ chẳng thể gặp ông lần nào nữa

Cậu không nói gì, vẫn hiền từ nhìn tôi như thế. Cái ánh mắt ấy lại làm tôi đau lòng đến kì lạ. Cậu để tôi một mình nơi ấy rồi bước đi. Tôi cũng chỉ là một cái bóng lẽ loi lúc nào cũng chỉ bám riết cậu. Tôi đã nhận được câu trả lời, thế là được rồi, cũng may cậu ấy còn xem tôi là bạn mà nhìn tôi ấm áp như thế. Hay là chỉ do tôi suy diễn ra, cậu ấy thương hại tôi??

Cuộc sống của tôi nhàn tẻ, không có màu sắc. Tôi vẫn vui vì luôn có gia đình bên cạnh, chỗ dựa vững chắc của tôi. Nhưng đáng tiếc tôi không thể trụ lại nơi này lâu hơn được nữa....

Tôi bước đi chầm chậm tiến gần đến mép lan can của sân thượng, gió mát nhè nhẹ thổi bay mái tóc. Không còn gì vướng bận, tôi nở nụ cười thật tươi để trong lòng bớt nỗi sợ hãi.

Toàn thân thể tôi như muốn xé toạt ra, đau nhứt. Tôi mất đi ý thức

Phòng cấp cứu sáng đèn, mẹ tôi khóc nức nở bên ngoài, ba và em trai tôi trầm mặc. Tôi bị ung thư, gia đình tôi không nghèo nên có thể lo lắng tiền chữa bệnh cho tôi. Con người tới lúc thì cũng sẽ gục ngã. Nhưng tôi thì không, tôi không tuyệt vọng. Trong nỗi đau ấy, tôi vẫn luôn muốn sống. Sống để làm lại từ đầu, sống để vui vẻ bên gia đình, sống để báo hiếu cho ba mẹ, sống để thấy cậu ấy hạnh phúc. Những điều ấy....gần như không thể xảy ra. Một căn bệnh quái ác thì làm sao có thể chữa trị, tôi vẫn luôn khao khát và đầy niềm tin, vẫn luôn an ủi bản thân mình: Không sao cả!

Tôi rất sợ, nước mắt bỗng nhiên rơi ra, hình ảnh kí ức quay về, có cậu ấy, có cô ấy, có gia đình thân thương của tôi. Lúc ấy, thật hạnh phúc!

Có lẽ lần này sẽ không được mở mắt ra nữa rồi. Tôi cố gắng nở nụ cười cuối cùng tận hưởng giây phút cuối. Đâu đó bên tai tôi nghe được những lời động viên từ vị bác sĩ trẻ, có lẽ anh ấy thấy được nước mắt lẫn nụ cười của tôi. Giọng khàn đặt nhưng tôi thấy ấm áp và hạnh phúc lắm

-Cô cứ yên tâm ngủ đi. Tôi sẽ cố hết sức. Cô sẽ sống, nhìn ngắm thế giới một lần nữa...

Sau đó tôi ngất lịm trên bàn phẫu thuật...

Ánh đèn phòng cấp cứu nhấp nháy mãi, thời gian cứ trôi qua đầy nặng trịch, ở nơi đó đầy nỗi buồn, cậu và cô ấy cũng đã đến.

Từng y tá ra vào phòng phẫu thuật, họ đi lấy số máu còn thiếu để bù đắp số máu lan ra của tôi.

Tôi chẳng thấy gì ngoài màu đen tăm tối...sợ hãi và cô độc. Lúc trước, bên cạnh tôi còn có gia đình, nhưng giờ đây tôi chỉ có một mình. Thật yếu đuối, nghĩ tới lời vị bác sĩ kia, tôi muốn sống, phải cố gắng. Tôi đứng lên, bước chân chậm rãi nơi có ánh sáng, lúc đó, tôi sẽ được sống....

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Ba mẹ tôi khóc....

1 ngày trôi qua, 2 ngày rồi 3 ngày, 5 ngày, họ đều trong nỗi buồn. Vẫn không có một động tĩnh nào.... tôi đã đi lạc vào một thế giới rồi sao. Tôi thấy một người khác đối diện với mình.

-Cậu làm tốt lắm, chẳng một vị thần nào muốn cướp đi tất cả của cậu đâu. Cậu rất tốt, cuộc sống sau này sẽ tốt thôi. Tôi tin cậu, cậu sẽ được đền bù xứng đáng với những chuyện cậu đã trải qua. Luôn trân trọng cuộc sống này nhé!

Cô ấy mặc một bộ đồ thiên sức màu trắng, cô ấy hiền từ, nhân hậu. Cô ấy giống tôi, cô ấy vỗ vai tôi rồi tan biến.

Tôi mở đôi mắt, trước mặt tôi, không phải gia đình, không phải cậu hay cô ấy mà là vị bác sĩ trẻ đem lại cho tôi sự sống. Anh ấy cười hiền từ với tôi

-Thấy chưa, tôi đã bảo em sẽ sống mà...

Tôi cười vui đến rơi nước mắt

Anh ấy là định mệnh của tôi

[-Tình yêu là hy sinh, là đánh đổi và là hạnh phúc

-Hãy luôn tôn trọng cuộc sống, luôn muốn sống cho bản thân và người khác

-Chẳng một vị thần nào muốn lấy đi tất cả của bạn, đã cố gắng thì sẽ đạt được, tất cả nỗi đau sẽ được đền bù xứng đáng

-Định mệnh sẽ tìm đến chúng ta bất cứ lúc nào chúng ta không để ý đến]

Đó là những điều tôi vừa học được