Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 48: Nhà trẻ

Cục cưng đang chờ Đinh Hạo xoay rubik lại như cũ, nghe thấy ông Bạch hỏi mình, do dự một hồi, vẫn không quyết định được. Bé con nhìn ông Bạch: “Đều thích” Lại sợ không nhắc tới ông Bạch làm ông đau lòng, bổ sung thêm: “Cũng thích ông nội. Thích ba, thích mẹ, thích cha, thích bích bích [rubik], thích ba Bạch Bân, thích bác Bạch Lộ… Thích thật nhiều người.”

Cục cưng giống như liệt kê danh sách nói một chuỗi dài, kể tất cả những người bé quen biết ra. Thứ tự còn phân trước sau, năm vị đầu tiên tuyệt đối là thích nhất, lúc sau thì nhớ đến ai nhắc tới người đó. Ngay cả chú Đinh Húc gặp qua vài lần cũng được gọi tên, nhưng chú Tiếu Lương Văn thật đen kia thì không nhắc đến, cục cưng không thích chú ấy.

Ông Bạch lựa chọn chỉ nghe câu đầu tiên, lập tức vin vào lời bé con quay sang nói với Lisa: “Con xem xem, bé con đã nói muốn em trai em gái rồi kìa! Bây giờ cuộc sống tốt lắm, nhưng chỉ có một đứa nhỏ rất cô đơn…”

Lisa cái hiểu cái không gật đầu, Bạch Kiệt ngồi cạnh tiếp lời: “Nội, chúng con tính cho Bạch Hạo đi nhà trẻ trước. Lisa đi học thuận lợi hơn, con nghĩ, cũng chờ chuyện tình công ty yên ổn đã, còn nhiều thứ cần lo lắng.”

Ông Bạch nghe đáp án như vậy có vẻ vừa lòng, lại dặn Đinh Hạo: “Các con giúp Lisa chăm sóc bé con nhiều hơn nhé, người ta vừa đến trường vừa bận rộn việc nhà, không dễ dàng.”

Đinh Hạo gật đầu nói vâng, cậu vừa ngẩng lên, đã bị cục cưng trong lòng túm cằm kéo xuống. Bé con đang chơi với Đinh Hạo đến cao hứng, vô cùng không hài lòng khi Đinh Hạo đang chơi với bé còn muốn nói chuyện cùng người khác. Cục cưng học Bạch Bân phụng phịu, chậm rãi giáo huấn Đinh Hạo: “Cha, không chuyên tâm.”

Ông Bạch nhìn Đinh Hạo ôm cục cưng cùng nhau chơi rubik, lại liếc sang Bạch Bân bên cạnh, càng xem càng vừa lòng. Ừm, có lẽ sang năm có thể thấy thêm một vật nhỏ nữa rồi! Bạch Bân và Đinh Hạo nuôi một đứa nhỏ, ông mới có thể yên tâm, như vậy cả nhà thật viên mãn.

Sau khi ông Bạch trở về, cục cưng bị đưa đi nhà trẻ. Nhà trẻ hoàn toàn là tư nhân, yêu cầu còn thật nghiêm khắc, vì bồi dưỡng tính cách độc lập của đứa nhỏ, thuận tiện cho giáo viên dạy dỗ, không cho phép phụ huynh đưa vào tận trong trường.

Ngày đầu tiên cục cưng đi học, Lisa và Đinh Hạo ghé sát song sắt ngoài cửa da diết ngóng trông. Cục cưng bị khóa bên trong cửa cũng nắm lấy song sắt, mắt đỏ bừng, rưng rưng nước mắt thiếu chút nữa khóc nức nở: “Mẹ… Cha…”

Nửa câu thỉnh cầu sau của cục cưng, bị bạn nhỏ bên cạnh oa oa khóc lớn át mất. Đứa nhỏ bên cạnh ôm chặt song sắt không buông tay, như con khỉ con muốn trèo lên, khóc nức nở: “Con muốn… Con muốn về nhà… Ô oa oa!!”

Bởi vì tiếng khóc quá lớn, ngược lại làm cho phía Đinh Hạo bên này yên tĩnh, Đinh Hạo từ khi sinh ra đến giờ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy tiếng khóc rung động như vậy, nghe đứa nhỏ kia khóc ba tiếng dài một tiếng ngắn, mấy người lớn bọn họ khóc không ra nước mắt.

Cục cưng cũng bị giật mình, quay đầu nhìn đứa nhỏ cao hơn bé rất nhiều kia, không nhìn rõ gương mặt lắm, nhưng lại thấy được rất nhiều nước mắt, nước mũi… Cục cưng cẩn thận lùi lại vài bước, nhíu mày. Ngoại trừ đen, bé ghét nhất người bẩn.

Đứa nhỏ bên cạnh không biết gì, vẫn như trước khóc nháo: “Con không! Con đâu có làm sai chuyện gì! Vì sao muốn đem con tới đây! Con không xịt nước hoa trên hành lang, cũng không lấy son môi của mẹ vẽ bậy lên tường… Con, con chơi ở cầu thang không chạy loạn! Con muốn về nhà, đừng đưa con tới đây!”

Đưa đứa nhỏ kia đến là một cô gái thật trẻ, nhìn như là mẹ của bé. Cô gái ban đầu còn an ủi vài câu, có thể thấy được đứa nhỏ kia càng khuyên càng khóc lớn hơn, nổi giận cách song sắt tát nó một cái: “Mày đã lớn như vậy, không còn nhỏ nữa! Đưa mày tới là để đọc sách, mày không đọc sách… Không đọc sách sẽ vô dụng giống như ba mày! Cả ngày gây chuyện, sớm hay muộn cũng ăn cơm tù!”

Đứa nhỏ kia rụt cổ, nhưng vẫn không chịu rời khỏi cửa, ước chừng là cách lan can đánh không đau lắm, còn nhỏ giọng cãi lại: “Ba con… Ba nào của con! Mẹ toàn bảo con gọi người khác là ba, chú Trương, chú Vương, chú Ngô, còn có chú Lý! Bọn họ đều ăn cơm tù sao?”

Cô gái nổi giận đùng đùng, cho dù cách song sắt cũng nhéo đứa nhỏ vài cái. Giáo viên phụ trách tiếp đón học sinh mới bên cạnh không nhìn nổi, bước tới khuyên nhủ vài câu, lại đưa kẹo cho đứa nhỏ ăn, lúc này mới dỗ được vào phòng học.

Cô gái kia không chờ lâu, đưa đứa nhỏ xong liền vội vàng đi luôn, không kịp liếc mắt nhìn đứa nhỏ đang quay đầu nhìn xung quanh kia, cũng chưa kịp thấy rõ đôi mắt thất vọng ấy.

Đinh Hạo thấy đứa nhỏ kia thật quen mắt, nhất là đôi mắt tam giác sưng lên vì khóc… Đinh Hạo nhớ ra rồi, là hai mẹ con Lý Thịnh Đông lén nuôi lúc trước.

Hồi lễ mừng năm mới cũng chưa thấy mẹ Lý Thịnh Đông đưa trứng gà bọc giấy đỏ, bánh kẹo cưới, đứa nhỏ này khẳng định không thể đi vào cửa nhà ông chủ Lý Thịnh. Nhưng nghe hai mẹ con kia nói chuyện, Đinh Hạo cũng có thể nghe ra một ít. Lúc trước Lý Thịnh Đông ăn chơi vô cùng, trêu chọc cũng chẳng phải là con gái nhà đứng đắn, tình nhân cuối cùng thành vợ anh em cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa nghe hai người đối thoại, hình như cô gái này còn từng đi tìm những người khác, kết quả vẫn chưa thành công, tìm đến Lý Thịnh Đông cũng chỉ là muốn xem thử thôi.

Nếu thật sự là con Lý Thịnh Đông, cô gái kia có lẽ đã sớm ôm đi bệnh viện kiểm tra, cộng thêm một khóc hai nháo tìm tới cửa. Năm đó Lý Thịnh Đông cũng bị người ta vác bụng đến tận cửa, khiến mẹ Lý Thịnh Đông bận tâm, dù là nạo thai hay sảy thai thì mỗi lần nhìn đến Lý Thịnh Đông cũng vừa đau lòng vừa giận.

Đinh Hạo không nhớ rõ cô gái năm ấy có bộ dáng như thế nào, nhưng nếu thật sự là vị này, vậy đằng nào cũng chẳng vào được nhà Lý Thịnh. Đinh Hạo từng trông nom cục cưng một thời gian dài, đặc biệt có kiên nhẫn với trẻ em, ngứa mắt nhất là loại người lợi dụng đứa nhỏ như thế này, cách song sắt hôn bé con nhà mình một ngụm: “Cục cưng, con ngoan nhé, cha ở bên ngoài chờ con! Đây nè, thấy xe nhà chúng ta không? Cha ở ngay trong xe chờ con tan học, một bước cũng không đi, con ngồi trong phòng học có thể nhìn thấy cha, nhé.”

Giáo viên tới đón cục cưng vui vẻ: “Tôi từng gặp qua cả nhà đến đưa đứa nhỏ, nhưng cưng chiều đứa nhỏ giống như vậy chưa từng thấy đâu..”

Cục cưng ngẩng đầu lên nói: “Là thương yêu, không phải cưng chiều.” Mỗi lần ông nội nói rằng ba Bân cưng chiều cha, ba Bạch Bân đều tức giận nói những lời này, cục cưng nghe nhiều liền học được. Bé cũng thấy từ ‘thương yêu’ này có vẻ hay hơn.

Giáo viên được bé chọc cười, dắt bàn tay nhỏ bé mềm mại của bé con đi về phía phòng học: “A, biết nhiều như vậy sao! Thật sự là một đứa nhỏ thông minh. Con còn biết cái gì nữa, nói cho cô nghe tên của con được không? Con mấy tuổi rồi?”

Cục cưng vẫn đang chìm đắm trong đau buồn chia cách, nhưng vẫn như trước ngoan ngoãn trả lời vấn đề của cô giáo: “Cha nói, không thể dễ dàng tiết lộ thông tin cá nhân, chỉ có người xấu mới hỏi cái này thôi.”

Cô giáo bị nghẹn họng: “Cái đó, cha con dạy cũng đúng. Nhưng mà… Tên của con, thật sự có thể nói cho cô giáo…”

Tâm tư cục cưng không đặt trên người cô giáo, bé quay đầu nhìn sang cửa lớn bên kia, nhóm ba mẹ nhìn thấy bé quay đầu, lập tức kiễng chân vẫy tay, ngay cả ba Bạch Bân thích nghiêm mặt nhất cũng ngoắc bé. Cục cưng lưng đeo cặp sách, dùng bàn tay rảnh rỗi gửi một nụ hôn gió tới nhóm ba mẹ, bé muốn nhanh đi học, rồi nhanh được về nhà.