Những Ngày Tháng Giả Làm Bạn Trai Của Hotboy Trường

Quyển 2 Chương 9: Hai cái bát giống nhau

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Đề nghị này chẳng khác nào sấm sét đánh cho Lăng Khả cháy đen ngay tại trận thêm một lần nữa – Cậu đã có WeChat của Thích Phong!

Làm sao đây?

Nói thật? Nhất định là không có khả năng! Nếu Thích Phong thắc mắc, cậu sẽ phải giải thích thế nào?

Hay là… tạo một cái clone?

Cũng không được. Account WeChat cậu đang dùng đã add mấy chục người, bao gồm cha mẹ và bạn học cũ. Nếu vì Thích Phong mà tạo một account mới, lúc liên lạc cậu sẽ phải nhảy qua nhảy lại, phiền toái biết bao nhiêu.

… Hủy kết bạn với Thích Phong sau đó kết bạn lại một lần nữa?

Đúng là cậu có thể thực hiện thao tác ấy, nhưng tình huống lần đầu hai người kết bạn tương đối đặc biệt, hệ thống còn bắn tin thông báo. Ngộ nhỡ, mấy năm nay Thích Phong không thay di động, hoặc di động mới vẫn lưu dòng thông báo “Yêu cầu kết bạn đã được xác nhận, có thể bắt đầu tán gẫu” của năm nào, cậu sẽ phải giải thích ra sao?

Lăng Khả chưa từng thử làm như thế. Hiện giờ, cậu cũng không dám mạo hiểm.

Thời gian do dự đã vượt quá hai giây, Lăng Khả bắt đầu cuống lên, lập tức thốt ra: “Không thêm.”

… Hả!? Lần này, đến lượt Thích Phong trợn tròn con mắt!

Hắn hào hứng rút điện thoại di động ra, sẵn sàng chuẩn bị “tôi search” hoặc là “cậu search”. Kết quả, Lăng Khả lại từ chối hắn một cách cực kì thẳng thừng.

… Vì sao!?

… Tell me why!?

Sự thật là lực sát thương của hai tiếng vừa rồi quá lớn, một lúc lâu sau Thích Phong vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Cũng may, sau đó Lăng Khả liền lấy di động ra, nói: “Lưu số điện thoại đi, có việc… có thể nhắn tin.”

Thích Phong vẫn chưa có ý định từ bỏ. Hắn đoán có lẽ Lăng Khả không dùng WeChat nên mới không thể add nick mình. Vì thế cho nên, hắn lại thăm dò một câu: “Vậy, QQ thì sao?”

Trên thực tế, QQ có tất cả những tính năng mà WeChat có, bao gồm nhắn tin, nhắn thoại, gửi hình ảnh, vân vân và mây mây… cho nên thêm cái gì cũng như nhau.

Tuy nhiên, bây giờ mọi người thích dùng WeChat hơn. Nhắc tới QQ, Thích Phong luôn có loại cảm giác trẻ trâu mà chẳng hiểu lý do.

Lại nói, QQ là hắn dùng chung với anh trai mình, cho nên trong danh sách bạn tốt còn có rất nhiều người quen của đối phương. Nói chung là cực kỳ hỗn tạp. Theo ngày tháng trưởng thành, hai anh em đều có nhu cầu đảm bảo riêng tư. Vì thế, sau khi chuyển sang mặt trận WeChat, Thích Phong gần như không lên QQ nữa.

Từ đó có thể thấy, vừa rồi hắn đã phải đấu tranh tư tưởng lắm mới đưa ra cái đề nghị này.

Đáng tiếc, Lăng Khả lại chẳng hề cảm động, thậm chí còn có vẻ khó xử mà hơi nhíu lông mày.

Thích Phong: “…”

Được rồi, không cần nói nữa, hắn đã biết đáp án.

Ngón tay đặt trên màn hình lệch đi một chút, Thích Phong mở chức năng gọi điện ra: “Cho tôi số của cậu đi, tôi nháy sang cho cậu.”

Bị người từ chối thẳng thừng như thế, tâm tình Thích Phong gần như đã rớt xuống đáy cốc, đến cả giọng nói cũng lạnh đi mấy phần.

Chờ Thích Phong rời khỏi, Lăng Khả liền kiệt sức mà đặt mông ngồi phịch xuống.

Cậu nhớ tới chất giọng trầm ấm khi Thích Phong nói chuyện với mình, nhớ mùi nước hoa hòa lẫn với mùi mồ hôi nhưng lại không hề khiến người ta chán ghét tản ra từ thân thể hắn…

Ôi, có trời mới biết, vừa rồi cậu phải mất bao nhiêu sức lực mới có thể tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì.

Tuy nhiên, dù thấy ông trời đang cho mình một thử thách hơi quá sức, thế nhưng sau khi ngồi xuống và lấy lại bình tĩnh, Lăng Khả vẫn cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào.

Đúng vậy, dù sao thì ở bên người mình thích cũng là một cảm giác rất tuyệt. Tuyệt đến mức khiến người ta phát nghiện.

Con người đều giống nhau. Một khi được hưởng những thứ có tính kích thích mạnh mẽ, sẽ rất khó nảy sinh phản ứng với đồ vật ban đầu.

… Tỷ như, những tấm ảnh Thích Phong đăng trên mạng xã hội.

Lăng Khả lắc đầu cười. Được tiếp xúc với Thích Phong thật sự, làm sao cậu còn có thể đẩy đối phương ra khỏi não bộ của mình?

Chẳng qua, hiện giờ mức độ kích thích khi tiếp xúc với Thích Phong quá lớn, vì muốn giảm bớt lực công kích, cho nên Lăng Khả đành phải giữ khoảng cách theo bản năng. Nếu không, chỉ cần sơ sẩy một chút, rất có thể cậu sẽ đánh mất lý trí và bộc lộ tình cảm thực sự trong lòng.

Lăng Khả không dám đánh cuộc, hoặc là nói, cậu căn bản không dám vọng tưởng được hẹn hò cùng với Thích Phong. Chỉ cần giống như hiện tại, làm bạn cùng phòng, làm bạn học bình thường của đối phương đã là đủ lắm rồi.

Nhưng mà loại tình bạn thuần khiết này hình như chỉ có thể hình thành giữa trai thẳng và trai thẳng.

Tuy hiện nay, xã hội đã cởi mở hơn rất nhiều, song phần đông mọi người vẫn kỳ thị đồng tính — hiện thực ấy thật khiến người khác phải nản lòng.

Lăng Khả khẽ thở dài. Xem ra, vì để Thích Phong không chán ghét mình, sau này, cậu chỉ có thể cẩn thận che giấu vấn đề tính hướng.

Cũng may, năng lực tự chủ và ngụy trang của cậu rất tốt. Từ năm năm trước, sau khi ý thức được mình thích người cùng giới, cậu vẫn chưa bị lộ lần nào.

Hiểu rõ tất cả, Lăng Khả bình tĩnh hơn không ít. Thừa dịp thời gian còn sớm, cậu nhanh chóng đi mua đồ.

Vườn trường vẫn đông vui náo nhiệt như lúc trước. Tương tự một cái game online vừa được bắt đầu, những game thủ mới chạy qua chạy lại trong thôn tân thủ để nhận nhiệm vụ. Dù đầu bọn họ vã đầy mồ hôi, thế nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng vui vẻ và phấn khởi.

Gần ký túc xá còn có người bày sạp bán đồ dùng sinh hoạt. Một bộ gồm chăn chiếu, ấm đun nước được bao lại với nhau, bên cạnh còn có cái bảng ghi “70 đồng”.

Có mấy sinh viên đi ngang qua, ghé vào sạp hàng hỏi: “Bảy mươi đồng cả bộ sao?”

Người bán hàng rong là một thanh niên đội mũ lưỡi trai, làn da hơi đen vì phơi nắng. Hắn nhiệt tình đáp: “Đúng vậy, còn rẻ hơn mười đồng so với giá trường học bán đấy, chất lượng cũng tốt hơn đồ trong trường, mua của anh chắc chắn là không thiệt!”

Có lẽ mấy sinh viên sợ mua phải đồ kém chất lượng, lại hỏi thêm mấy vấn đề. Cuối cùng, thanh niên bán hàng rong kia không thể nhịn được nữa, lấy thẻ sinh viên ra, bảo: “Này, các em đừng nghi ngờ chứ, anh cũng là sinh viên trường này. Thấy không, Cao Tuấn Dương, năm tư khoa Quản trị Kinh doanh. Các em nhớ kỹ tên anh, nếu đồ mua có vấn đề, lúc nào cũng có thể tới tìm anh cả!”

Nhóm sinh viên mới vừa nghe đối phương là đàn anh khóa trên, lập tức không đề phòng nữa.

Lăng Khả hơi dao động. Cậu chưa mua phích nước. Món đồ này hơi to, cậu còn phải mua thêm cho Thích Phong một cái, mang từ xa về tương đối bất tiện, mua ở đây lại có vẻ gọn gàng hơn.

Tỉ mỉ chọn lựa, cậu mua thêm một hộp đựng xà phòng và hai cục xà bông rửa tay, tổng cộng không đến năm mươi đồng.

Lúc tính tiền, Lăng Khả liếc nhìn người bán hàng rong một cái. Chỉ thấy đối phương nhếch miệng cười, để lộ hai cái răng nanh, bộ dạng còn rất là đẹp trai nữa.

Nhưng sau khi lên lầu cất đồ, vì cẩn thận, Lăng Khả vẫn nhắn tin cho đàn chị mới add nick WeChat của mình vào sáng nay: “Chị, cho em hỏi một chút, gần ký túc xá có cái sạp bán đồ dùng, chủ sạp nói anh ta cũng là sinh viên của trường mình, có đáng tin không?”

Đàn chị đó có cái tên rất nên thơ: Tề Thu Nhị.

Tề Thu Nhị: “Đàn anh nào? Nếu không phải người của hội sinh viên bán hàng từ thiện thì đều là trái với nội quy trường học.”

Lăng Khả sửng sốt, còn chưa trả lời, đối phương đã gửi tin nhắn thoại qua, giải thích: “Hay người này làm thẻ sinh viên giả để trà trộn vào trường? Trong trường, dù có người muốn bán đồ cũng phải bán lén lút, công khai như vậy nếu bị tra ra, ít cũng bị ghi lỗi một lần, đừng có cả tin.”

Lăng Khả giật giật khóe miệng, không khỏi đảo mắt nhìn sang phích nước và xà phòng mới mua.

Ặc, mấy cái này dù là hàng nhái, nhưng có lẽ cũng không kém chất lượng lắm đâu nhỉ?

Sau đó, cậu lại đổ nước vào hai cái phích mới, đến khi thấy nó không bị dò mới tạm yên tâm.

Mua cũng mua rồi, chấp nhận đi thôi.

Một lát sau, đàn chị lại gửi tin nhắn tới, giới thiệu cho cậu vài cửa hàng bán đồ rẻ đẹp. Lăng Khả trả lời bằng hai chữ “cảm ơn”. Cậu không phải kiểu người thích mua việc vào mình. Dù biết gã bán rong dưới lầu không đáng tin, song cậu cũng chẳng bới lông tìm vết làm gì, mà xuống lầu đi thẳng ra ngoài trường.

Đến nơi đàn chị giới thiệu, quả nhiên hàng hóa đa dạng, cả trong lẫn ngoài đều rực rỡ muôn màu. Thấy cửa tiệm có bày phích nước, Lăng Khả lập tức hỏi giá. Đến khi biết mình không mua đắt, cậu mới yên tâm hơn.

Kế đó, Lăng Khả chọn mua khăn mặt, mắc áo, quạt điện mini, đèn bàn và đủ loại đồ dùng linh tinh khác.

Khăn mặt có độ dày mỏng khác nhau. Lăng Khả sờ cái này rồi lại mó cái kia. Tuy nhiên, cậu không dám chắc chất lượng của loại khăn mình chọn có vừa ý Thích Phong không, nên mới rối rắm mất cả buổi trời.

Cuối cùng, cậu bị sự gái tính của mình chọc giận, tức tối mà vò đầu vài cái.

— Mẹ nó chứ, thích thì dùng không thích thì thôi.

Sau khi chọn xong, cậu đi ra tính tiền, tổng cộng hết gần ba trăm đồng.

“Chàng trai, mua cho hai người à?” Chủ tiệm đóng gói đồ đạc giúp Lăng Khả, thấy cậu mua nhiều liền tiện tay lấy hai cái bát tô có hoa văn màu ở trên kệ hàng xuống cho cậu, nói, “Tặng cậu hai cái bát nhé, dùng để ăn mì gói trong ký túc xá cũng được đấy.”

Lăng Khả cảm thấy đúng là mình đã quên mất điểm này. Thanh toán tiền xong, nhìn bốn túi đồ có lớn có nhỏ, cậu hơi hối hận vì lúc trước đã không tính tiền công mang vác với Thích Phong.

Xách đồ về tới ký túc xá, tay Lăng Khả cũng sắp rụng ra luôn rồi.

Mắt thấy sắc trời dần tối, Lăng Khả chỉ nghỉ ngơi một chút rồi lại nhanh chóng bắt tay vào sắp xếp đồ đạc. Cậu không thích để chuyện hôm nay tồn đọng tới ngày mai.

Chỉ là sắp xếp được một lúc, Lăng Khả bỗng cảm thấy tâm tình hơi kỳ diệu.

Lúc mua đồ còn không phát hiện, bây giờ, sau khi đảo mắt nhìn quanh ký túc xá một vòng, cậu mới chợt nhận ra, mình và Thích Phong dùng đèn bàn giống nhau, khăn mặt giống nhau, cốc uống nước cũng giống hệt nhau…

Loại cảm giác kỳ diệu này, vào khoảnh khắc Lăng Khả cầm hai cái bát chủ tiệm tặng lập tức đạt tới đỉnh điểm.

Bởi vì, đó là một đôi bát tình nhân.

Khi chồng lên nhau, thành bát đều là màu trắng, không có vấn đề gì. Hiện giờ tách ra lại thấy dưới đáy một cái bát trong đó có in hình con mèo nhỏ màu xanh, cái còn lại in con mèo nhỏ màu hồng. Bên cạnh cái miệng đang chu lên của hai con mèo còn có một hình trái tim.

Trong nháy mắt, Lăng Khả liền phát điên. Cậu bỗng có loại xúc động muốn đập bát.

Nhìn đèn bàn giống nhau, khăn mặt giống nhau, cốc nước giống nhau ở trong phòng… cậu lại ngó xuống đôi bát tình nhân ở trên tay.

— Đâu chỉ là kỳ diệu, quả thực là vô cùng mờ ám!

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng mở cửa.

Lăng Khả còn không kịp “phi tang” hai cái bát này, Thích Phong đã kéo hai cái vali quần áo trở về trong vẻ phong trần mỏi mệt.

“Cậu…” Lăng Khả giật mình, chột dạ mà chồng hai cái bát lên nhau, “Nhanh vậy?”

Cậu nghĩ, nếu chiều nay Thích Phong về lấy hành lý thì chưa chắc ban đêm đã quay lại chỗ này. Dù sao, ngày kia cũng mới khai giảng mà, có thể ở nhà hưởng phúc, tội gì phải đến ký túc xá chịu khổ?

Thích Phong vừa xách vali leo bốn tầng lầu, nhịp thở hơi gấp gáp, “Vội về ăn cơm chiều với cậu.” Hắn nói một câu tựa như đùa giỡn, xong liền đi tìm điều khiển ở xung quanh, “Nóng quá, sao không bật điều hòa?”

Lăng Khả bị câu nói đầu tiên của hắn công kích nặng nề, còn chưa kịp hoàn hồn.

Ở bên kia, Thích Phong đã tìm thấy điều khiển, cảm thán: “Buổi sáng đi mua chăn, chiếu tôi đã mượn về, sau này cứ để điều khiển ở… trên bàn học của tôi đi, cậu cần thì tự lấy.” Nói xong, hắn lại nhìn chung quanh một vòng, thấy Lăng Khả mua nhiều đồ như vậy liền tỏ ra vô cùng vui vẻ: “Mua đủ hết rồi à? Cậu vất vả quá.”

Lăng Khả chú ý đến tầm mắt của Thích Phong, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ.

Nhưng đã quá muộn.

Giây tiếp theo, Thích Phong liền dừng tầm mắt trên hai cái bát trong tay cậu, hỏi: “Sao còn mua bát?”

Lăng Khả: “… Ông chủ tặng.”

Thích Phong vui vẻ nói: “Tốt thế, còn tặng bát?”

Lăng Khả hạ quyết tâm, đưa cái bát in hình con mèo nhỏ màu hồng cho Thích Phong: “Cho cậu.”

N hạc dạo:

Lăng Khả: “Không add, lượn.” (← bình luận của chương trước)

Thích Phong “phịch” một tiếng mà quỳ rạp xuống đất. Đúng lúc này giai điệu “Tell me why” chợt vang lên. Dưới ánh mặt trời chói lọi, Thích Phong bắt đầu hát bằng giọng điệu vô cùng thê lương thảm thiết —

“Tell me why! Vì sao không đợi t ôi ăn cơm!”

“Tell me why! Vì sao không mang theo khăn giấy!”

“Tell me why! Vì sao không thêm WeChat của tôi!”

“Tell me why! Vì sao không có QQ!”

“Tell me why! L ại còn cho tôi cái bát màu hồng!”

“Just tell me why! Why! Why!…”