Những Chiến Binh Phần 1 Tập 5: Con Đường Hiểm Nguy

Chương 13

Tim Lửa nhảy từ bụi kim tước này đến bụi kim tước kế tiếp khi anh băng qua cánh đồng hoang về phía trại bộ tộc Gió. Bụng anh chà sát xuống mặt cỏ trong khi chạy, cố không để bị phát hiện và thầm mong ước những bụi cây thấp dày đặc trong lãnh thổ của mình. Lần cuối cùng đến trại của họ, khi bộ tộc Sấm giúp bộ tộc Gió trong trận chiến chống lại hai bộ tộc kia, anh không cần phải ẩn nấp như vậy. Giờ đây anh không dám lộ mình cho đến chừng nào gặp được Sao Cao, hay ít nhất gặp được một trong những mèo anh có thể gọi là bạn – nếu họ vẫn còn thân thiện sau cuộc Tụ Họp tai họa gần đây. Trước đây, những đội tuần tra bộ tộc Gió đã tấn công anh trên lãnh địa của họ, bây giờ thậm chí họ sẽ còn thù địch hơn nữa.

Mùi của bộ tộc Gió ngập tràn quanh anh, nhưng đến lúc này anh vẫn chưa thấy mèo nào. Mặt trời gần như đã ngừng băng ngang bầu trời. Tim Lửa ráng không nghĩ về điều đó. Anh sắp hoảng loạn đến nơi khi nhớ thời gian còn ngắn ngủi đến thế nào trước khi Sao Xanh hạ lệnh tấn công.

Anh đang băng qua một con suối cạn ở vùng đất trống lốc, nhảy chuyền qua những tảng đá thì một luồng mèo mùi bộ tộc Gió mạnh gắt ùa dội vào anh, kèm với mùi thỏ. Bụng Tim Lửa gừ lên kêu đói, nhưng anh ép phải lờ nó đi không cách chi cho toàn anh bắt mồi của bộ tộc Gió lúc này – nghe như thể có một toán thợ săn ở đằng sau, không xa lắm. Nhào đại vào một bụi dương xỉ úa tại mép nước, anh cẩn thận hé nhìn ra ngoài để dò là nơi xuất phát cái mùi đó.

Ba con mèo đi ngược dòng về phía anh. Đi đầu nhóm là mèo bạn cũ của anh – Ria Độc Nhất, và tim của Tim Lửa thăng hoa. Chân Kim Tước đi cùng với mèo bảo trợ của mình. Cả hai họ đều có mang thỏ. Nhưng trước sự thất kinh của Tim Lửa, mèo thứ ba là Vuốt Bùn, chiến binh đốm đen đã từng chặn Sao Xanh khi bà băng qua lãnh thổ bộ tộc Gió để đi tới Dãy Núi. Gã mèo này sẽ không bao giờ cho phép Tim Lửa truyền thông điệp tới Sao Cao.

Nhưng sự may mắn – hay là sự ưu ái của bộ tộc Sao đã đứng về phía Tim Lửa. Với quai hàm lúc lỉu mồi, những mèo bộ tộc Gió không thể nhận ra mùi bộ tộc Sấm, và họ điềm nhiên đi qua anh chỉ cách hai cái đuôi. Thế rồi chân Kim Tước, đang đánh vật với con thỏ to gần bằng cậu ta, dừng lại để chỉnh sửa thế tha mồi và bị rớt lại đằng sau.

Tim Lửa nắm lấy cơ hội của mình. "Chân Kim Tước!"

Cậu mèo trẻ ngóc đầu lên, tai vểnh cao.

"Ở đây này, chỗ bụi dương xỉ úa."

Chân Kim Tước quay lại, và mắt cậu ta trợn tròn lên khi thấy Tim Lửa thò đầu ra khỏi đám lá hình lược úa màu. Miệng cậu trễ xệ xuống, nhưng Tim Lửa gấp gáp ra hiệu cho cậu im lặng.

"Nghe đây, chân Kim Tước," anh meo. "Tôi muốn cậu báo cho Ria Độc Nhất là tôi ở đây, nhưng đừng cho Vuốt Bùn biết, được chứ?"

Cậu lính nhỏ ngần ngừ, có vẻ hoang mang và Tim Lửa vội vã thêm. "Tôi cần phải nói chuyện với anh ấy. Rất quan trọng cho cả hai bộ tộc chúng ta. Cậu cần phải tin tôi."

Vẻ tha thiết trong giọng nói của anh đã đánh động chân Kim Tước, cậu ta ngập ngừng một lúc lâu hơn nữa và rồi gật đầu cái rụp. "Được rồi, Tim Lửa. Ông đợi ở đây."

Cậu nhặt con thỏ lên và tất tưởi đuổi theo hai chiến binh. Tim Lửa rúc sâu vào dương xỉ úa và nằm đó chờ. Không lâu sau, anh nghe tiếng một mèo tới chỗ anh núp và thì thào. "Tim Lửa? Là anh hả?"

Thật nhẹ nhõm, Tim Lửa nhận ra giọng của Ria Độc Nhất. Anh liền thập thò ló ra khỏi bụi dương xỉ úa, rồi đứng thẳng người lên khi thấy anh bạn chỉ có một mình.

"Tạ ơn bộ tộc Sao!" Anh thốt lên. "Tôi tưởng anh không tới."

"Thế này là tốt rồi, Tim Lửa," Ria Độc Nhất meo. Anh nghiêm nghị nhìn Tim Lửa, không tỏ chút gì là vẻ thân thiện thông thường. "Mãi tôi mới tống khứ được Vuốt Bùn. Nếu ông ta mà biết anh ở trên lãnh địa của chúng tôi thì anh sẽ thành thịt quạ, anh thừa biết điều đó," anh bước lại gần Tim Lửa. "Tôi đã phải liều mạng vì anh," anh ta gừ. "Tôi hy vọng là điều đó xứng đáng."

"Đúng, tôi hứa. Tôi đến là có điều muốn nói với anh. Tôi cần phải nói chuyện với Sao Cao. Rất quan trọng." anh thêm, khi Ria Độc Nhất vẫn nhìn anh trừng trừng.

Trong vài nhịp tim đập, anh sợ bạn mình sẽ từ chối, hoặc thậm chí tấn công anh và đuổi anh về lại bộ tộc Sấm.

Tim Lửa dịu xuống sau khi Ria Độc Nhất nói, nghe bớt thù địch đi như thể anh ta bắt đầu nhận ra tình trạng khẩn cấp trong lời thỉnh cầu của Tim Lửa. "Có chuyện gì? Sao Cao sẽ cạo lông tôi nếu tôi đưa một mèo bộ tộc Sấm vào trại mà không có lý do gì chính đáng."

"Tôi không thế nói với anh, Ria Độc Nhất. Tôi không thể nói với bất cứ mèo nào, trừ Sao Cao. Nhưng hãy tin tôi, nó tốt cho cả hai bộ tộc chúng ta."

Một lần nữa Ria Độc Nhất lưỡng lự. "Tôi sẽ không làm điều này cho mèo nào khác ngoài anh, Tim Lửa." Cuối cùng anh meo. Quay đầu lại, anh nhấc bổng đuôi lên và phóng băng băng qua đồng hoang.

Tim Lửa lao theo sau. Ria Độc Nhất dừng lại ở trên đỉnh một con dốc, nhìn xuống trại bộ tộc Gió. Những tia nắng mặt trời sắp tàn rải những quầng tối dài lên những bụi kim tước rào kín mọi hướng của lòng chảo. Khi Tim Lửa và Ria Độc Nhất đứng đó, một đội tuần tra lướt ngang qua họ. Tim Lửa ý thức rõ những ánh mắt hừng hực của họ, pha trộn giữa tò mò với sự phản kháng.

"Đi." Ria Độc Nhất meo. Anh dẫn đường qua những thân cây kim tước thô cứng cho đến khi họ xuống một trảng trống đầy cát ở giữa những bụi rậm.

Khi ép mình chui qua một khe hở hẹp trong đám gai, Tim Lửa thấy Sao Cao đang ngồi dạt qua một bên trảng trống gần đống mồi tươi. Có thêm nhiều chiến binh bộ tộc Gió ngồi xúm xít quanh ông. Chính thủ lĩnh trợ tá Bàn Chân Liệt là mèo ngước lên trước tiên, đoạn hích nhẹ tộc trưởng của mình, khẩn cấp meo gì đó vào tai ông.

Sao Cao nhổm dậy và đi qua trảng trống tới chỗ Tim Lửa và Ria Độc Nhất đứng đợi. Bàn Chân Liệt lởn vởn ngang vai ông, và những mèo khác theo sát nút đằng sau. Tim Lửa nhận ra Mặt Vỏ Cây – mèo lang y bộ tộc Gió và Vuốt Bùn, môi ông ta bành ra một tiếng gừ.

"Ừm, Ria Độc Nhất," giọng Sao Cao đều đều, không biểu lộ gì. "Tại sao anh mang Tim Lửa đến đây?"

Ria Độc Nhất nghiêng đầu. "Anh ta nói anh ta cần nói chuyện với ngài."

"Điều đó có nghĩa là hắn có thể xộc vào trại của chúng ta?" Vuốt Bùn phun phì phì. "Hắn thuộc bộ tộc kẻ thù mà!"

Sao Cao vẫy đuôi vào Vuốt Bùn, ra dấu im lặng, trong khi mắt ông nhìn xoáy vào Tim Lửa. "Ta đây," ông meo cộc lốc. "Nói."

Tim Lửa liếc quanh. Đám đông đang càng lúc càng đông hơn khi có thêm mèo bộ tộc Gió nghe tin kẻ xâm nhập đang ở giữa trại, liền đến để xem có chuyện gì. "Điều tôi cần phải nói không dành cho tất cả mọi cái tai." Anh lầm bầm.

Trong một nhịp tim đập, anh nghĩ mình nghe thấy một tiếng gừ nhỏ phọt ra khỏi cổ họng Sao Cao, nhưng rồi tộc trưởng bộ tộc Gió cũng thư thả gật đầu. "Được. Chúng ta hãy vào hang của ta. Bàn Chân Liệt, anh đi với ta... cả anh nữa, Ria Độc Nhất. Quay đầu, ông bước hiên ngang về phía tảng đá ở đầu kia trảng trống, cái đuôi dài của ông phất cao, trong khi hai chiến binh lùa Tim Lửa đi theo ông.

Hang của tộc trưởng bộ tộc Gió được che chắn bên dưới một gờ đá nhô hẳn ra trong tảng đá, nằm tách biệt khỏi trại chính. Sao Cao bước vào hang và nằm thoải mái trong một cái ổ thạch nam, đối mặt với Tim Lửa. "Nào?" Ông meo.

Bóng tối đang đổ vào hang và Tim Lửa cảm thấy nhiều hơn là nhìn thấy hình dáng của ba con mèo đang dán vào mình. Căng thẳng nổ lách tách giữa họ, như thể họ đang chờ một cái cớ nhỏ tí ti để tấn công. Trong suốt cuộc hành trình băng đồng, Tim Lửa đã suy nghĩ miên man xem mình sẽ nói gì, nhưng anh vẫn không biết liệu mình có xoay xở để cố thuyết phục Sao Cao rằng có một cách để tránh cuộc tấn công của Sao Xanh.

"Ngài biết rằng Sao Xanh không vui về vụ mất trộm mồi." Tim Lửa bắt đầu.

Lập tức lông trên hai vai của tộc trưởng bộ tộc Gió dựng lên. "Bộ tộc Gió không đánh cắp mồi của bộ tộc Sấm!" Ông quát.

"Chúng tôi cũng tìm thấy những mảnh mồi vương vãi," Bàn Chân Liệt khẳng định, lệch thệch bước tới và sục mõm sát vào mõm Tim Lửa. "Anh có chắc là bộ tộc Sấm không đánh cắp mồi của chúng tôi?"

Tim Lửa gồng mình để không tỏ ra sợ hãi. "Tôi không tin bất cứ mèo nào săn trộm mồi." Anh phản đối.

"Vậy điều gì xảy ra với nó?" Ria Độc Nhất hỏi.

"Tôi nghĩ là có một con chó đang sống trong rừng. Chúng tôi đã ngửi thấy mùi và tìm thấy phân của nó."

"Chó!" Ria Độc Nhất la to. Mắt anh híp lại, ngẫm nghĩ. "Cái gì, sổng ra khỏi Hai Chân hả?"

"Tôi khẳng định như vậy." Tim Lửa meo.

"Có thể..." Sao Cao meo. Tim Lửa nhẹ cả người, lông vai của Sao Cao đang dần xẹp xuống. "Chúng tôi cũng ngửi thấy mùi chó trên lãnh địa của mình, nhưng mà, chúng luôn lên đây với Hai Chân của chúng," cảm thấy tự tin hơn, ông tiếp. "Đúng, chắc chắn là chó giết thỏ. Tôi sẽ lưu ý những đội tuần tra của chúng tôi phải cảnh giác."

"Nhưng anh không lặn lội đến đây để nói với chúng tôi điều đó," Bàn Chân Liệt meo. "Vậy, có gì trong đầu anh, Tim Lửa?"

Tim Lửa hít một hơi thật sâu. Anh không muốn phản bội Sao Xanh bằng cách bảo với Sao Cao là bà đang dự định tấn công – nhưng anh muốn lưu ý tộc trưởng bộ tộc Gió rằng trận chiến sắp tới có thể tránh được nếu ông nói chuyện với Sao Xanh về bọn trộm mồi.

"Tôi không thể thuyết phục được Sao Xanh về con chó," anh giải thích. "Bà cảm thấy mối đe dọa từ bộ tộc Gió và sớm hay muộn điều này cũng sẽ dẫn tới một trận chiến, trừ phi chúng ta làm gì đó," anh không thể nói cho những chiến binh bộ tộc Gió rằng trận chiến sẽ sớm nổ ta nếu bây giờ anh thất bại. "Mèo sẽ bị thương – hoặc thậm chí bị chết – không vì gì cả."

"Thế anh mong chờ ta làm điều gì?" Sao Cao dò hỏi. "Bà ta là tộc trưởng của anh, Tim Lửa. Đó là vấn đề của anh."

Tim Lửa liều lĩnh bước hai bước về phía tộc trưởng bộ tộc Gió. "Tôi tới để yêu cầu ngài tổ chức một cuộc họp với Sao Xanh. Nếu ngài có thể đàm phán riêng thì ngài có thể làm nên hòa bình."

"Sao Xanh muốn họp bàn?" Đó là Bàn Chân Liệt nói, coi bộ không tin mảy may. "Vừa rồi gặp bà ta, trông bà ta như muốn móc cổ họng chúng tôi ra."

"Đó không phải là ý kiến của Sao Xanh... mà là của tôi." Tim Lửa thú nhận.

Cả ba mèo bộ tộc Gió trố mắt nhìn anh. Cuối cùng Ria Độc Nhất phá vỡ bầu im lặng. "Có nghĩa là anh tộc trưởng của anh chưa cho phép?"

"Điều đó tốt cho cả hai bộ tộc chúng ta." Anh cương quyết.

Anh nơm nớp lo sẽ bị đuổi ra khỏi trại, nhưng thật nhẹ nhõm, Sao Cao có vẻ tư lự. "Thà nói chuyện còn hơn đánh nhau," tộc trưởng bộ tộc Gió meo. "Nhưng chúng ta sẽ dàn xếp việc này như thế nào? Liệu bá ấy có sẵn lòng lắng nghe hay không nếu bà ấy biết anh giấu bà ấy tới đề nghị chúng tôi trước?" Không chờ Tim Lửa hồi đáp, ông tiếp. "Có lẽ tốt nhất là ta sẽ phát một thông điệp yêu cầu bà ấy gặp ta ở điểm Bốn Cây... nhưng mà, anh có bảo đảm cho một mèo bộ tộc Gió ở trên lãnh địa bộ tộc Sấm hay không?"

Tim Lửa im lặng – và đó là câu trả lời.

Sao Cao nhún vai. "Xin lỗi, Tim Lửa. Ta sẽ không liều mạng một trong số những chiến binh của ta. Nếu Sao Xanh quyết định đàm phán thì bà ấy biết gặp ta ở đâu rồi đấy. Ria Độc Nhất, anh nê đưa Tim Lửa về lại điểm Bốn Cây đi.

"Khoan đã!" Tim Lửa phản kháng. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh – hay có lẽ bộ tộc Sao đã gởi nó đến cho anh. "Tôi biết ngài có thể làm điều này."

Mắt Sao Cao sáng quắc lên trong bóng tối dồn tụ. "Điều gì?"

"Ngài có biết một mèo tên là chân Quạ không? Anh ấy là một kẻ cô độc sống trong một nông trại trên rìa lãnh thổ của ngài, gần Dãy Núi. Anh ấy đã cho chúng ta chỗ trú ẩn trong cuộc hành trình đưa ngài trở về nhà... ngài còn nhớ không?"

"Tôi biết anh ấy," Ria Độc Nhất meo. "Anh ấy là một mèo quân tử mặc dù anh ấy không phải là chiến binh. Thì sao?"

Tim Lửa nhiệt thành quay qua anh. "Anh ấy có thể mang thông điệp giùm cho các vị. Và Sao Xanh đã cho phép anh ấy được vào lãnh địa bộ tộc Sấm – bởi vì anh ấy từng là mèo bộ tộc Sấm."

Sao Cao động đậy trong cái ổ thạch nam. "Nghe được đấy. Anh nghĩ sao, Bàn Chân Liệt?"

Một tiếng rừ đồng ý miễn cưỡng vọt ra từ ông thủ lĩnh trợ tá.

"Thế thì đi!" Tim Lửa giục Ria Độc Nhất, một lần nữa nhận thấy thời gian trôi vùn vụt. "Đi ngay đi. Bảo anh ấy yêu cầu Sao Xanh gặp Sao Cao vào lúc bình minh, tại điểm Bốn Cây. Thật khó kịp thời gian cho Ria Độc Nhất tìm chân Quạ, và cho chân Quạ chuyển thông điệp tới tận trại bộ tộc Sấm trước khi Sao Xanh phát động cuộc tấn công. Tim Lửa thầm cầu khấn bộ tộc sao là Ria Độc Nhất có thể dễ dàng tìm được chân Quạ trong nông trại của Hai Chân.

Ria Độc Nhất liếc nhìn tộc trưởng của mình, ông gật đầu. Lập tức, anh chiến binh mướp nâu quay đầu và biến mất vào màn đen ở bên ngoài hang.

Sao Cao dòm như khoan vào Tim Lửa bằng đôi mắt híp rịp. "Tại sao ta nghĩ còn điều gì đó anh chưa nói với ta?" Ông meo. "Đến lúc anh phải đi rồi. Bàn Chân Liệt, hộ tống anh ta ra khỏi lãnh địa của chúng ta. Tim Lửa... ta sẽ ở điểm bốn Cây lúc bình minh, nhưng đó là tất cả những gì ta có thể làm, nếu Sao Xanh muốn hòa bình, thì bà ta phải có mặt ở đó."

"Điểm Bốn Cây lúc bình minh." Tim Lửa lặp lại và theo ông thủ lĩnh trợ tá ra ngoài.

Tim Lửa đi lẹ trở về điểm Bốn Cây và vào lãnh địa của mình. Anh vẫn chưa ăn gì kể từ trước cuộc Tụ Họp vào đêm hôm trước. Bụng anh đau thắt lại vì đói, và anh bắt đầu cảm thấy chân tay run rẩy, vì vậy anh buộc phải dừng lại để săn mồi.

Anh dừng lại lắng nghe khi đến dòng suối, và tai anh bắt được tiếng một con chuột nước đang nhí nhoáy trong đám cỏ tranh ngay mép nước. Ngẩng đầu lên dò không khí, Tim Lửa xác định sinh vật đó bằng mùi hơn là bằng thị giác. Anh vồ tới và móng vuốt anh cắm vào con mồi. Nuốt vội nó xong, anh cảm thấy sức lực lại ùa về trong mình, và anh hướng về trại với nguồn sinh lực mới. Mặt trăng đã lên cao khỏi ngọn cây vào lúc anh trườn xuống khe núi, nhắc nhở anh rằng cho đến khi trăng lặn anh phải chọn chiến binh cho kế hoạch tấn công của Sao Xanh. Tinh thần lạc quan đã trở lại với anh. Sao Cao đã đồng ý thảo luận; chắc chắn Sao Xanh sẽ nhận ra giao tranh với bộ tộc Gió là không cần thiết.

Anh định vào đường hầm tới trảng trống thì nghe tiếng gọi tên mình. Quay lại thấy Bão Trắng theo anh xuống khe núi ở đội tuần tra buổi tối. Chân Sáng, chân Mây và Lông Tuyết đi cùng với ông.

"Mọi thứ đều yên ổn chứ?" Tim Lửa hỏi khi Bão Trắng đến gần anh.

"Yên lặng như mèo con ngủ," ông chiến binh trắng đáp. "Không có dấu hiệu chó. Có lẽ Hai Chân đã tìm thấy nó rồi."

"Có thể," Tim Lửa meo. Thình lình, anh quyết định báo cho Bão Trắng biết mình vừa đi đâu. Anh muốn có ít nhất một chiến binh khác cùng chia sẻ hy vọng với mình là sẽ không cần phải lên đường đánh nhau với bộ tộc Gió. "Ông có thể cho tôi một phút không?"

"Dĩ nhiên... nếu anh không phiền tôi ăn trong khi lắng nghe."

Bão Trắng bảo hai lính nhỏ tự đi lấy mồi cho mình; chúng liền phóng ào tới đống mồi tươi và khoái chí tranh nhau một con chim ác là. Lông Tuyết đi về hang chiến binh với một con chuột nước, trong khi Bão Trắng chọn một con sóc và đem tới nơi yên tĩnh gần bụi tầm ma mới mọc.

Tim Lửa đi theo ông. "Bão Trắng, Sao Xanh triệu tôi đến hồi sáng nay..." Anh lặng lẽ kể cho ông chiến binh già toàn bộ câu chuyện, từ niềm tin ám ảnh của Sao Xanh rằng bộ tộc Gió ăn trộm mồi và mệnh lệnh tấn công của bà, tới quyết định của Tim Lửa yêu cầu bộ tộc Gió nhóm họp.

"Cái gì?" Bão Trắng nhìn Tim Lửa trừng trừng, không tin được. "Anh lén lút sau lưng Sao Xanh?" Giọng ông khản đi, ông lắc đầu nguầy nguậy, bối rối.

Tim Lửa co vòi trong tức khắc. "Chứ tôi có thể làm gì khác được?"

"Anh có thể hỏi ý kiến tôi," lông vai của Bão Trắng xù lên giận dữ. "Hay một trong những chiến binh kỳ cựu. Chúng tôi có thể giúp anh tìm ra một giải pháp."

"Xin lỗi," tim của Tim Lửa đập nhộn nhạo. "Tôi không muốn ai khác gặp rắc rối. Tôi đã làm điều tôi nghĩ là tốt nhất." Bởi luật chiến binh mà anh đơn phương hành động, anh biết rằng mình không thể yêu cầu mèo nào khác kháng lệnh Sao Xanh như thế.

Ánh mắt của Bão Trắng hằn sâu nỗi suy tư. "Tôi nghĩ chúng ta cần phải báo cho những chiến binh khác về việc này," cuối cùng ông meo. "Họ sẽ cần phải sẵn sàng cho cuộc tấn công của Sao Xanh trong trường hợp chân Quạ không tới... và ngay cả khi Sao Xanh đồng ý gặp Sao Cao chăng nữa, bà cũng cần có một đội tuần tra yểm trợ cho bà. Tôi dám đánh cược một đội tuần tra lấy mặt trăng(*) là Sao Cao đang âm mưu điều gì đó. Ai dám chắc ông ta