Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 732: Thùy đích ôn nhu (2)

Editor: Luna Huang

** vì ai tức giận **

Lãnh Triệt không có hắc y, mà là đưa mắt dừng lại trên người Ôn Nhu, thản nhiên nói: "Vương phi muốn chuẩn bị cái gì, chỉ cần nói với hắc y, không cần làm phiền Túc Dạ."

Chỉ thấy hắc y hướng Lãnh Triệt khom mình hành lễ, liền không nói một lời đứng ở một bên chờ Ôn Nhu phân phó.

" Làm phiền cô nương chuẩn bị hai thùng nước nóng to, cành nhanh càng tốt." Ôn Nhu nhìn hắc y hai mắt vậy không có tiêu cự, tâm trạng ngẩn ra, nàng, nhìn không thấy?

Hắc y hướng Ôn Nhu khom người gật đầu, liền lui ra ngoài, nhất cử nhất động, chút nào nhìn ra nàng là bị mù, đây nên nói là không có thị lực thì thính lực và bén nhạy không.

Ôn Nhu quay đầu lại, Lãnh Triệt như trước cầm bút lông, trên giấy Tuyên Thành viết gì đó, Ôn Nhu thực sự là muốn cho hắn một cái tát, hắn thật coi lời nàng mới vừa nói như gió thổi bên tai? Thực sự là một nam nhân khiêu chiến tính kiên nhẫn của nàng.

Ôn Nhu không chút suy nghĩ liền đoạt lấy bút lông trong tay Lãnh Triệt, hướng hắn khẽ cười nói: "Vương gia, có thể nhớ kỹ lời Ôn Nhu đã nói qua, đừng làm khó thầy thuốc?"

Ánh mắt của Lãnh Triệt phút chốc lạnh một phần, chậm rãi ngước mắt vẻ mặt nụ cười của Ôn Nhu, hai tròng mắt nheo lại, lạnh lùng nói: "Vậy Vương phi cũng biết sức nhẫn nại của một người là có hạn?"

Chưa từng có người dám cướp đi đồ từ trong tay hắn, nàng là người đầu tiên, nàng thực sự là dám khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn, hắn không bỏ qua bất kỳ người nào dám khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn.

" Những lời này, Ôn Nhu cũng muốn hỏi vương gia." Tuy rằng đã thấy rõ sát ý trong con ngươi của Lãnh Triệt, Ôn Nhu không sợ hãi chút nào, hắn tức giận? Nàng tức giận hơn.

Lãnh Triệt chính muốn nói cái gì, đầu quả tim hít thở không thông co rút đau đớn lại lần nữa truyền đến, so với mới vừa rồi còn khó nhịn hơn gấp trăm lần, Lãnh Triệt nhịn không được nằm trên án thư, Ôn Nhu nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng thầm mắng thực sự là làm bậy không thể sống, vốn muốn cho hắn nếm thêm nhiều tư vị như vậy, nhìn hắn sau này còn dám tự cho mình là đúng nữa không, thế nhưng nghĩ lại, nếu hắn tiếp tục co rút đau đớn như vậy sẽ ngất, nàng cũng không thể để hắn lúc này đã bất tỉnh.

Nghĩ như vậy, Ôn Nhu giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt lưng của Lãnh Triệt đang run nhè nhẹ, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn là thản nhiên nói: "Nhịn một chút, có nước ta mới có thể giúp ngươi trừ độc."

Chỉ là, khi tay của Ôn Nhu va chạm vào lưng của Lãnh Triệt, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, sau đó theo trên lưng động tác nhu đề nhẹ nhàng, hắn cảm giác được ngực không đau đớn như vậy.

Nhưng mà, ngực lại phảng phất như có một dòng nước ấm chạy thẳng qua, làm hắn muốn đẩy nàng ra, rồi lại luyến tiếc để mềm nhẹ như vậy rời khỏi hắn.

Trong lúc nhất thời, luôn luôn từ chối người chạm vào hắn, an tĩnh để Ôn Nhu vỗ nhẹ lưng hắn. Mà để Ôn Nhu kinh ngạc chính là kinh ngạc chính là, thân thể của Lãnh Triệt, lạnh như băng tuyết, cách y sam nàng cũng có thể cảm giác được thân thể hắn lộ ra lãnh y, thảo nào, ba lò sưởi xung quanh hắn, thế nhưng, Lục Hồn Quy chi độc, cứ cho là mang theo hàn ý, lại cũng sẽ không để thân thể của con người băng hàn như vậy.

Hai lần trước vì hắn trừ độc, mặc dù nàng có thể cảm nhận được hàn ý trên người của hắn, nhưng không giống hôm nay, chuyện gì xảy ra?

Sau một lát, hắc y lại xuất hiện, khom người nói: "Gia, Vương phi, nước nóng đã chuẩn bị tốt, thỉnh gia cùng Vương phi dời bước xuống phòng ngủ dưới lầu."

Nước nóng tới đúng lúc, có thể giúp hắn sớm giải đi hàn băng trong cơ thể trước, nếu băng lãnh như trước, chỉ sợ là...

" Như vậy, liền thỉnh vương gia dời bước dưới lầu, có thể cần Ôn Nhu nâng đỡ?"

" Không cần." Lãnh Triệt đứng lên, cự tuyệt hảo ý của Ôn Nhu, thẳng đi xuống lầu dưới.

Hắc y dấy lên thơm mát, đang lúc chỉnh phòng ngủ tỏ khắp hương thơm nhàn nhạt, hắc y vì Lãnh Triệt đẩy cửa phòng ra, cúi đầu ở bên cung kính nói: "Vương phi lúc cần đối nước nóng, kêu hắc y là được."

Ôn Nhu gật đầu một chút, đợi Lãnh Triệt cùng Ôn Nhu vào phòng, hắc y nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Gian nhà bên trái, sa trướng rủ xuống đất, thùng nước tắm nước nóng bốc hơi nóng.

Mâu quang của Lãnh Triệt lạnh lùng nhìn nhiệt khí lên cao, hai gò má không tự chủ ửng đỏ, lần trước hắn ở trong vô ý thức nàng vì hắn trừ độc, hắn có thể làm bộ không thèm để ý, thế nhưng lần này, muốn hắn trước mặt nàng tự mình cởi thắt lưng cởi áo?

Mà Ôn Nhu cũng không thèm nhìn hắn, thẳng đi tới bàn tròn ngay giữa phòng ngồi xuống, đem tay áo xuất ra cẩm bạch túi, thản nhiên nói: "Vương gia xin hãy cởi áo ra ngồi vào trong thùng nước tắm, Ôn Nhu vì vương gia châm cứu."

Thế nhưng sau một lúc lâu, Ôn Nhu không có nghe được động tĩnh Lãnh Triệt dời bước, không khỏi ngẩng đầu nhìn phương hướng của Lãnh Triệt, chỉ thấy Lãnh Triệt vẫn như cũ đứng tại chỗ, nhãn thần lạnh lùng, hai gò má cực không nể tình nổi lên phi sắc.

Lại nữa rồi, Ôn Nhu không khỏi mỉm cười, đem mặt quay sang chỗ khác, dùng miệng trấn an: "Vương gia yên tâm, Ôn Nhu tuyệt không nhìn vương gia lâu."

Ánh mắt của Lãnh Triệt càng lạnh hơn một phần, nàng dĩ nhiên cho rằng, hắn là sợ nàng xem thân thể của chính mình? Hắn là đối với nữ nhân chống cự cảm, lại không có nghĩa là hắn sợ nữ nhân, Lãnh Triệt hắn, sợ cái gì, cũng sẽ không sợ nữ nhân.

Nữ nhân... Lãnh Triệt giơ tay lên che tim của mình, nếu không phải nữ nhân kia, hắn lại như vậy?

Mâu quang lạnh lùng, Lãnh Triệt không hề tự hỏi bất luận cái gì, dứt khoát đem toàn bộ y phục trên người trút xuống, đạp lên ghế đẩu, bước vào trong thùng nước tắm, sau đó ngồi xuống.

Nghe được tiếng nước, Ôn Nhu đứng dậy cầm giá cắm nến bước qua, vén lên sa trướng, vòng qua phía sau Lãnh Triệt, đi tới trước mặt hắn.

Chỉ thấy Lãnh Triệt đem đặt lên cạnh thùng nước tắm, hai mắt nhắm lại, phi sắc trên hai gò má đang dần dần lui bước.

Đối mặt với Lãnh Triệt trần như nhộng, xương quai xanh hoàn mỹ, gương mặt tuyệt mỹ, trước ngực đầy đặn, mặt Ôn Nhu không đỏ tim không đập mạnh, cầm lấy ngân châm, ghim vào trong lòng ngực của Lãnh Triệt.

Bởi vì, giờ này khắc này, ở trong mắt nàng, người trước mặt nàng ai cũng không phải, chỉ là người bệnh của nàng, cần nàng cứu trị, nàng nhất thiết phải hết sức chăm chú, mới không làm kiêu ngạo của thầy thuốc thất vọng.

Thời gian Ôn Nhu ghim cây châm đầu tiên, Lãnh Triệt chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc của Ôn Nhu, không có nàng dáng tươi cười thường ngày nàng giả vờ tạo nên, mà là gương mặt bình tĩnh thong dong, nàng như vậy, hình như mới thật sự là nàng.

Lãnh Triệt nhìn Ôn Nhu hết sức chăm chú dần dần xuất thần, mà giờ này khắc này Ôn Nhu, trong mắt căn bản không có hắn, nàng chỉ chuyên chú ghim ngân châm trên tay mình, đó là đến Lãnh Triệt không cảm giác được.

Lòng của Lãnh Triệt hơi rung động, một loại cảm giác nói không ra lời, rất ấm, vài lần nhìn thấy nàng, nàng cũng sẽ cho hắn hắn một loại cảm giác được quan tâm...

Quan tâm? Lãnh Triệt bị ý nghĩ của chính mình làm cho ngơ ngẩn, nàng, là quan tâm hắn? Thực sự quan tâm hắn sao?

Rồi lại cười khổ, quan tâm... Thiên hạ này, lại có sẽ thực sự quan tâm hắn? Mà nàng gả cho hắn, vốn là bị buộc bất đắc dĩ, sao lại quan tâm hắn, hắn thú nàng, cũng không phải thật tâm, nói đến quan tâm, càng không thể nói được.

Đến nay chưa lập thú thê, trừ mình chống cự nữ tử, cũng bởi vì không người dám gả cho hắn mặc dù tuổi còn trẻ, thân thể cũng đã như người gần đất xa trời, gả cho hắn, không khác gì phải làm quả phụ, nữ tử nào nguyện ý? Mà phu nhân trong phủ này, nếu không phải bị xem là một con cờ, ai nguyện y bước vào Bạch vương phủ này?

Hắn chẳng bao giờ cảm thấy còn có người nào sẽ thật tình quan tâm hắn, chớ nói chi là nữ tử.

Mà nàng, là hư tình giả ý? Hay là thật tâm thực lòng?

Thôi, tánh mạng của hắn, có người quan tâm hay không để không đáng nói, cuối cùng hắn chỉ có thứ bản thân sở hữu mà thôi, bao gồm cả sinh mạng cùng lâu dài của Đại Di, bất quá là kẻ để người khác thương hại, không bằng cô độc.

Lúc tròng mắt Lãnh Triệt suy nghĩ, Ôn Nhu đã ghim kim xong, lại chuyển người sang trước người hắn, nhìn hắn nói: "Vương gia, giơ mười ngón lên."

Lãnh Triệt ngước mắt, một đôi đồng tử đen kịt con ngươi sáng ngời tầm mắt của hắn, phảng phất như một viên đá rơi trên mặt hồ tĩnh lặng, giật mình trận trận rung động.