Những Năm Tháng Tôi Bồi Dưỡng Bá Tổng

Chương 30: Không được rời khỏi tôi

Có Giang Qua tham gia, cả đội Trường Minh giống như tìm được trụ cột dẫn tiết tấu, dưới sự dẫn dắt bởi phong cách bóng ác liệt, tấn công mạnh của Giang Qua, đánh đến là vô cùng cấp tiến, mà trường trung học phụ thuộc trong lúc nhất thời không tìm thấy cơ hội tiến công, chỉ có thể liên tục phòng thủ.Mọi người mắt đầu nhiệt huyết sôi trào, từ vài tiếng cố lên rải rác lúc bắt đầu trận đấu, dần dần liên tục thành âm thanh hò hét trợ uy vang tận mây xanh.

Lúc này, tên cao to của trường trung học phụ thuộc chậm rãi cảm giác được, Giang Qua đang nhắm vào mình.

Hắn ta lấy được bóng, Giang Qua đến cướp như người điên.

Hắn ta muốn ném vào rổ, Giang Qua chắn bóng như không muốn sống.

Lúc đánh bóng không tránh được va chạm cơ thể, mà Giang Qua cũng không biết được làm từ thứ gì, cứng rắn, vừa đụng một cái tên cao to liền đau một hồi.

Một tới hai đi, tên cao to bắt đầu bốc hỏa, tay chân lại không sạch sẽ, một lần định bẻ ngón tay Giang Qua ra, hình như Giang Qua có thể đoán trước được ý nghĩ của hắn ta, chuyển qua túm lấy ngón tay của hắn ta hung hăng vặn một cái.

Tên cao to bị đau kêu không được, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.

Đây là nhẹ đó, một lần khi hắn ta muốn ném bóng vào rổ, Giang Qua giẫm một cước lên mắt cá chân của hắn ta, làm hại chân hắn ta trẹo một cái, ngã sấp, còn ném bóng vào trong tay Trường Minh.

Hắn ta tức giận, hùng hùng hổ hổ dừng trận đấu, yêu cầu trọng tài kiểm tra ghi hình, xử Giang Qua phạm quy.

Trọng tài đi kiểm tra video ghi hình.

Bên ngoài sân bàn tán sôi nổi.

"Sao vậy? Giang Qua phạm quy rồi?"

"Không có mà, không nhìn thấy, người của trường trung học phụ thuộc không phạm quy đã tốt rồi, tưởng là ai cũng chơi bóng bẩn như họ?"

Tạ Tinh Lan hỏi Trần Lệ: "Giang Qua đánh bóng đều cấp tiến thế à?"

Trần Lệ gật đầu, "Đúng đấy, ảnh chưa từng phòng thủ, đầu đặc biệt sắt, bất kể là ai đối đầu với ảnh đều sẽ rất bực bội, căn bản không tìm được thời điểm tiến công." Nói xong Trần Lệ liếc nhìn bốn phía, thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ nói với Tạ Tinh Lan: "Vừa rồi anh Giang tuyệt đối phạm quy, chơi bẩn trung học phụ thuộc, nhưng góc độ anh ấy chỉnh người và thời cơ đều rất tốt, cho dù kiểm tra ghi hình cũng không nhìn ra."

Tạ Tinh Lan nhướng lông mày: "Trâu bò vậy?"

Cậu không kìm lòng được nhìn về phía Giang Qua im lặng đứng trên sân, dáng người hắn cao thẳng tắp, mặt mày lạnh lùng, giống như ngăn cách tất cả tiếng ồn trong và ngoài sân.

Cuối cùng quả nhiên như Trần Lệ nói, trọng tài không xử Giang Qua phạm quy.

Tiếp tục thi đấu.

Bước vào mười phút cuối cùng, điểm số đã bị san bằng, tất cả mọi người kích động sắp nhảy cẫng lên, mà Giang Qua càng đánh càng mạnh, dưới bầu trời ngày thu ấm áp mát mẻ, hắn mạnh mẽ như lưỡi dao chém ra gió, lóe sắc bén lạnh như băng mà tràn ngập lệ khí.

Đến cuối cùng, người của trường trung học phụ thuộc cũng sợ lối đánh hoàn toàn như người điên của Giang Qua, dần dần lộ ra xu thế suy sụp, cuối cùng không ngăn cản nổi thế tiến công càng đánh càng hăng của Trường Minh.

Nửa phút đếm ngược, Giang Qua lấy được bóng chạy về phía dưới rổ, trong lòng tên cao to như chứa cây đuốc, rống giận theo sau, biểu cảm của hắn ta cũng vặn vẹo dữ tợn, dùng hết toàn lực nhảy lên muốn ngăn cản Giang Qua úp rổ.

Mà Giang Qua dứt khoát đổi tay giữa không trung, tránh khỏi chặn đường của tên cao to, dùng sức ném bóng vào rổ.

Chân tên cao to vừa chạm đất, quả bóng kia đã lao thẳng tới mặt hắn ta, còn lưu lại lực úp rổ, trực tiếp nện hắn ta ngã xuống đất, xoang mũi vừa đau vừa nóng, hai dòng máu mũi trào ra rất nhanh.

Lúc tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, hiện trường bùng nổ một trận tiếng hoan hô điếc tai nhức óc.

Mọi người đang kích động không thôi vì trận đấu ngược gió lật bàn này, không ai chú ý đến tên cao to của trường trung học phụ thuộc ngã sấp xuống nằm trên mặt đất, ánh mắt vừa sợ vừa giận lườm Giang Qua mặt không biểu cảm rũ mắt xuống nhìn hắn ta bằng nửa con mắt.

Tên cao to nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó mày cố ý..."

Giang Qua từ trên cao nhìn xuống hắn ta, ánh sáng không lọt vào đôi mắt đen kịt, như thể đang nhìn một người chết. Trong lòng tên cao to sợ hãi, sau đó, Giang Qua chậm rãi ngồi xổm xuống, một tay tóm lấy cánh tay của hắn ta, một tay khác vây sau cổ hắn ta, trong cái nhìn của người khác, Giang Qua hình như đang đỡ hắn ta dậy.

Mà chỉ có tên cao to tự mình biết, Giang Qua đang kéo tóc hắn ta, ép hắn ta ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt Giang Qua.

Da đầu đau dữ dội, trên trán tên cao to toát mồ hôi lạnh, sau đó nghe thấy Giang Qua hời hợt nói: "Mày nên vui mừng vì hôm nay cậu ấy ở đây, nếu không cũng không phải là chuyện thấy chút máu đâu."

Giọng nói kia thậm chí có thể nói là nhẹ nhàng, nhưng tên cao to thấy rõ đôi mắt đen đặc, giống như mực giội không tan của Giang Qua, nội tâm kinh sợ biến thành sợ sệt run rẩy, hắn ta trợn to mắt, trong cổ họng không phát ra được âm thanh nào, chỉ còn lại chút âm thanh shh mơ hồ.

Mấy người của trường trung học phụ thuộc nhanh chóng chạy đến đỡ tên cao to, Giang Qua đứng thẳng, bình tĩnh liếc nhìn bóng lưng của bọn họ, mà tên cao to từ đầu chí cuối giống như bị sợ vỡ mật, cúi đầu ủ rũ! Cũng không có dáng vẻ bệ vệ phách lối như trước kia nữa.

Các động đội của Trường Minh chạy tới gần Giang Qua: "Anh Giang!! Chúa cứu thế——! "

"Trước giờ chưa từng đánh đã như thế! Cảm ơn anh Giang! Một mình bắn chết cả đội chúng nó, em có thể khoe khoang năm năm nữa!"

Ngày thường tính cách Giang Qua lạnh lùng, độc lai độc vãng, lúc nhìn người luôn luôn là hững hờ liếc một cái, bởi vì bề ngoài tốt bất kể ra làm sao cũng sẽ không làm cho người khác có ác cảm, các nữ sinh đều có thể gọi đùa hắn là "Đóa hoa cao lĩnh" cao không thể chạm, nhưng rất nhiều nam sinh đều nhìn hắn rất khó chịu.

Cao lãnh lại cô độc và kiêu ngạo thì thế nào, không có thực lực gọi là làm ra vẻ, có thực lực chính là ba ba!

Tạ Tinh Lan nhìn từ xa, trong lòng có chút vui mừng, rất xúc động.

Có lẽ một đời này thật sự có thể không giống với lúc trước, Giang Qua của đời trước, cả đời đều ngồi trên xe lăn, ngoại trừ luôn có thể nhìn thấy tên hắn đứng đầu xếp hạng thành tích, thời gian còn lại, hắn giống như không tồn tại, quái gở, lạnh lùng, khóa mình trong góc tối không thấy ánh mặt trời.

Nếu như không phải cuối cùng Tạ gia xảy ra chuyện, mới có một chút gặp nhau như vậy, Tạ Tinh Lan đoán chừng lật đến hình tốt nghiệp cũng không nhớ nổi người như hắn. Càng sẽ không biết quỹ đạo cuộc sống của hắn, tình huống gặp phải của hắn.

Giang Qua bị người khác vây quanh, lông mày hơi nhíu, tầm mắt nhìn về phía Tạ Tinh Lan, nhìn thấy Tạ Tinh Lan cũng đang cười vỗ tay cho hắn, băng cứng trong mắt hắn hình như được gió xuân thổi một cái, dần dần tan ra một góc. Từ từ, trở nên mềm mại đến độ không thể tưởng tượng nổi. Dường như chỉ cần Tạ Tinh Lan ở trong tầm mắt của hắn, thế giới của hắn không trải rộng bụi gai nữa, mà là ấm áp.

Lý Tiểu Bân nhìn nhìn Tạ Tinh Lan, lại nhìn nhìn Giang Qua, hai người này, cách xa thế vẫn có thể nhìn lâu đến vậy, có ý gì?

Cậu ta rơi vào trầm tư.

Chẳng mấy chốc, các đồng đội kề vai sát cánh, phấn khích rời đi, có người quay đầu gọi Giang Qua: "Anh Giang đi, cùng nhau đi ăn lẩu ăn mừng một trận, đây chính là lần đầu tiên Trường Minh giành được quán quân giải bóng rổ, nhất định phải bảo giáo viên! Giáo viên mời!"

Giang Qua ừ một tiếng, lúc đang định bước chân đi, đột nhiên cơ thể khựng lại.

Người trong sân lục tục tản đi, lúc này đã hơn năm giờ, xem hết trận đấu, mọi người đều muốn nhanh tan học đám người kia đến canteen trước.

Tạ Tinh Lan đang thảo luận với Lý Tiểu Bân buổi tối ăn thịt nướng hay là ăn lẩu, cuối cùng quyết định cọ thẻ cơm của Trần Lệ một bữa, ăn ở canteen. Trần Lệ đột nhiên nói: "Anh Giang còn đứng đó làm gì nhỉ, muốn bọn tôi qua đó đón ảnh?? Còn không đến chúng ta cũng không đuổi kịp đại bộ đội canteen."

Chuyện gì thế?

Tạ Tinh Lan xa xa không nhìn rõ biểu cảm của hắn, mắt vô thức nhìn về phía chân phải của hắn.

Bỗng cậu nhận ra gì đó, đứng bật dậy, không hề nghĩ ngợi chạy về phía Giang Qua.

Nhất định là chân giả của hắn xảy ra vấn đề ——

Dưới khung bóng rổ.

Giang Qua giống cây tuyết tùng cô lập trên đỉnh núi, lưng cứng ngắc thẳng tắp, tự tôn không cho phép hắn sụp mi thuận mắt tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào.

Hắn có thể cảm giác được, chân giả của hắn lỏng ra, lúc này, chỉ cần hắn đi vài bước nữa, chân giả sẽ triệt để tách ra.

Hắn hoặc là cuốn ống quần lên, lắp lại chân giả lần nữa. Hoặc là giống như thằng hề, xách theo chân giả, một chân nhảy lò cò rời khỏi sân.

Bất kể làm như thế nào, cũng sẽ có người nhìn thấy, từ đầu gối chân phải của hắn trở xuống, là một đoạn trống rỗng.

Chẳng lâu sau, ngay cả những người không nhìn thấy, cũng sẽ nghe được nhiều loại tin đồn, biết thật ra hắn là người tàn phế.

Vẻ mặt Giang Qua vẫn bình tĩnh không lay động, hắn im lặng đứng đó.

Mấy năm trôi qua, chân giả cũng không phải chưa từng tách ra, hắn đều như thế này, đứng cho đến khi không có người, mới chậm rãi ngồi xuống thu dọn bản thân, giống con thú hoang sợ vết thương của mình dọa người khác chạy, mà trốn đi một mình liếm láp.

Trước giờ chưa từng có người! Người đến giúp hắn, hắn cũng không muốn bất kỳ ai giúp hắn.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo sạch sẽ xuyên thấu lá chắn ngăn cách hắn với đời: "Giang Qua!"

Giang Qua hơi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía người tới, nơi xa nắng chiều chìm vào tầng mây, một mảng quầng sáng màu vỏ quýt, quang cảnh rực rỡ của hoàng hôn tan chảy cũng biến thành màu nền cho người kia chạy về phía hắn.

Đồng phục học sinh rộng rãi trên người Tạ Tinh Lan bị gió thổi bay phấp phới, gương mặt xinh đẹp dưới mái tóc đen được mạ ánh sáng, mắt càng sáng tỏ đến khó tin.

Những xoắn xuýt, do dự trong lòng Giang Qua, trong nháy mắt, toàn bộ vỡ vụn thành tro. Hắn triệt để tuyên bố đầu hàng.

Hầu kết hắn trượt lên xuống, giơ hai tay lên, mở ra về phía Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan còn tưởng là hắn sắp đứng không vững, vội vàng dùng cơ thể của mình chống đỡ hắn, cho hắn sức lực để chống.

Giang Qua thuận thế thu hai tay lại, cường thế lại mạnh mẽ đặt cả người Tạ Tinh Lan vào trong ngực.

Sức lực lớn đến như là hận không thể vĩnh viễn giam cầm người lại.

Hắn không muốn Tạ Tinh Lan hối hận đã trêu chọc con quái vật là hắn, không muốn Tạ Tinh Lan thẳng thừng chán ghét mà vứt bỏ hắn, cho nên vẫn luôn ép bản thân đừng gần Tạ Tinh Lan quá.

Tạ Tinh Lan thích tự do không bị ràng buộc, nhưng tình cảm của hắn nặng nề như gông xiềng, một khi đã mất đi khống chế, thì sẽ giống như mở cống xả lũ lụt, triệt để bao phủ hai người họ.

Lúc học cấp hai, hắn xem trộm trạng thái của Tạ Tinh Lan. Hắn của lúc đó, nhìn thấy cậu và nữ sinh nào đó chụp ảnh chung, tối hôm ấy, hắn in ra mấy chục tấm ảnh, cắt nữ sinh kia xuống, xé đến là hoàn toàn thay đổi.

Chính hắn cũng biết, hắn là con quái vật đáng sợ.

Cho nên hắn đã rất cố gắng giữ một khoảng cách. Nhưng mà tại sao, tại sao Tạ Tinh Lan luôn muốn như vậy, không hề sợ hắn, lần lượt kéo hắn về dưới ánh mặt trời, lúc hắn muốn rơi vào vực sâu.

"Chiêu à, sau này, có hận tôi không?" Giang Qua hơi nghiêng đầu, vùi mặt trong cổ Tạ Tinh Lan, giọng nói thấp như thể độc thoại, "Hận tôi... cũng không sao. Không được rời khỏi tôi."

Hắn cũng muốn sống mà.

Là Tạ Tinh Lan tự chạy tới, cho nên, cho dù sau này Tạ Tinh Lan hối hận muốn cách hắn thật xa, hắn cũng sẽ không buông tay ra.