Những Chiến Binh Phần 1 Tập 5: Con Đường Hiểm Nguy

Chương 15

Tim Lửa vọt đứng dậy. "Kể tôi nghe xem chuyện gì đã xảy ra?"

"Lúc tới thăm bà vào sáng sớm hôm nay, em đã cho bà ăn hạt anh túc để giúp bà bình tâm lại," Da Xỉ Than giải thích. "Nhưng bây giờ em vào hang của bà thì không thấy bà ở đó, mà bà cũng không ăn hạt anh túc. Em đã kiếm ở hang mèo già và nhà trẻ, nhưng cũng không thấy bà. Bà không có ở trong trại, Tim Lửa."

"Có ai thấy bà đi không?"

"Em vẫn chưa hỏi, em đến báo với thầy trước đã."

"Để tôi bảo lính nhỏ đi tìm, coi xem..."

"Sao Xanh không phải là một đứa trẻ, anh biết đó," lời cắt ngang là từ Bão Trắng, ông vừa bước vào hang chiến binh đúng lúc nghe được tin báo từ Da Xỉ Than. "Có thể bà đi tuần tra rồi. Hai người xem có mèo nào khác đi với bà không." Ông nói một cách bình thản trong khi nhe răng ra ngáp và nằm xuống ổ.

Tim Lửa tẩn ngẩn gật đầu, nghi hoặc. Điều Bão Trắng nói có vẻ hợp lý, nhưng anh muốn bảo đảm chắc chắn. Với trạng thái của Sao Xanh như hồi sáng nay, bà có thể ở bất cứ đâu trong rừng. cũng có thể bà đi tới bộ tộc Sông để tìm các con mình.

"Không nhất thiết phải lo lắng," Tim Lửa trấn an Da Xỉ Than, hy vọng giọng mình nghe tự tin hơn mình cảm thấy. "Nhưng dù sao chúng ta cũng sẽ đi tìm xem có mèo nào nhìn thấy bà không."

Rời khỏi hang, anh thấy chân Dương Xỉ và chân Tần Bì đang chia lưỡi ở gần gốc cây cụt cháy đen bên ngoài hang lính nhỏ. Tim Lửa giải thích gọn lẹ là anh có một thông điệp cần chuyển đến Sao Xanh, nhưng không thấy bà ở đâu cả. Hai lính nhỏ sốt sắng vụt đi ngay, sẵn sàng tìm bà.

"Cô đi hỏi xem có ai nhìn thấy bà không," anh bảo Da Xỉ Than, cô cũng theo anh ra khỏi hang chiến binh. "Để tôi lên khe núi dò xem có thể ngửi thấy mùi của bà không. Có thể tôi sẽ lần theo dấu của bà."

Thật tình, anh không hy vọng lắm. Trong lúc anh ngủ, mây đen đã phủ kín bầu trời và một cơn mưa đang lất phất rơi. Chẳng phải là thời tiết tốt cho việc lần theo dấu mùi. Trước khi, Tim Lửa để ý hấy Bão Cát vừa mới trở về trại, cùng với chân Mây và Mặt Vện. cả ba đều mang mồi tươi về và đem thảy vào đống mồi.

Tim Lửa chạy lại chỗ họ, với Da Xỉ Than lệch thệch theo sau. "Bão Cát," anh meo. "Cô có thấy Sao Xanh không?"

Bão Cát liếm lưỡi quanh miệng để chùi vết dịch của con mồi tiết ra. "Không, sao vậy?"

"Bà không có ở đây." Da Xỉ Than meo.

Mắt Bão Cát nhướng lên. "Hai người ngạc nhiên hả? Sau tất cả những gì diễn ra sáng nay? Chắc chắn bà cảm thấy mình đang mất quyền kiểm soát bộ tộc của bà."

Điều đó gần đúng sự thật đến nỗi Tim Lửa không biết phải trả lời làm sao.

"Chúng tôi chuẩn bị ra ngoài nữa đây," chân Mây meo. "Chúng tôi sẽ để mắt tìm kiếm bà."

"Ờ, cảm ơn." Tim Lửa nháy mắt với cậu lính nhỏ của mình.

Chú mèo trắng lại chạy bay ra ngoài, cùng với hai chiến binh theo sau chậm hơn. Mặt Vện ngừng lại để meo. "Tôi chắc chắn bà sẽ ổn thôi, Tim Lửa." Rồi đi khỏi, nhưng Bão Cát không hề nhìn lại.

Những rắc rối đang nhấn chìm Tim Lửa, nhưng rồi anh cảm thấy hơi thở của Da Xỉ Than phả vào tai mình. "Đừng lo lắng, Tim Lửa," cô rì rầm. "Bão Cát vẫn là bạn của thầy. Thầy phải chấp nhận một điều là không phải lúc nào cô ấy cũng nhìn sự việc giống như thấy."

"Cô cũng không nên lo lắng." Tim Lửa thở dài.

Da Xỉ Than rừ một tiếng trìu mến. "Em cũng vẫn luôn là bạn của thầy," cô nói. "Và em biết thầy đã làm điều mà thầy tin là đúng. Nào, chúng ta hãy xem có thể làm gì để tìm Sao Xanh bây giờ."

Cho đến lúc mặt trời lặn, Sao Xanh vẫn bặt tăm. Tim Lửa dò được dấu mùi của bà tới đỉnh khe núi, nhưng sau đó, với con mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, thì cái mùi đó mất hút vào đám cành cây cháy và mùi lá mốc.

Lo đến độ không ngủ được, Tim Lửa đích thân ra canh gác. Đêm qua đã lâu, vầng trăng đang lặn dần thì anh phát hiện một khối chuyển động ở lối vào trại. Tia trăng sáng cuối cùng rọi tỏ một lớp lông xám bạc khi Sao Xanh khật khừ trở về trại. Lông bà ướt sũng, bám dính vào người và đầu bà thõng xuống. Trông bà già nua, kiệt sức và tuyệt vọng.

Tim Lửa vội vàng lao tới bà. "Sao Xanh, bà đã ở đâu vậy?"

Vị tộc trưởng ngẩng đầu lên rồi nhìn anh. Một luồng điện chạy rật qua Tim Lửa; đôi mắt bà hơi quắc lên dưới ánh sáng mờ nhạt, tỉnh táo và rực lên, bất chấp tình trạng kiệt quệ của bà. "Nghe ngươi hỏi như bà mẹ la rầy lũ con vậy," bà nạt, lộ chút châm biếm trong giọng của bà. Bà giật cục đầu về hướng hang của mình. "Đi với ta."

Tim Lửa vâng lời, chỉ ngừng lại để lấy một con chuột đồng từ đống mồi tươi. Sao Xanh cần phải ăn, cho dù bà đã ở đâu. Khi Tim Lửa vào hang của Sao Xanh, tộc trưởng đã nằm trong ổ rêu, đang rửa ráy bằng những cú liếm dài, cẩn thận. Tim Lửa rất muốn đến ngồi bên cạnh và chia lưỡi với bà, nhưng sau cuộc chạm trán vừa rồi, anh không dám. Thay vào đó, anh thả con chuột đồng xuống trước mặt bà và nghiêng đầu kính trọng. "Chuyện gì xảy ra vậy, Sao Xanh?" Anh hỏi.

Sao Xanh rướn cổ ra ngửi con chuột đồng, nửa muốn quay đi và sau đó lại nuốt chửng nuốt trạo nó như thể bà chợt nhận ra mình đang đói thế nào. Bà không trả lời cho đến khi ăn xong.

"Ta đi nói chuyện với bộ tộc Sao." Bà thông báo, vẩy những vết chuột cuối cùng ra khỏi ria.

Tim Lửa trố mắt. "Tới Dãy Núi? Tự mình bà?"

"Dĩ nhiên. Ta còn có thể yêu cầu ai hộ tống ta trong bầy phản bội này?"

Tim Lửa nuốt nước miệng đánh ực. Anh meo nhẹ. "Bộ tộc của bà rất trung thành, Sao Xanh. Tất cả chúng tôi."

Sao Xanh lắc đầu một cách bướng bỉnh. "Ta đã đi đến Dãy Núi và đã nói chuyện với bộ tộc Sao."

"Nhưng tại sao?" Tim Lửa càng lúc càng rối bời. "Tôi nghĩ bà không muốn chia lưỡi với bộ tộc Sao nữa."

Bà mèo già cố đứng thẳng lên. "Ta không đến để chia lưỡi. Ta đến để thách thức họ. Ta muốn xem họ thanh minh như thế nào về những việc họ đã đối xử với ta, trong khi ta đã phục vụ họ cả cuộc đời mình và luôn cố làm theo ý nguyện của họ. Và muốn họ giải thích những gì đang diễn ra trong rừng."

Tim Lửa nhìn bà, không tin nỗi, sững sờ vì tộc trưởng dám thách thức tâm linh những tổ tiên chiến binh của họ.

"Ta đã nằm bên Tảng đá Mặt Trăng và bộ tộc Sao đã đến với ta," Sao Xanh tiếp tục. "Họ không hề biện minh cho họ – làm sao họ có thể như vậy chứ? Không chút biện hộ cho những gì họ đã làm với ta. Nhưng họ nói với ta một điều..."

Tim Lửa chồm tới gần hơn. "Điều gì?"

"Họ nói có quỷ dữ ở trong rừng. Cả một 'bầy'. Họ nói với ta rằng bọn chúng sẽ đem chết chóc và sự tàn phá đến cho khu rừng hơn bao giờ hết."

"Ý họ là sao?" Tim Lửa thì thào. "Bộ chưa có đủ chết chóc và tàn phá với vụ cháy và lũ lụt chắc?"

Sao Xanh hạ thấp đầu. "Ta không biết."

"Nhưng chúng ta phải tìm ra!" Tim Lửa kêu lên, đầu óc anh quay mòng. "Có lẽ họ ám chỉ con chó – nhưng một con chó không thể nào tàn phá đến mức đó được. Thế còn 'một bầy' thì sao? Hay là... phải, có lẽ họ nói về bộ tộc Bóng Tối. Bà cũng biết là Sao Cọp đã thề sẽ trả thù chúng ta. Có lẽ hắn đang lên kế hoạch tấn công. Hay là Sao Báo Đốm." anh nói thêm, vẫn cố bám víu vào hy vọng rằng Sao Cọp đã mất hứng thú với việc gây tổn hại cho bộ tộc cũ của hắn.

Sao Xanh nhún vai. "Có lẽ."

Tim Lửa nheo mắt lại. Anh không hiểu tại sao bà không muốn làm sáng tỏ ý nghĩa của điều mà bộ tộc Sao đã nói với bà, và lên kế hoạch ngăn chặn nó nếu nó xảy ra. "Chúng ta cần phải làm gì đó," anh khẩn nài. "Chúng ta phải canh phòng biên giới và tăng cường tuần tra," anh không thể chắc chắn mình sẽ làm điều đó như thế nào với nhúm chiến binh ít ỏi của mình. "Chúng ta cần bảo đảm luôn có một mèo canh gác trại khi..."

Giọng anh nghẹt đi khi anh nhận ra Sao Xanh không lắng nghe. Bà thụp mình xuống bất động, mắt dán chặt vào chân. "Sao Xanh?"

Tộc trưởng bộ tộc Sấm ngước nhìn anh, mắt bà ngập chìm trong tuyệt vọng. "Điểm chính là gì?" Bà khều khào. "Bộ tộc Sao đã ấn định chết chóc sẽ đến. Một thế lực đen tối dạo quanh khu rừng, mà thậm chí cả bộ tộc Sao cũng không thể kiểm soát được nó. Hoặc sẽ không kiểm soát. Chúng ta bất lực rồi."

Một cái rùng mình dội khắp người Tim Lửa. Sao Xanh có đúng không khi cho rằng bộ tộc sao không đủ quyền năng để ngăn chặn sự diệt vọng sắp xảy đến? Trong vài nhịp tim đập, anh suýt nữa thì tuyệt vọng lây với tộc trưởng.

Sau đó anh ngẩng đầu lên. Cảm tưởng như mình đang giãy giụa để ngoi lên khỏi một vũng nước sâu đen ngòm. "Không," anh ngao. "Tôi không tin điều đó. Sẽ luôn có điều gì đó mà một mèo có thể làm được, miễn là anh ta có sự can đảm và lòng trung thành."

"Can đảm? Trung thành? Trong bộ tộc Sấm?"

"Đúng vậy, thưa Sao Xanh," Tim Lửa cố dồn hết sức mạnh lòng tin của mình vào trong câu trả lời. "Không mèo nào ngoài Sao Cọp muốn phản bội bà."

Sao Xanh nhìn anh đăm đăm một lát rồi quay đi chỗ khác. Đuôi bà giật nhẹ một cách mệt mỏi. "Anh muốn làm gì thì làm, Tim Lửa. Sẽ không có gì khác biệt đâu. Không. Giờ thì đi đi."

Tim Lửa lúng búng lời tạm biệt. Lùi trở ra, anh bỗng để ý thấy những hạt anh túc mà Da Xỉ Than đã để lại hồi sớm vẫn đang nằm gọn gàng trên một chiếc lá. Anh gật đầu về phía chúng. "Hãy ăn hạt anh túc đi, Sao Xanh," anh meo. "Bà cần nghỉ ngơi. Ngày mai mọi việc sẽ khá hơn."

Anh ngậm chiếc lá giữa hai hàm răng và cẩn thận đặt nó trong tầm với của Sao Xanh. Sao Xanh hít hít một cái gớm ghiếc, nhưng khi Tim Lửa rời khỏi hang, liếc trở lại, anh thấy bà cúi xuống, đang liếm những hạt cây.

Ra ngoài trời, anh giũ lông thật mạnh, cố xua đi nỗi khiếp hãi đang bám rịt lấy mình khi Sao Xanh tiết lộ thông tin từ bộ tộc Sao. Bản năng đưa chân anh về hướng hang của Da Xỉ Than. Anh phải cho cô mèo lang y biết là Sao Xanh đã trở về, và anh muốn thảo luận với cô những gì mà tộc trưởng vừa kể với anh.

Ngay lúc đó, anh chợt nhớ lại cách đây hơn một mùa trăng, Da Xỉ Than đã kể với anh về giấc mơ mà trong đó cô đã nghe thấy những từ bầy, bầy và giết, giết.