Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 33: Tọa thực tôi danh 3

Editor: Luna Huang

Khi Liên nhi nhìn Vương Thăng từ trong vạt áo rộng xuất ra một hương nang đạm lục sắc, cả người nàng nhất thời xụi lơ trên mặt đất.

" Vương Thăng, nói, hương nang này là ai cho ngươi?" Ôn Nhu lạnh mắt nhìn Vương Thăng có chút chưa tỉnh hồn lại, vặn hỏi.

Vương Thăng có chút lăng lăng nhìn hương nang trong tay mình, hắn nhớ kỹ lúc hắn ra cửa trên người còn chưa có kiện đồ này, đến tột cùng là lúc nào xuất hiện trong vạt áo của hắn? Hơn nữa, là ai? Cái này thế nào hắn có trả lời câu hỏi của Vương phi?

" A! Cái này... Đây là..." Có thị nữ mắt sắc nhìn đến hương nang trong tay của Vương Thăng, không khỏi thấp giọng kêu thành tiếng, trong giọng nói thập phần kinh ngạc, "Đây là hương nang của Liên nhi! Ngày ấy ta nhìn thấy Liên nhi đeo ở trên người!"

" Ai đang nói chuyện? Tiến lên đây." Ôn Nhu nhìn thị nữ đang cúi đầu trước mặt, mới hỏi: "Ngươi xác định hương nang này là của Liên nhi?"

" Hồi Vương phi, nô tỳ không dám nói loạn, nô tỳ xác định hương nang này là của Liên nhi, ngày ấy nô tỳ còn cầm trên tay xem." Thị nữ trả lời, khẩu khí cung thuận che giấu hận ý của Liên nhi đối với mình, Liên nhi ỷ vào mình là tỳ nữ thiếp thân của Âm phu nhân vẫn đối với các nàng lớn tiến quát nạt, thậm chí động một chút là mang thân phận nhất đẳng của mình ra dọa các nàng, các nàng hận nàng không phải là chuyện ngày một ngày hai, hôm nay cơ hội như vậy đưa đến cho các nàng, làm sao lại có thể bỏ qua Liên nhi được.

" Liên nhi, ngươi còn có gì để nói?" Ôn Nhu không có hỏi lại Vương Thăng hắn là như thế nào có được hương nang, mà là nhìn sắc mặt trắng bệch từ lâu, cả người xụi lơ đến không biết nên làm thế nào cho phải của Liên nhi.

Nghe được lời nói của Ôn Nhu, Liên nhi không khỏi cả người run lên, một câu cũng không thể nói ra miệng.

Ôn Nhu không nhìn nàng nữa, mà là nhìn Vương Thăng, "Vương Thăng, ngươi theo Liên nhi tiến vào vương phủ, có đúng không còn có ấn tượng với cảnh trí quanh mình?"

" Hồi Vương phi, tiểu dân cái khác không được, trí nhớ lại cực tốt."

Hảo, trái lại nàng sợ trí nhớ của hắn không tốt.

" Hảo, như vậy theo bổn Vương phi đi một chuyến." Ôn Nhu đứng lên, hướng Duẫn nhi phân phó nói, "Duẫn nhi, ngươi đến Diệu Âm các, đưa Âm phu nhân thỉnh đến Yên Thủy các, nếu như Âm phu nhân bệnh nặng thực sự khó có thể hạ tháp, liền sai người đem Âm phu nhân nâng đến." Nàng không cần cho Lý An Âm mặt mũi nữa, không có nàng ở đây, đã là không có ý nghĩa rồi.

Dứt lời, hai gã gia đinh áp giải Vương Thăng, theo Ôn Nhu đến Yên Thủy các.

Lúc mọi người đến trong viện của Yên Thủy các, Ôn Nhu sai người đưa Vương Thăng dẫn đến phụ cận nhìn thoáng qua, lúc Vương Thăng lại trở lại trước mặt Ôn Nhu, Lý An Âm cũng được Cúc nhi nâng đến.

Lúc Lý An Âm nhìn đến Vương Thăng còn sống sờ sờ, cực kỳ không thể tin nhìn Vương Thăng, nhìn lại người đang đỡ mình, đồng dạng Cúc nhi bất khả tư nghị, mới thở bình thường xong sợ hãi lại hiện lên, tay phải chăm chú bóp cổ tay của Cúc nhi.

" Duẫn nhi, ta không phải đã lệnh cho người sai người nâng Âm phu nhân đến sao? Sao còn để Âm muội muội tự mình đi đến?" Ôn Nhu mắt liếc nhìn Duẫn nhi, trách mắng, sau đó khôn ngoan quan tâm nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lý An Âm, nói, "Âm muội muội, tỷ tỷ cũng không phải là không thương xót bệnh của ngươi, thật sự là thị nữ của Âm muội muội phạm phải một chút tội, không mời muội muội tự mình đến là không được."

Dứt lời, Ôn Nhu không quản Lý An Âm thế nào, liền hướng Vương Thăng hỏi: "Vương Thăng, mới vừa rồi ngươi có từng đến chỗ này chưa?"

" Hồi Vương phi, tiểu dân mới vừa rồi quả thực đã tới nơi này."

" Ngươi xác định?"

" Tiểu dân xác định, vốn có Liên nhi cô nương dẫn tiến vào, chính là địa phương này, nhất là hai tầng lầu các như vậy, tiểu dân nhớ kỹ cực kỳ rõ ràng." Vương Thăng ngẩng đầu chỉ vào nơi ở của Ôn Nhu, lại cúi đầu tiếp tục nói, "Chỉ là Liên nhi cô nương đi rồi, có một nam tử đem tiểu dân dẫn đi, nói là Liên nhi cô nương dẫn lầm đường, nên hắn mới đến dẫn tiểu dân đi đúng."

" Nói như vậy, nếu là không có nam tử kia xuất hiện, ngươi liền muốn đi vào hai tầng lầu các rồi?" Ánh mắt của Ôn Nhu như đao.

" Hồi Vương phi...là..." Vương Thăng luôn cảm thấy bầu không khí trong nháy mắt thay đổi roiò.

" Đại quản sự, đem Vương Thăng an trí tốt, để tránh khỏi có người lại muốn giết người diệt khẩu." Ôn Nhu hướng Túc Dạ lạnh lùng phân phó một tiếng, sau đó nhìn phía Lý An Âm, "Âm phu nhân, có thể có lời muốn nói?"

" Muội muội không biết tỷ tỷ đang nói cái gì..." Vốn là hoảng loạn Lý An Âm bị Ôn Nhu hỏi đến bỗng nhiên thái độ lại càng hoảng sợ lại càng hoảng sợ hơn, dựa ở trên người Cúc nhi, làm ra dáng dấp y như là đang bệnh, nhu nhược đáp.

" Thật không?" Ôn Nhu cong lên một nụ cười nhạt, còn đem ngân châm trong tay hướng cổ tay của Cúc nhi phóng đến, Cúc nhi đột nhiên bị đau, theo bản năng buông lỏng ra hai tay đang nâng Lý An Âm, Lý An Âm một thời mất đi chỗ dựa, vì không muốn để cho mình ngả xuống đất, liền lập tức phản ứng, đứng vững vàng.

Lý An Âm theo thói quen xuất khẩu mắng: "Nha đầu chết tiệt kia! Muốn ngã chết bổn phu nhân sao!"

" Xem dáng dấp của Âm phu nhân, thật sự không giống như là người bệnh đến nỗi sinh mệnh đang bị đe dọa." Ôn Nhu giễu cợt nói.

Lý An Âm mới phát hiện ra, rất xấu hổ, cũng may Cúc nhi rất nhanh đến nâng lấy nàng, nàng lại tiếp tục làm ra bộ dạng đang bệnh.

Ôn Nhu nhìn thấy phiền não, châm chọc nói: "Âm phu nhân vẫn là không nên giả nữa, đừng không cũng giả ra bệnh."

" Ngươi có ý tứ gì?" Lý An Âm vốn cũng không phải là một người chịu đượctính tình của người khác, nghe nói Ôn Nhu châm chọc khiêu khích, có thể nào nuốt xuống được khẩu khí này, lập tức hỏi ngược lại.

" Đây chính là kế hoạch tốt của Âm phu nhân, vốn là muốn định cho bổn Vương phi thông dâm chi tội, nhưng không ngờ là suýt ăn luôn tội danh thông dâm này, ta nói có đúng hay không?"

" Ta, ta không hiểu ngươi có ý tứ gì..." Nhìn hai tròng mắt của Ôn Nhu, đột nhiên Lý An Âm cảm thấy trong lòng rất là hoảng loạn.

Âm phu nhân không hiểu sao?" Nàng không tin nàng không hiểu, "Ta đây sẽ nói đến khi Âm phu nhân minh bạch mới thôi."

" Nhưng nếu không có Âm phu nhân bày mưu đặt kế, ta không tin chỉ bằng vào Liên nhi một thị nữ nho nhỏ có dám can đảm có lòng muốn giết hại Vương Thăng, mà Liên nhi vì sao muốn giết Vương Thăng diệt khẩu, bất quá là sợ Vương Thăng nói ra những lời không nên nói, về phần tại sao sợ, ta nghĩ Âm phu nhân so với ai khác cũng là rõ ràng hơn, mà lúc Vương Thăng tiến vào phủ, trước tiên là đến Yên Thủy các này của ta, mà người trung gian nếu là không có sự cố ngoài ý muốn, như vậy Vương Thăng hiện tại sẽ nằm ở trên giường của ta, như vậy giờ này khắc này chính là thời gian Âm phu nhân đưa ta vào chỗ chết."

Nhìn sắc mặt của Lý An Âm dần dần trắng bệch, Ôn Nhu tiếp tục lạnh lùng nói. "Mà vừa vặn người trung gian này lại để cho Vương Thăng nằm trên giường của Âm phu nhân, Âm phu nhân vì phòng Vương Thăng đem chuyện của Liên nhi cùng Cúc nhi khai ra sẽ bất lợi cho bản thân, liền nổi lên sát tâm, đáng tiếc, kế hoạch giết Vương Thăng lại không thành."

" Âm phu nhân vọng tưởng sẽ mang tội danh đổ lên đầu của hai thị nữ nhỏ là Liên nhi cùng Cúc nhi, ta không tin Âm phu nhân không có bày mưu đặt kế, hai thị nữ nhỏ kia có bao nhiêu lá gan mà muốn mưu hại Bạch vương phi, huống hồ, Bạch vương phủ không phải người naò cũng có thể bước vào, nếu là trước đó không có người dẫn, Vương Thăng làm sao có thể bình yên trước mắt nhiều hạ nhân tiến vào được Yên Thủy các của ta?"

" Hướng gia đinh trong phủ tra cái cái, liền có thể biết được, Âm phu nhân, có còn gì muốn nói?"

" Không phải là muốn ta ngồi vững cái tội danh thông dâm, đem ta diệt trừ sạch sẽ sao? Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, hiện tại Âm phu nhân mưu hại chủ thượng chi tội, Âm phu nhân, hay là bồi tội, ta sẽ lưu lại cho ngươi một cái mạng."

" Ôn Nhu! Cha ta là Hình bộ Thị lang! Ngươi cho là có thể được như ngươi mong muốn soa?" Lý An Âm tuy rằng sợ, thế nhưng nàng tin tưởng, cứ cho là sự tình bại lộ, Ôn Nhu cũng không dám lấy mưu hại chủ thượng chi tội ra xử trí nàng.

" Thiên tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, những lời này Âm phu nhân cũng là rõ ràng đi, bất quá ngươi chỉ là thứ nữ, tội danh mưu hại chủ thượng lại ở trên người của ngươi, lại nhiều ánh mắt nhìn thấy như vậy, dựa theo luật lệ của Đại Di xử trí ngươi, cứ cho là ngươi bản lĩnh bẩm báo trước mặt thánh thượng, ngươi tuyệt đối không được miễn giảm!" Muốn lấy Hình bộ Thị lang ra áp chế nàng, nàng cho rằng có thể sao? Buồn cười đến cực điểm.

Nhìn Lý An Âm xụi lơ trên mặt đất nói không nên lời, khóe miệng của Ôn Nhu vung lên độ cung hoàn mỹ.

Muốn đấu cùng nàng, luyện thêm mười năm nữa rồi bàn lại!

Túc Dạ, việc này phải thật tốt truyền đạt cho Bạch vương, hảo hảo cho hắn biết trong vương phủ của hắn đến tột cùng chứa người nào, bất quá, nói không chừng nàng sẽ bởi vì vậy mà đắc tội hắn.

Cũng nói không chừng, hắn sẽ cảm tạ nàng.