Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 18: Em yêu anh…

Đinh Hạo trở về cùng bọn họ, lái xe thật nhiều giờ, thầy Từ sợ Lý Hạ một mình lái xe mệt mỏi, liền đổi một học trò khác thay thế hắn. Ông mặc áo bông dày, cũng không cảm thấy lạnh, lấy ống nhòm ra ngắm nhìn vùng hoang dã mênh mông, nhắc nhở bọn họ về ý nghĩa của sinh thái: “Đây là tài nguyên khó có được, hiện nay đâu đâu cũng khai thác, khu bảo tồn lớn như vậy rất hiếm thấy…”

Vài người trẻ tuổi phía sau bị đông lạnh run rẩy, vẫn không quên gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng, thật khó!”

Thầy Từ vô cùng cao hứng, mấy ngày nay thiết bị bên khu dạy học vẫn chưa chuẩn bị xong, đúng lúc không cần đi học, lập tức đề nghị: “Vậy ngày mai chúng ta lại đến đây nhé? Thầy vẫn chưa chụp xong ảnh đâu.” Vẫn nhớ mãi không quên tấm ảnh của ông.

Vài người ngồi phía sau lập tức trầm mặc, chen chúc nhau vừa sưởi ấm vừa chuyển hướng đề tài, một người khen ‘cổ áo của anh thật dễ nhìn’, bên kia lập tức nói ‘giày của anh bị mòn nhiều quá’…Vòng qua vòng lại, không ai dám tiếp lời thầy Từ.

Đinh Hạo cũng không náo loạn cùng bọn họ, mũi cậu bị đông lạnh đến đỏ bừng, áo khoác Bạch Bân đưa cho coi như cũng dày, vẫn chưa đến mức bị đông lạnh đóng băng. Cố sức moi từ trong túi áo ra mấy viên kẹo, chưa kịp cho vào miệng đã bị tụi Lý Hạ chăm chú nhìn.

Lý Hạ vóc dáng cao, nhanh đói, thấy kẹo bụng liền kêu rầm rì: “Đinh Hạo, tôi cũng muốn.”

Vài người bên cạnh nhìn thấy lập tức học theo: “Đàn anh, tôi cũng muốn…”

Đinh Hạo bỏ một viên chocolate vào miệng, chỗ còn lại nhét vào tay Lý Hạ để bọn họ tự phân chia. Trong túi cậu luôn có đồ ăn vặt là thói quen Bạch Bân dưỡng thành, Bạch Bân biết cậu ở ngoài thường không thành thật ăn cơm, luôn nhét vào trong túi cậu mấy khối bò khô, chocolate gì gì đó, tay tùy thời nhét vào trong túi áo, luôn luôn sẽ có chút bất ngờ nho nhỏ.

Lâu ngày, đã thành thói quen.

Đinh Hạo nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ mênh mông hoang vắng, cỏ lau khô vàng cao đến nửa người trải dài bạt ngàn không nhìn thấy điểm cuối, cứ như vậy kéo dài đến tận chân trời. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài gian nhà thấp bé xây cho người trông giữ, nhắc nhở cho cậu biết nơi này vẫn có người ở.

Lại một lần nữa trở về nơi này, rõ ràng là một nơi lạc hậu giống vậy, lại cho cậu cảm giác bất đồng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Bân ở thành phố D là lúc nào nhỉ? Hình như, cũng là mùa này thì phải. Thời tiết vừa lạnh vừa khô, gió thổi qua lạnh buốt răng, cậu chết vì sĩ diện, chỉ mặc mỗi một chiếc áo da theo Đinh Viễn Biên đến dã ngoại khảo sát.

Lúc ấy Đinh Hạo không học vấn không nghề nghiệp, tới chỗ này mục đích không thuần khiết, cậu muốn đến đây ăn chim nhạn.

Lý Thịnh Đông từng nói với cậu, lần trước bọn họ đến thành phố D đuổi theo một con thỏ ở khu bảo tồn, còn lén lút thuê hai khẩu súng săn bắn chim chóc.

Cậu nghĩ thèm, cũng muốn tới đây săn thỏ bắn chim, cậu vẫn nghe người ta nói chim nhạn hoang ăn rất ngon, muốn nếm thử mới mẻ.

Gạt Đinh Viễn Biên lái xe đi ra ngoài, vòng qua vòng lại ba vòng vẫn không dám đi vào. Khu bảo tồn quá lớn, cậu không dám vào trong một mình, nhưng tính tình bướng bỉnh lại nổi lên, không chịu đến một chuyến tay không trở về.

Cứ như vậy đi, lại đi, ô tô không đi nổi nữa.

Lúc cậu bắt đầu lái xe thì đã đổ xăng một lần, ô tô còn báo đầy, vậy mà bây giờ đồng hồ xăng còn một phần ba nhưng vẫn vô dụng! Đinh Hạo tức giận đạp xe một cú, mang theo hy vọng khởi động lại, khởi động một chút, cái xe chết tiệt này tự nhiên còn có thể lắc lư đi hai bước, nhưng chỉ đúng hai bước, lập tức lại chết máy.

Cứ như vậy đi hai bước, nghỉ một chút, đến khi cách trạm xăng dầu có một trăm mét thì hoàn toàn hết xăng ở ngã tư đường.

Cậu đứng giữa đường khó xử, muốn đi lại không đi được, trong khi giãy chết, trên xe ngay cả cái chai nhỏ hay gì gì đều không có, muốn tạm thời chạy đi mua xăng về cũng không được. May mắn là chỗ này hoang vắng, trên đường rất hiếm xe qua lại, nếu không xe cậu đứng giữa đường đã sớm bị đâm vào rồi.

Trạm xăng dầu rất đơn sơ, là nơi đơn sơ nhất cậu từng thấy qua, ngay cả chỗ bán đồ uống nước khoáng vân vân cũng không có! Bên này chỉ có hai bác gái, mặc quần áo lao động đầy dầu mỡ, dưới chân có một túi chai nhựa phế thải. Cậu chọn một chai coi như sạch sẽ dễ nhìn, mua một ít xăng cầm về.

Không biết là cậu dùng quá nhiều sức hay cái xe chết tiệt này phản đối, tìm mọi cách mở bình xăng nửa ngày cũng không mở nổi.

Cậu đứng trong gió lạnh vi vu, tay cầm chai xăng khóc không ra nước mắt, áo khoác da trên người lật phật hưởng ứng, chẳng ngăn được chút xíu gió nào.

Với tư thái mất mặt như vậy, cậu nhìn thấy Bạch Bân.

Bạch Bân xuống dưới xe, giúp cậu đổ hết chai xăng vào xe, lại nhìn anh lảo đảo tiến lui trạm xăng dầu, thêm đến khi đầy bình. Cứ nhìn như vậy, mãi đến khi chia tay cũng không nói thêm lời nào.

Cậu đã quên mất Bạch Bân, lần đầu tiên gặp mặt của hai người.

Bạch Bân vẫn nhớ cậu, hy vọng có thể nghe được một câu ‘Đã lâu không thấy’, hoặc ‘Anh có khỏe không’…

Ngoài cửa sổ hiện lên những cây cột điện, phía trên chằng chịt dây điện rối rắm kéo dài, từ xa nhìn cũng không rõ ràng, giao cắt lộn xộn nhưng không hỗn loạn, không sai lấy một dây nào.

Đinh Hạo nhìn ra bên ngoài đến ngẩn ngơ.

Lý Hạ ở bên cạnh khó khăn rút tay ra, đưa khối chocolate còn lại cuối cùng cho cậu, đã bị nắm đến biến dạng: “Đinh Hạo, cậu ăn đi?”

Đinh Hạo không nhận lấy, vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không cần, chút nữa là về đến nơi rồi, tôi cũng không đói.”

Lý Hạ tiếp lời: “Nhưng có chút lạnh, đúng không? Cậu ăn đi, tôi thấy sắc mặt cậu không tốt, đừng nói là sinh bệnh rồi nhé?”

Đinh Hạo có phản ứng, quay đầu xì một tiếng khinh miệt, cậu hiếm hoi có một dịp sầu não, lại bị Lý Hạ phá tan tành: “Lý Hạ, có người nói chuyện như cậu sao? Lisa nhà tôi còn hàm súc hơn!”

Đồng chí Lý Hạ nhanh mồm nhanh miệng, nói ra xong cũng không thấy có gì đó không đúng, hắn bóc vỏ chocolate kia tự mình ăn, nhét tất cả vào miệng: “Tôi nói thật mà. Đinh Hạo, cậu bị cảm lạnh đúng không? Vừa lên xe đã có bộ dáng đang khó chịu rồi.”

Một chút u buồn cuối cùng của Đinh Hạo hoàn toàn tan biến không còn bóng dáng, nhắm mắt tựa đầu vào cửa kính xe ngủ.

Bạch Bân không biết nghe được tin tức từ chỗ nào, biết Đinh Hạo và thầy Từ đến khu bảo tồn, đã sớm tới đầu đường cao tốc chờ bọn họ. Đây là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn về thành phố, anh không biết đoàn người của thầy Từ muốn về đường cao tốc hay quốc lộ, chỉ có thể luôn luôn đứng đây chờ.

Trời đã sẩm tối, mùa đông phương bắc ban ngày rất ngắn, mặt trời còn chưa lặn xuống núi đã phải bật hết đèn xe lên. Đinh Hạo nhìn người kia đứng cạnh đèn xe chờ ở đầu đường, chờ cậu từ thật lâu. Một loại cảm giác không nói nên lời lan tràn trong ngực, chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy.

Nhảy xuống khỏi xe việt dã chạy tới, trên người lập tức bị Bạch Bân trùm cho một chiếc áo bông, ngay cả mũ cũng bắt cậu đội kín. Đinh Hạo không nhúc nhích, cứ đứng đó nhìn Bạch Bân bận rộn, nhìn chiếc đèn ô tô phía sau người đàn ông kia, ngay cả gương mặt nhíu mày của anh cũng đặc biệt dễ nhìn.

Ngữ khí người kia đông cứng, nhưng lúc đội mũ cho cậu, bàn tay lơ đãng xẹt qua hai má rất ấm: “Lần sau nhớ phải gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.”

Đinh Hạo nở nụ cười, gật đầu đáp ứng.

Xe việt dã phía sau lắc lư khởi động lại, lướt qua hai người bọn họ. Cỏ hoang ven đường bị gió lay động trong bóng đêm, như một màn đen khôn cùng đang lắc lư, thứ duy nhất ấm áp chỉ có chiếc đèn xe Bạch Bân đang mở.

Tay bị người đi phía trước kiên định cầm lấy, lời hỏi thăm cũng thật êm tai: “Chúng ta về nhà đi?”

Ngón tay Đinh Hạo giật giật, cuốn lấy tay anh, nắm chặt: “Được.”

Bạch Bân, anh không biết đúng không? Em có thể có cơ hội một lần nữa lại yêu anh, thật sự vô cùng hạnh phúc.

Đinh Hạo từ lúc trở về vẫn liên tục hắt xì. Bạch Bân vuốt trán cậu không thấy nóng, không dám cho cậu uống thuốc lung tung, chỉ có thể nấu canh gừng cho cậu uống, xua đi khí lạnh.

Vị đang hắt xì này vẫn luôn tự hào về thể trạng của mình, gien của nhà họ Đinh ngoài trừ thể hiện qua gương mặt, chính là rất ít khi bị nhiễm bệnh. Mượn một câu của Bạch Lộ mà nói: Những người không hay động não, thường ít khi sinh bệnh.

Ước chừng là Đinh Hạo vài năm nay có sử dụng đầu óc được khá nhiều, đến buổi tối đang ngủ, mơ mơ màng màng run rẩy.

Bạch Bân ôm cậu cả đêm không dám buông tay, bọc hai lớp chăn mới khiến Đinh Hạo thoải mái hơn một chút. Bạch Bân cảm thấy tự trách, anh nhìn thấy Đinh Hạo trở về không thoải mái, nhưng thấy cậu ăn cơm không ít, cũng không kém hoạt bát, liền không kiên trì khuyên cậu uống thuốc. Bây giờ đang nửa đêm cũng không tiện dẫn cậu tới bệnh viện, gió bên ngoài rất lớn, lỡ bị thổi vào còn bệnh nặng hơn.

Bạch Bân xoa xoa trán Đinh Hạo, hình như hơi nóng lên.

Cả một đêm Bạch Bân ngủ không ngon, thường xuyên thức dậy sờ trán Đinh Hạo, lại ngó đồng hồ. Khó khăn chờ đến bình mình, đang nghĩ xem sẽ khuyên Đinh Hạo đến bệnh viện một chuyến như thế nào, vị kia trong lòng anh ưỡn ưỡn thắt lưng, tự mình tỉnh giấc.

“Bạch Bân, mấy giờ rồi…” Đinh Hạo nhìn tinh thần không tệ lắm, dụi dụi mắt liếc về phía đồng hồ: “Sao anh chưa đi làm vậy?”

Bạch Bân kéo tay cậu về, gói kỹ lưỡng vào trong chăn: “Cả đêm kêu lạnh, dậy rồi quên luôn à?”

Đinh Hạo bị anh bọc kín, lúc này mới phát hiện mình và Bạch Bân tay chân giao triền ngủ cùng nhau, bình thường hai người cũng ôm nhau ngủ, nhưng thân kề sát, chân quấn chặt như vậy thật ra rất ít.

Thử giật giật chân, lập tức bị Bạch Bân ngăn chặn: “Còn khó chịu sao? Nếu không anh đưa em tới bệnh viện nhé?”

Đinh Hạo lắc đầu, cậu không nhớ ngày hôm qua lạnh lẽo run rẩy như thế nào, nhìn vẻ mặt Bạch Bân nghiêm trọng, còn mê mang: “Không phải em chỉ hắt xì vài cái sao, không đến mức đi bệnh viện chứ?”

Bạch Bân sờ trán cậu, quả thật không nóng, còn hơi lạnh hơn so với bình thường: “Hôm qua thiếu chút nữa phát sốt, cả đêm lảm nhảm.”

Đinh Hạo nhìn Bạch Bân nhét mình vào trong chăn, vẫn còn truy vấn: “Hôm qua em nói mớ sao? Nói gì vậy?”

Bạch Bân liếc mắt nhìn cậu: “Cả đêm kêu lạnh, buông ra một chút liền khóc.”

Đinh Hạo vừa nghe liền biết nửa câu sau không phải sự thật, cậu cho đến bây giờ chưa từng khóc. Cười hì hì dán qua cọ cọ Bạch Bân, biết nghe lời phải thuận theo câu nói của anh: “Ừ ừ, em nhớ ra rồi! Bạch Bân em lạnh, anh nhanh ôm em đi, buông lỏng ra em sẽ muốn khóc…”

Tối hôm qua Đinh Hạo kêu lạnh, Bạch Bân sợ cậu ra mồ hôi nên cởi sạch áo ngủ. Nay người này như con cá trạch dán sát anh cọ trái cọ phải, Bạch Bân có chút không chịu nổi, chẳng bao lâu đã hô hấp nặng nhọc.

“Có muốn tới… bệnh viện không?”

Đinh Hạo kéo tay anh lên sờ sờ trán mình, còn cười xấu xa: “Bạch Bân, anh còn nóng hơn cả em! Nếu chúng ta đi, anh nói xem bác sĩ sẽ khám ai?”

Bạch Bân đè lại bàn tay đang tác oai tác quái trong chăn kia, thanh âm áp lực: “Hạo Hạo, đừng náo loạn. Đêm qua em vẫn nói lạnh, anh ôm mới ấm hơn…”

Đinh Hạo kề sát vào, cắt ngang lời anh: “Bạch Bân, anh nhất định không cẩn thận nghe lời nói mớ của em rồi.”

Bạch Bân sửng sốt: “Cái gì?”

Đinh Hạo ôm cổ anh, trong mắt tràn đầy ý cười, lại khiến người ta cảm thấy cậu đang nói thật: “Em rõ ràng đã nói thật nhiều câu ‘Em yêu anh’.”

Bạch Bân ‘khụ’ một tiếng, cúi đầu giãy khỏi tay Đinh Hạo, lưu loát đứng dậy, cầm quần áo cần thay đi vào phòng tắm.

Bạch Bân ngây người trong phòng tắm thật lâu, đi ra cũng vội vàng, thiếu chút nữa muộn giờ làm.

“Hạo Hạo, anh đi làm trước. Trong tủ lạnh có cháo, em đói thì phải hâm nóng lại rồi mới ăn, biết chưa? Còn, còn có thuốc, đặt trên bàn cơm, em nhớ phải uống…”

Đinh Hạo nằm trên giường tươi cười rạng rỡ không ngừng lại được. Cậu vẫn kề sát người Bạch Bân, đương nhiên cảm giác được Bạch Bân không thích hợp, chỉ là một câu nói, vậy mà cơ hồ lập tức có phản ứng… Đinh Hạo nhớ lại bộ dáng người nọ vội vã đi vào phòng tắm, hình như tai hơi đỏ, không thể nhịn cười.

Có một số việc nói ra cũng tốt, dù sao, em chỉ yêu anh.