Những Cuộc Phiêu Lưu Của Mít Đặc Và Các Bạn

Chương 22

Tẩu thoát

Nhờ có cơ giới hóa mà công việc tiến hành dễ dàng và mau chóng. Ô-tô đi lại như con thoi giữa cây táo và các hầm nhà, khi thì chở một quả táo và một quả lê cùng một chuyến, khi thì chở một lúc những năm quả mận. Nhờ có cơ giới hóa, các cô tí hon không phải đẩy các quả về nhà nữa nhưng không phải vì thế mà các cô chịu khoanh tay đâu. Trái lại, các cô đã dựng lên hai lều vải ở trong phố và đem đến nào nước đường, nào bánh mứt kẹo. Bây giờ thì bà con đang lao động có thể nhân lúc rảnh rỗi đến đó nhá một cục đường hay uống một cốc nước ngọt. Chú Tròn Xoay đột nhập ngay vào lều bánh kẹo còn Nước đường thì tấn công lều có nước ngọt. Chả có cách nào làm cho hai chú rời hai túp lều đó ra được nữa.

Đột nhiên người ta nghe thấy tiếng kêu inh ỏi ở đằng xa. Bác sĩ Thuốc Viên chạy vội chạy vàng đằng trước, theo sau là Mật ngọt và các cô y tá. Chú gần như trần trụi và chỉ có đôi kính với chiếc quần đùi trên người. Chạy đến cây táo, chú hối hả trèo lên cây. Mật ngọt dừng lại dưới gốc cây, hỏi:

- Tại sao cậu lại bỏ trốn? Cậu còn ốm kia mà!

Thuốc Viên vừa đáp vừa trèo lên cao mãi:

- Tôi không đau ốm gì nữa đâu.

Mật ngọt hổn hển nói:

- Không ốm nữa là thế nào? Chúng tôi đã cho cậu ra viện đâu!

Thuốc Viên đáp và thè lưỡi ra:

- Thì tôi tự ra viện!

- Cậu quá đáng lắm! Mặc xác cậu, chúng tôi không trả quần áo cho cậu nữa đâu.

- Tôi cóc cần! – Chú Thuốc Viên trả lời, cười.

- Cậu sẽ bị cảm lạnh và phát ốm lên đấy.

- Tôi mà có bị ốm thì cô cũng chả trông thấy tôi nữa đâu.

- Thật là nhục!

Mật ngọt đáp.

- Cậu là bác sĩ mà cậu lại giễu cợt y học như vậy à?

Cô Mật ngọt quay lại và ngẩng cao đầu, cô bước đi một cách tự hào. Các cô y tá theo sau cô. Thuốc Viên thấy không có gì nguy hiểm nữa bèn tụt từ trên cây xuống. Lập tức các cô tí hon vây lấy chú, ra vẻ thông cảm:

- Cậu chắc bị lạnh lắm đấy! Cậu sẽ bị cảm mất! Cậu có muốn chúng tôi đem quần áo đến cho cậu không?

Thuốc Viên đáp:

- Đồng ý.

Cô Lông ngỗng chạy đi ngay và một lát sau cô đem đến một cái áo dài kẻ sọc xanh lá cây.

- Cái gì thế này?

Thuốc Viên ngạc nhiên.

- Tôi không mặc áo dài đâu, người ta sẽ ngỡ tôi là con gái mất!

- Như thế thì đã sao nào? Cậu mà là con gái thì cậu khổ sở lắm sao?

- Ừ… ừ!

- Sao vậy? Cậu nói ngay đi xem nào, theo ý cậu thì chúng tôi chẳng ra cái thớ gì phải không?

- Không đâu, các cô tốt lắm… – Thuốc Viên lúng búng đáp, – nhưng dù sao thì bọn con trai vẫn cứ hơn đứt đi!

- Hơn gì nào? Cậu giải thích đi!

- Nhưng mà đó là sự thật! Chúng tôi có cậu Kèn Đồng. Các cô không biết nhạc sĩ Kèn Đồng à! Các cô chưa bao giờ được nghe cậu ấy thổi sáo đấy.

- Nghe rồi! Nhưng trái lại, chúng tôi có ối cô biết đánh đàn cơ!

- Chúng tôi lại có Thuốc Nước nữa. Giá mà các cô trông thấy các bức tranh cậu ấy vẽ nhỉ!

Sóc con nói:

- Chúng tôi đã xem rồi. Các cậu có Thuốc Nước nhưng chúng tôi thì ai cũng biết vẽ và biết cả thêu bằng chỉ màu nữa. Thế cậu có thể thêu được hình con sóc đẹp như cái hình ở trên áo tạp dề này của tôi không?

Thuốc Viên đáp:

images

- Cái đó chịu thôi.

- Cậu xem đấy. Chúng tôi có thể thêu được tuốt: con thỏ, con sóc hay bất cứ vật gì khác.

- Được. – Thuốc Viên nhún vai và mặc chiếc áo dài. Rồi chú giơ tay, co chân và ngắm nghía đủ kiểu.

Mít Đặc phá lên cười và tất cả các chú tí hon cũng cười ồ lên khi thấy Thuốc Viên ăn mặc quái gở như vậy.

Mèo con bất bình nói:

- Các cậu không biết thẹn à? Tôi thấy chẳng có cái gì là đáng cười cả.

Nhưng tiếng cười lại rộ lên. Thuốc Viên nhìn quanh và thấy ai cũng nhách miệng ra đến tận mang tai. Chú liền cởi áo ra. Các cô tí hon nói:

- Không, không, cậu cứ giữ lấy, sao cậu lại làm thế?…

Chú trả lời cương quyết:

- Không. Tôi sẽ có quần áo khác.

- Chị Mật ngọt không trả lại quần áo cho cậu đâu, chị ấy nghiêm lắm cơ, cậu biết không? – Thuốc Nước mỉm cười một cách bí hiểm.

Vừa trở về bệnh viện, Mật ngọt và các cô y tá đã thấy Cáu kỉnh biến đâu mất rồi. Các cô chạy ùa vào phòng treo quần áo thì cũng chỉ thấy quần áo của chú Viên đạn thôi. Cuộc tẩu thoát tay đôi này đã có tổ chức hẳn hoi! Cáu kỉnh và bác sĩ Thuốc Viên đã có kế hoạch rõ ràng. Bây giờ cô Mật ngọt mới vỡ lẽ. Thuốc Viên thì cứ trần như nhộng mà tháo qua cửa sổ. Trong khi tất cả nhân viên của bệnh viện rượt theo bắt Thuốc Viên thì Cáu kỉnh thừa cơ lẻn vào phòng quần áo lấy quần áo của hai người. Thế là hai chú đã thực hiện đúng kế hoạch của họ. Mật ngọt tìm Cáu kỉnh và bộ quần áo mất tích mãi cũng chẳng thấy. Trong khi đó Cáu kỉnh đã náu kín trong một bụi cây ké.

Thật ra phải nằm im như chết trong đám bụi cây ké thì nào có sung sướng nỗi gì nhưng chú rất khoan khoái vì đã được tự do! Chú vui vẻ ngắm bầu trời xanh trong, nhìn làn cỏ xanh tươi mơn mởn; miệng chú nở một nụ cười, chú thề là chú sẽ chẳng bao giờ cáu kỉnh nữa, chú sẽ luôn luôn hài lòng với tất cả mọi chuyện miễn là người ta đừng bắt chú vào bệnh viện nữa. Rốt cuộc, chú thấy cô Mật ngọt đành chịu trở về. Chú liền chui ra khỏi chỗ nấp và chạy đi tìm Thuốc Viên.

- Cầm lấy, ông bạn khốn khổ ơi! – Chú đưa quần áo cho bạn.

Thuốc Viên bá lấy cổ chú; trong những ngày nằm bệnh viện, hai chú đã trở thanh đôi bạn chí thân. Thuốc Viên hối hả mặc quần áo. Mất sạch, Ngộ Nhỡ, Bu loong và các chú khác vây quanh Cáu kỉnh và mừng chú đã được thoát nạn. Vẻ mặt hớn hở của Cáu kỉnh làm mọi người ngạc nhiên. Tròn Xoay nói:

- Từ thuở bé đến giờ mình mới thấy cậu Cáu kỉnh cười đấy.

Các cô tí hon nhìn chú một cách tò mò. Lông ngỗng hỏi:

- Tên cậu là gì?

- Cáu kỉnh.

- Cậu nói nghiêm chỉnh đấy chứ?

- Tôi thề với cô như vậy. Cô thấy nó kỳ lắm à?

- Mặt cậu hiền từ thế kia, vui thế kia mà! Cái tên ấy chẳng hợp với cậu đâu!

Cái miệng của Cáu kỉnh nhách ra đến tận mang tai. Chú hóm hỉnh đáp:

- Chính tôi không hợp với cái tên ấy nữa thì có.

Mèo con hỏi:

- Cậu có muốn trèo lên cái cây kia không?

- Có thể được à?

- Sao lại không! Bọn tôi sẽ cho cậu một cái cưa và cậu sẽ làm việc như mọi người ấy.

Bác sĩ Thuốc Viên nói:

- Các cô cũng cho tôi một cái cưa chứ?

Mèo con đáp:

- Cậu thì chẳng đáng được đâu vì cậu coi thường tụi tôi lắm. Nhưng mà tụi tôi cũng tha thứ cho cậu.

Chẳng bao lâu, Cáu kỉnh và Thuốc Viên đã có mỗi chú một cái cưa. Họ bắt tay vào việc và Cáu kỉnh cho rằng ngồi trên cây làm việc còn thích thú hơn là bị giam ở bệnh viện của Mật ngọt nhiều.

Bác sĩ Thuốc Viên nói tiếp:

- Và còn khỏe người ra nữa.

Chú biết rằng ở trên cao, không khí trong sạch và giàu ô-xy hơn ở dưới thấp. Vì thế chú cùng với Cáu kỉnh leo lên tận cái cành cao nhất.