Nhược Linh Khuynh Thế

Chương 4: Trở về Băng Phong cung

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa thức dậy, vươn mình xuất hiện sau dãy núi. Những tia nắng bình minh dịu dàng rong ruổi khắp chốn, chiếu sáng mọi vật. Trong sơn cốc (nơi Nhược Linh và Ngô Trác đang ở), cả cánh rừng như bừng tỉnh sau một đêm ngủ dài, những giọt sương đêm đọng trên lá lấp lánh như những viên kim cương quý giá. Đâu đây là bản nhạc du dương được hợp tấu bởi nhiều loài chim, nghe thật vui tai. Nhược Linh không khỏi tặc lưỡi, ông trời đúng là rất thiên vị nha ! Ngày mới thật trong lành khiến lòng người thêm thoải mái a. Hôm nay cũng chính là ngày mà nàng rời khỏi sơn cốc yên tĩnh này, liệu trong tương lai nàng còn cơ hội trở về đây không nữa ?

Nhìn Hàn Nhược Linh suy tư như thế, lòng Ngô Trác cũng rơi vào trạng thái suy tư theo. Tiểu đồ đệ kia luôn khiến hắn nghi hoặc, tạm thời bỏ qua vấn đề nội lực gì đó, chỉ nói đến biểu hiện của nha đầu thôi. Một tiểu nha đầu khoảng bảy tuổi, mà trên người lúc nào cũng tồn tại khí chất lạnh lùng, vương giả, trầm tĩnh không khác gì một cô ngương thành thục thói đời. Đây chẳng lẽ là thứ được gọi là “thiên nữ” (con gái của trời) sao ? Haizz ~ chắc là thế !

Hai người một nam một nữ, một lớn một nhỏ, mỗi người một suy nghĩ, không ai nói với ai tiếng nào. Không gian chỉ có “bản tình ca” bốn mùa như một của những chú chim trên cành. Nhược Linh thu lại suy tư, nhìn Ngô Trác đang đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó, rồi lại nhìn không gian có chút quỷ dị. Nàng và lão sâu rượu đã đứng ở đây mười lăm phút mà nãy giờ ngoài đứng yên thì vẫn là đứng yên. Hàn Nhược Linh bất đắc dĩ lên tiếng “đánh thức” kẻ đang tập trung chuyên môn kia : “Lão sâu rượu, người định đứng ở đây đến khi nào ? Nếu như người định đứng ngắm cảnh thì cứ việc, con vào trong phòng ngồi đợi, khi nào khởi hành thì nói con.”

Ngô Trác nghe thấy thế không khỏi thở dài. Tiểu nha đầu kia rất ít khi nói nhưng mỗi lần nói chuyện không chọc người điên lên thì chắc hẳn sẽ áy náy lương tâm. Còn hắn thì chưa muốn vì nha đầu trước mắt mà đi gặp Diêm Vương lão tử nha ! Hắn dù không sống được bao lâu nữa nhưng chính là vẫn chưa muốn chết sớm a. “Linh nhi, tiểu nha đầu chúng ta đi ngay bây giờ, con không cần cứ mở miệng là nói những câu như vậy a. Tim sư phụ rất yếu, không chịu nổi đả kích đâu nha !”. Vị sư phụ đáng thương không tiếc bày ra bộ mặt ủy khuất “chết ruồi” ra.

“Hừ, người thu hồi bộ mặt ấy vào đi ! Vậy thì đi thôi, nắng lên rồi.” – Nhược Linh bĩu môi, không khách khí đáp trả.

“Được, đi thôi !”. Ngô Trác tiến tới ôm Nhược Linh vào lòng, rồi phi thân bay lên không trung lướt nhanh qua từng cây từng cây trong sơn cốc rồi bay về hướng đỉnh Thiên Sơn. Hàn Nhược Linh được Ngô Trác ôm trong lòng không khỏi kinh ngạc, hóa ra đây là khinh công trong truyền thuyết, rất tuyệt. Nàng chỉ nghe được tiếng gió bên tai vù vù, người nhẹ tựa chim yến lơ lửng giữa không trung bao la rộng lớn. Ánh mặt trời dần lên cao hơn, những tia nắng cũng nhanh chóng trở lên rực rỡ hơn, cảnh vật cũng tràn đầy sức sống hơn. Một ngày thật đẹp !

Trong khi Ngô Trác và Nhược Linh đến chân núi Thiên Sơn thì phía trên đỉnh – nơi căn cứ chính của Băng Phong cung lại vô cùng nhộn nhịp. Một nam tử mặc áo đen, tuổi khoảng mười tám, mặt mũi thanh tú mang theo vui mừng chạy thẳng vào trong chính điện la to : “Nhị vị trưởng lão, tứ đại hộ pháp, cung chủ sắp về đến nơi rồi…”

Nhìn thiếu niên bán sống bán chết chạy vào, sáu người trong chính điện không khỏi thở dài, tên A Tú kia lần nào cũng thế, mỗi lần cung chủ về thì y như là hắn là người biết đầu tiên. Một vị lão giả vuốt chòm râu, hảo tâm nhắc nhở : “A Tú, ngươi không cần phải vui quá khích như thế đêu. Cung chủ tháng nào chẳng đi vắng tám ngày rồi trở về. Có gì đáng ngạc nhiên sao ?”

“Không phải… Tả trưởng lão, lần này không giống trước kia a”. Thiếu niên hổn hển trả lời vị lão giả kia.

“Không giống sao ? A Tú là có gì mới lạ hay sao ?” – Lão giả còn lại lên tiếng. Năm người còn lại cũng khá ngạc nhiên nhưng cũng không biểu hiện gì ra bên ngoài.

“Haizz ~ Hữu trưởng lão, cung chủ là mang theo một tiểu cô nương về nha !”. A Tú thu hồi sắc thái, nhướn mày nhìn sắc mặt thay đổi của sáu người kia. Cái gì mà thèm ngạc nhiên chứ, giờ thì xem miệng người nào người nấy to đến độ nhét một quả trứng ngỗng vô cũng không thành vấn đề. Hừ ! Đúng là mấy con hồ ly, cuối cùng cũng hiện đuôi rồi. (Mất mặt gớm)

“Ngươi nói là thật ?” Sáu người đồng thanh lên tiếng. Tiểu cô nương ? Chẳng lẽ là con của cung chủ sao ? Người tháng nào cũng rời khỏi cung là đi thăm vợ con ư ?

A Tú nhìn sáu người hai già bốn trẻ lên tiếng cùng lúc, không nhịn được cười thầm sung sướng trong lòng : “Đương nhiên, ta thèm lừa gạt các người ? A Tú ta là người lương thiện đâu cần phải giở mấy thủ đoạn tiểu nhân gạt người như mấy ai kia”.

Sáu người cùng lúc xuất hiện ba vạch hắc tuyến trên mặt. Tiểu tử kia thật không muốn sống nữa mà, thấy cung chủ về thì bắt đầu lên mặt. Thù này họ nhớ ! A Tú ngươi cứ chờ đi, tiểu nhân báo thù mười năm chưa muộn. Thu liễm biểu cảm, một thanh y nữ tử nhoẻn miệng cười thân thiện với thiếu niên : “A Tú, đệ đừng chấp đám người đó, nói cho tỷ nghe, tiểu cô nương kia là nữ nhi của cung chủ sao ?”

A Tú bĩu môi một cái, tỷ tỷ cái khỉ gió. Thanh Ngọc hộ pháp trước mắt chính là hồ ly trong hồ ly, người cần đề phòng nhất trong đám người kia. “Thanh Ngọc hộ pháp, tỷ nghĩ ta luôn đi theo cung chủ hay sao mà biết được kia có phải là con của người ?” Cái này là hắn nói thật, hắn biết tiểu cô nương kia có thân phận gì, hắn lấy đầu làm chân.

Lần này thì năm người kia lại cười thầm trong lòng, hồ ly vừa ra trận đã bại, đáng đời mà ! Thanh y nữ tử khẽ nhăn mày, A Tú chết bầm chê mạng dài sao ? Dám nói thế với nàng, ngọt ngào không muốn, muốn thử đắng cay ư ? Tốt ! Ngân châm đang định bí mật phóng ra thì bên ngoài cửa truyền vào thanh âm : “Bái kiến cung chủ !”

Nghe thấy thanh âm truyền vào, Thanh Ngọc cất ngân châm lại, tạm thời nàng không tính toán với A Tú nữa, đường còn dài, nàng không tin thiếu cơ hội trả thù tên “mỏ dài” đó. Bảy người nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào, lần lượt theo thứ tự : hai vị trưởng lão, bốn vị hộ pháp và A Tú đi ra khỏi chính điện. Trong lòng họ tuy có tò mò vị tiểu cô nương kia nhưng vẫn làm bộ thanh cao không để ý.

Ngoài cánh cửa làm bằng gỗ lim đen bóng, có hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang đứng. Nam tử trung niên tuấn mĩ, tiểu cô nương tuyệt sắc, thanh khiết không nhiễm bụi phàm. Ngô Trác nhìn Hàn Nhược Linh bình thản, không khỏi tò mò hỏi : “Linh nhi, nơi này thế nào ?”

“Cũng được”. Nhược Linh thật sự là đang nói giảm, Băng Phong cung có thể nói là vô cùng rộng lớn. Bức tường dày bao bọc khuôn viên, cộng thêm cánh cửa gỗ lim trước mặt cũng đã đủ tạo áp lực cho người thường bởi khí chất uy nghiêm bất khả xâm phạm.

Ngô Trác mặc dù rất không cam tâm nhưng cũng không chấp với tiểu đồ đệ. Băng Phong cung của hắn có thể nói là nơi hội tụ đầy đủ điều kiện “thiên thời địa lợi”, tuyệt vời nhất trong thiên hạ. Thế mà từ miệng tiểu nha đầu nói ra chỉ còn hai chữ : “Cũng được”. Bỏ qua chủ đề này, Ngô Trác khai thác sang vấn đề khác : “Linh nhi, con thấy ta là cung chủ có oai phong không ?”

Nhược Linh đảo mắt nhìn Ngô Trác một lượt, đôi môi đỏ mọng mấp máy : “Lão sâu rượu, nể mặt người là sư phụ con, con sẽ châm chước cho người một tí. Cũng tạm”

Ngô Trác đen mặt, hắn đường đường là một trong bốn cường giả của Thiên Thanh đại lục. Vậy mà được nhận xét là “Cũng tạm”. Hắn thật sự vô cùng muốn bóp cổ tiểu nha đầu này, không biết cái gì trong mắt nha đầu này mới được khen là tốt nữa. Cố làm dịu đi cảm cúc trong lòng, Ngô Trác đáng thương nhìn Nhược Linh : “Linh nhi, con nói thật chứ ? Ta rất oai phong mà.”

“Đương nhiên, từ lúc con quen biết người đến giờ, lúc nào cũng chỉ thấy bộ dạng ủy khuất và đen mặt. Chẳng lẽ như thế là thứ được gọi là oai phong”. Hàn Nhược Linh nói thật với suy nghĩ của mình. Nàng trước giờ chỉ thấy hắn có tố chất giả gái tựa mấy nam idol Kpop trên truyền hình.

Vừa lúc đó bảy người từ trong chính điện đi ra, chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện của hai sư đồ kia. Nếu cho họ phát biểu cảm nghĩ, bảy người đảm bảo sẽ đồng thanh : “Không thể tin được”. Đúng, đó chính là cảm giác của họ lúc này. Một cung chủ oai phong lẫm liệt, mặt lạnh như tiền thế mà giờ đây lại làm ra vẻ mặt đáng thương tựa như oán phụ bị khi dễ. Lạy trời, coi như là họ không nhìn thấy đi, quá mất mặt ! Bảy người đang định tiếp tục hành trình nghe lén thì một thanh âm sắc lạnh đánh vỡ kế hoạch còn trong trứng nước của họ. “Các ngươi định để ta mời ra hay sao ?”

Bảy người khẽ đỏ mặt nhưng vẫn nhẹ nhàng từ chỗ nấp đi ra tựa người vô tội không biết gì. “Bái kiến cung chủ”. Bảy người hành lễ với Ngô Trác, còn vị tiểu cô nương trước mắt tạm thời coi là không khí.

“Bỏ đi ! Các ngươi thật có nhã hứng nghe lén nhỉ ?” – Ngô Trác không buông tha cho những kẻ vừa mới thấy bộ dạng mất mặt của mình.

Bảy người đứng thẳng lên, sáu đôi mắt còn lại đều dồn về Hữu trưởng lão. Hữu trưởng lão tuy có chút tức giận bị lấy làm bia đỡ đạn nhưng ngoài mặt vẫn cười như hoa mới nở : “Cung chủ, chúng ta là mới nghe tin người trở về nên ra đón nha ! Người chớ hiểu lầm a”. Sau đó nhìn qua tiểu cô nương áo tím đang đứng bên cạnh Ngô Trác : “Tiểu cô nương xinh xắn này là…”

“Là đồ đệ của ta. Đồng thời cũng là tiểu thư của Băng Phong cung này”. Ngô Trác cũng không thèm chấp với đám người nọ, sau này có tiểu ma nữ trước mắt, hắn không tin đám người kia không bị chỉnh đến chết.

Bảy người một lần nữa rơi vào trạng thái hóa đá, tiểu cô nương trước mắt này là đồ đệ của cung chủ, tiểu thư của Băng Phong cung – cung chủ kế nhiệm. Nhưng rất nhanh hai vị trưởng lão cúi người thi lễ : “ Tham kiến tiểu thư”. Năm người còn lại thấy mình có chút thất lễ, cũng làm động tác giống thế : “Tham kiến tiểu thư.”

Hàn Nhược Linh nhìn Ngô Trác rồi nhìn một lượt bảy người bọn họ, hai già năm trẻ, có lẽ cũng là các tiểu boss ở đây (do Ngô Trác là đại boss, mà dưới đại boss là tiểu boss á). Tay phải khẽ phất : “Các ngươi đứng lên đi, từ nay đừng hành lễ như thế với ta. Ta nhỏ tuổi hơn các ngươi, lễ lớn như vậy ta không dám nhận”. Thân phận “tiểu thư” nàng nhận, dù sao đó cũng là tâm ý của lão sâu rượu, còn những việc hành lễ này nọ, nàng không quen mà cũng chẳng thích.

Bảy người đứng thẳng lên, không hổ là tiểu thư, rất có cốt khí, tuổi còn nhỏ nhưng không kiêu ngạo, không nhõng nhẽo. Rất tốt, họ công nhận vị tiểu thư này : “Tạ ơn tiểu thư.”

Ngô Trác đứng kế bên, mắt tràn ngập ý cười, tiểu nha đầu này đúng là người hắn nhìn trúng. Làm ra mặt lạnh nhìn đám người Hữu trưởng lão : “Vào thôi, các ngươi không thấy nắng lên rồi à ?”. Rồi sau đó, quay sang phía tiểu đồ đệ dịu dàng nói : “Linh nhi, ta đưa con vào. Ngoài đây nắng lên rồi, không tốt cho sức khỏe.”

Nhược Linh đang định “giáo huấn” Ngô Trác thêm một trận, nhưng nàng vẫn đủ lý trí để ý thức chừa mặt mũi cho hắn trước mặt thuộc hạ. “Được” – một chữ đầy đủ và súc tích.

Đám người kia ai oán nhìn vị cung chủ cao cao tại thượng đang làm bộ mặt chân chó với tiểu cô nương, trong lòng thầm gào thét : “Cung chủ, người có cần bất công đến thế không hả ? Chúng ta dù không có công lao cũng có khổ lao, mà có bao giờ người cười với chúng ta đâu”. Nhưng trên môi thì vẫn là một nụ cười tươi đến độ không thể tươi hơn được nữa. Tả trưởng lão dường như có chút áy náy khi để lão đồng minh chịu trận, nên cũng “oanh liệt ra trận” tiếp lời : “Cung chủ, tiểu thư là do ta vô ý. Hai người mau vào chính điện thôi !”

Rồi cả đám người né sang một bên cho Ngô Trác dẫn tay Nhược Linh đi vào. Lòng thở phào nhẹ nhõm. May mà cung chủ mặt lạnh không khiển trách nữa a. Riêng A Tú thì có chút không đành lòng, mỗi lần cung chủ về lúc nào cũng hỏi thăm hắn, nhưng lần này hắn chính thức bị lơ nha ! Con tim nhỏ nhắn, xinh xắn bị tổn thương nghiêm trọng. Thanh Ngọc nhìn A Tú như thế, môi cười lạnh : “mỏ dài” cung chủ không còn quan tâm ngươi nữa rồi, ta xem ngươi từ nay còn dám lên mặt với ta nữa không ? Không khí đột nhiên lạnh đi, hai vị trưởng lão, ba vị hộ pháp không cần nhìn cũng biết khí lạnh từ đâu phát ra. Xem ra lần này A Tú chịu đòn không nhẹ đâu nha !