Nhược Linh Khuynh Thế

Chương 10: Khách không mời lúc nửa đêm

Đến ngày hôm sau, Thiên Thanh lục địa lại một phen chấn động với tin tức Băng Phong cung chủ Ngô Trác tạ thế, tân cung chủ - tiểu thư Băng Phong cung – Ngô Tuệ Linh lên kế nhiệm. Phần lớn những kẻ nghe được tin này đều bàng hoàng hoặc nhếch mép cười khinh, hóa ra đại cường giả qua đời lại đột ngột như thế. Tứ đại cường giả lúc trước giờ cũng chỉ còn hai. Thiên hạ biến đổi thật nhanh. Có kẻ còn độc miệng hơn lại cho rằng tân cung chủ kia chẳng qua chỉ là một nha đầu chưa trưởng thành trói gà không chặt, Băng Phong cung sớm muộn cũng thành đống đổ nát.

Đấy là quang cảnh của “chợ tám” cấp độ bình dân. Còn người trong giang hồ “cấp độ chó săn” không rảnh rỗi ngồi bàn tán mà lại chuẩn bị vũ khí, người ngựa, lương thảo,… chuẩn bị cho kế hoạch đặt sẵn. Nhưng tiếc rằng, đám người giang hồ tự cho mình là đúng này không lường trước được kết quả phía sau của mình. Cái gì là san bằng Băng Phong cung ? Cái gì là môn phái của họ sẽ gây tiếng tăm giữa Thiên Thanh đại lục rộng lớn ? Họ cũng tự mình ảo tưởng sức mạnh rồi, vì căn bản thứ mà cho là âm mưu hoàn mĩ đến tuyệt vời từ khi hình thành đã bị thiếu nữ yêu nghiệt nào đó nắm đằng chuôi. Chẳng qua chỉ là chừa cho “chó săn” ít đất diễn trong màn tuồng kịch hoành tráng mà thôi.

Đồng thời điểm, chủ nhân thao túng thế lực “chó săn” đang vô cùng tức giận. Khuôn mặt xinh đẹp có chút dấu vết do tháng năm để lại đang biến dạng méo mó vì tức giận. Đôi mắt hạnh chứa đầy sự oán độc, ghen tị cùng chút cảm giác không rõ tên gọi. Trong đầu của Liễu Tuyết Phi – môn chủ Dược môn không ngừng xoay vòng ba cái tên : Ngô Trác, Liễu Tuệ Lam, Ngô Tuệ Linh. Rốt cuộc ả nha đầu vừa lên chức tân cung chủ của Băng Phong cung là con gái của hai người kia hay sao ? Đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Liễu Tuệ Lam đã chết cách đây hai mươi năm, còn đứa bé kia chỉ mới mười bốn, mười lăm. Tuyệt đối không phải. Nghĩ đến thế, Liễu Tuyết Phi lớn tiếng cười to, đôi mắt càng tăng thêm phần oán độc cùng hả dạ : “Liễu Tuệ Lam, ngươi không ngờ đúng không ? Hắn thế nhưng lại có con với người đàn bà khác. Ha ha ha… Thứ ta không có được, ngươi cũng không có được. Ngươi căn bản không thể bằng ta. Ha ha ha”…

Nhưng ngay lập tức, mụ lại như người điên, hất hết khay trà trên bàn, khuôn mặt vô cùng méo mó và dữ tợn, mụ cười gằn nghiến răng nghiến lợi : “Nhưng hắn vẫn nhớ đến ngươi. Tuệ Lam… Tuệ Linh. Hừ ! Nhưng rất nhanh, ta cũng tiễn đứa nghiệt chủng kia xuống gặp mặt ngươi và hắn”.

Rồi thanh âm lại dần trầm xuống như nỉ non : “Ngô Trác, huynh không yêu ta, không thèm nhìn ta, không đến gặp ta dù ta làm rất nhiều thứ tổn hại đến huynh. Huynh thật độc ác… Ha ha ha… Vậy đừng trách ta, là huynh ép ta”. (My : My cũng phải nể trình độ ảo tưởng sức mạnh của bà cô này. ^^)

Nếu để cho Hàn Nhược Linh biết Liễu Tuyết Phi nói những lời này thì chắc chắn Dược Môn không thể trụ được thêm hai năm nữa mà sẽ lập tức rơi vào thảm họa diệt môn.

Công suất phủ sóng của tin tức ở thời cổ đại cũng cực nhanh. Tam đại thế gia cùng triều đình nhận được tin tuy tò mò nội tình bên trong nhưng cũng chỉ án binh bất động. Quy luật đặt ra mặc dù từ lâu đã bị bọn họ đập nát nhưng ngoài mặt cũng không cần thể hiện ra ngoài. Dân số ở Thiên Thanh đại lục không nhiều, tuy hóng chuyện nhưng tim cực kỳ yếu, nếu như “không may” biết rõ nội bộ quan hệ giữa tam đại thế lực triều đình – giang hồ – thế gia từ lâu đã hợp tác mật thiết với nhau, chắc chắn dân số sẽ rơi vào tình trạng “tụt dốc không phanh”.

Mặc cho suy nghĩ phong phú của thiên hạ. Âm mưu đen tối của các thế lực, sát thủ Băng Phong cung đã triệu tập về đỉnh Thiên Sơn chuẩn bị cho tang lễ của Ngô Trác.

Lúc này, khi màn đêm bao phủ khắp chốn, không gian yên ắng đến tĩnh mịch, Hàn Nhược Linh đang đứng trước cửa sổ suy tư. Ánh trăng khuyết lúc ẩn lúc hiện giữa nền trời đầy sao, tô thêm sắc vàng mờ ảo cho vườn hoa mạn châu sa làm chúng trở nên yêu dị huyền bí. Không khí tựa như có chút thay đổi rất nhỏ nhưng đủ khiến đôi mắt không cự li của Nhược Linh trở nên sắc bén, khóe môi nở nụ cười nhạt dường như không hề bất ngờ với sự xuất hiện của vị khách lúc nửa đêm : “Lãnh các chủ, không biết nửa đêm làn gió nào mang ngươi đến đây”. Hàn Nhược Linh xoay người dựa lưng vào thành cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khoảng không gian giữa căn phòng.