Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 65: Chương 65

Khi cậu ở bên ngoài rửa mặt thì vịt tám kho cũng đã làm xong.

Nguyên Gia Khánh kêu Nguyên Gia Bảo dọn cái bàn, mở lồng hấp, bay ra cả nhà một mùi thơm phức.

Toàn bộ con vịt đã thay đổi rất lớn, hình dạng con vịt tròn trịa và đầy đặn, da trở nên vàng cực kỳ, hơi nước và gia vị trộn đều với nhau, thành nước canh đặc quánh, bao phủ khắp thân vịt, giống như một con vịt bị bôi một lớp mật ong.

Chén sứ hơi nóng, Nguyên Gia Khánh phải dùng vải dày bọc lại, bởi vì trong con vịt có rất nhiều cơm gạo nếp, cộng thêm cả con vịt, bảo đảm ăn no, cho nên Nguyên Gia Khánh cũng không nấu thêm bất kỳ món nào khác.

Vịt tám kho vừa lên bàn, mẹ Nguyên và Nguyên Gia Bảo muốn trực tiếp gấp một miếng thịt vịt bên ngoài nhưng Nguyên Gia Khánh bảo bọn họ đợi một lát.

Vừa nói, cậu vừa dùng một con dao sạch rạch bụng con vịt, một luồng hơi nóng bỗng từ bụng con vịt bốc ra.

Nhưng thứ hấp dẫn mẹ Nguyên là cảnh tượng bên trong thân vịt, bà thốt lên: "Con lấy mấy đồ này ở đâu? Mẹ còn tưởng chỉ là một con vịt kho hay là một con vịt nướng mà thôi?"

Bà chưa bao giờ nhìn thấy trong thân con vịt sẽ nhét những đồ ăn khác.

Nguyên Gia Khánh giải thích: "Đây là một món ăn mới mà con học được, từng bước một trên sách chỉ như thế này, con làm theo cách làm trên đó nhưng hương vị của món ăn này như thế nào thì con không biết ra sao."

Tất cả các nguyên liệu cậu dùng để nấu cơm đều lấy từ trong không gian bởi vì nguyên liệu tốt nên món ăn làm ra đều rất ngon.

Nhưng cũng vì kiểu này, cậu thậm chí không biết trình độ nấu ăn thật sự của mình ra làm sao.

Cậu cầm con dao và khoét sâu một miếng thịt hình tam giác bên cạnh bụng vịt, sau khi cắt gọn, cậu cẩn thận gắp miếng thịt vịt và gạo nếp bằng đũa, đặt vào chén của mẹ Nguyên, lo lắng nhìn mẹ Nguyên, hỏi: "Mẹ ơi, mẹ xem mùi vị thế nào?"

Nguyên Gia Bảo thấy mẹ Nguyên có đồ để ăn, không chịu cô đơn nữa cũng đòi ăn.

Nguyên Gia Khánh cũng cắt một miếng cho bé, lúc này mẹ Nguyên đã cho vịt và cơm gạo nếp ăn vào trong miệng.

Thế nhưng ăn rồi, lông mày của bà nhíu lại một chút.

.

Truyện Võng Du

Nhìn thấy động tác của mẹ Nguyên, ánh mắt Nguyên Gia Khánh ảm đạm, trong lòng chợt hụt hẫng.

Chắc chắn, anh ấy đã mất không gian cho phần thưởng nguyên liệu và các món ăn anh ấy làm sẽ không ngon.

Quả nhiên, mất đi nguyên liệu nấu ăn tăng thêm hương vị trong không gian thì đồ ăn làm ra sẽ không ngon.

Tại sao trong cơm gạo nếp lại có táo tàu và nấm hương? Hạt của táu tào còn chưa lấy ra, suy chút nữa đâm thủng đầu lưỡi của mẹ rồi."

Hóa ra mẹ Nguyên cau mày vì chuyện này, chính Nguyên Gia Khánh cũng cảm thấy mình quá bất cẩn, vội vàng hỏi mẹ Nguyên có bị sao không, sau đó giọng bà chợt trầm xuống, cậu ngập ngừng hỏi: "...!Vậy thì, ngoại trừ thứ này? Còn chỗ nào có vấn đề không?"

Như hương vị? Như cảm giác?

Làm sao mẹ Nguyên lại không biết cậu đang nghĩ gì, khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của con trai, bà cười và nói: "Con muốn biết nó có mùi vị như thế nào không? Thì con có thể tự mình thử rồi sẽ biết."

"Me..."

Nguyên Gia Khánh đã lâu không bị mẹ trêu chọc, trên mặt đột nhiên nóng lên.

"Haha, nhiều năm rồi không thấy Khánh Khánh có vẻ mặt như vậy, mẹ rất là nhớ đó, được rồi mẹ không đùa nữa, nói thật món ăn này, không có ngon bằng thịt bò hầm cà chua mà buổi trưa con làm.

Dù cũng ăn rất ngon nhưng vẫn thiếu thứ gì đó."

Nghe mẹ Nguyên nói kiểu này, ngay lập tức Nguyên Gia Khánh không thể ngồi yên được nữa, nhanh chóng cắt một miếng cho mình rồi bỏ vào miệng.

Da vịt rất mềm với nước tương đậm đà, vị rất đầy đặn, thịt vịt thì không có gì đặc biệt, tuy hương vị vẫn ngon nhưng không biết có phải do cách xử lý của cậu chưa tốt hay vẫn là thời gian hấp quá dài mà chất thịt có hơi già.

Về phần cơm gạo nếp, Nguyên Gia khánh cẩn thận nhai kỹ, lần này lông mày hơi cau lại.

Cơm gạo nếp ăn rất ngon, không chỉ có mùi thơm của gạo nếp mà còn có mùi thơm khô của các loại hạt và vị bùi bùi của nấm hương, cứ cắn một miếng vịt tám kho là sẽ có một hương vị khác nhau khiến cho người ăn rất vui vẻ, cũng không tệ.

Sau khi ăn một ngụm, cậu lập tức hiểu lời mẹ Nguyên nói thiếu hoàn mỹ là thiếu thứ gì, không đơn giản chỉ vì thịt vịt già hơn một chút, mà sau khi ăn xong không có linh khí ấm áp đi vào cơ thể, cho nên khiến các giác quan trên cơ thể cảm giác kém hơn một chút.

Vậy là do kỹ năng nấu nướng của chính cậu không đủ, hay là do thực đơn này không có loại năng lực như 345 đã nói, làm sao có thể dùng đồ ăn bình thường làm ra đồ ăn có linh khí, chẳng lẽ 345 phóng đại?

Nguyên Gia Khánh nghĩ mãi không ra nên dứt khoát cắm đầu ăn cơm, nghĩ một lát sau khi ăn xong lại nói chuyện này với 345.

Ai dè khi hỏi câu này, 345 giận dữ hét lên: "Cái gì? Cậu nghi ngờ tôi! Rõ ràng là bà đã không thành tâm khi niệm chú rồi, bây giờ vấn đề lộ ra mới biết tính nghiêm trọng rồi hả, hừ hừ!"

Nhân loại ngu xuẩn này dám nghi ngờ nó!

Thực đơn đó là nó đặc biệt tìm ra cho Nguyên Gia Khánh đấy, thực đơn này được một số bậc thầy ẩm thực Trung Quốc biên soạn đặc biệt và nghiên cứu mấy chục năm trên hành tinh của nó, bọn họ rót linh khí trực tiếp vào trong thức ăn, tại sao có thể là giả được!

"Hừ hừ! Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa!"

345 nhấc cái mông xoay người, quay lưng lại với Nguyên Gia Khánh, bộ dáng tức giận vô cùng.

Là vậy sao?

Nguyên Gia Khánh rơi vào im lặng, nhớ tới lúc mình làm đồ ăn rồi đọc một đoạn kia, thật sự giống như 345 nói, nói cho có lệ rồi kết thúc, vậy là vấn đề hẳn là nằm ở chỗ đó.

345 trốn ở một góc tường vẽ vòng tròng, bóng lưng nhìn trông đặc biệt ưu thương, vốn Nguyên Gia Khánh vẫn còn hơi áy náy, trông thấy bộ dáng này của nó suýt nữa cười khẽ một tiếng.

Cậu ho nhẹ hai tiếng rồi nói xin lỗi với 345: "Được rồi, là tôi sai, tôi không nên hoài nghi cậu, xin lỗi."

Giống như sau khi quen biết 345, cậu nói xin lỗi ngày càng thành thạo rồi, thật không biết đây là chuyện tốt hay xấu.

Nhưng 345 từ trước đến nay luôn rất nhân hậu, nghe xong lời xin lỗi liền trợn mắt nhìn cậu một cái rồi bỏ chạy.

Nguyên Gia Khánh biết nó không có ý tính toán với cậu nữa, một hồi sẽ ổn thì cũng không còn lo lắng nữa.

Nhưng mà sau khi biết vấn đề ở chỗ nào, kỹ năng nấu ăn của mình còn chưa đủ thì cậu phải cố gắng nỗ lực luyện tập mới được.

Lúc tắm rửa, tờ rơi rơi ra từ trong túi áo, trước đó Nguyên Gia Khánh giữ thái độ đi hay không đi cũng được, nhưng bây giờ, cậu quyết định dù như thế nào cũng phải đi tới hiện trường nhìn một lát.

Một công ty cung cấp dịch vụ ăn uống lớn như Điền gia, dưới trướng có nhiều cửa hàng trải rộng khắp cả nước, hơn nữa thậm chí cũng có chi nhánh ở mấy quốc gia khác, đầu bếp tới tham gia cuộc thi nấu ăn của bọn họ chắc chắn rất nhiều, mình mà đi thì coi như không học được cách làm đồ ăn thì cũng có thể học được một ít kỹ xảo.

Nhìn thời gian, trận đấu đầu tiên sẽ diễn ra ở nửa tháng sau, sau khi Nguyên Gia Khánh tắm xong còn đặc biệt lấy bút khoanh đỏ ngày trên lịch lại, để đến lúc đó mình không quên..