Niềm Hạnh Phúc

Chương 10

Có lẽ do anh bước đi trong màn đêm quá lâu.

Nên không nhìn thấy hình bóng của em theo phía sau.

Luôn lắng nghe âm thằm cất từng bước theo anh.

Nhưng anh lại vô tình tước bỏ đi tình cảm ấy.

Có lẽ hai chữ hối hận đến quá trễ phải không.

Bước ra ánh sáng không thấy hình dáng thân thuộc đâu.

Nếu có thể anh muốn quay lại màn đêm khi ấy.

Để được nắm thật chặc lấy đôi bàn tay của em.

¥¥ ¥¥

________ (⊙ ⊙) _________

Ω

“Lam Triệt là tên tôi, cô định đi đâu? tôi còn chưa biết số điện thoại của cô nữa định trốn à”

“Nếu tôi muốn ruồng bỏ trách nhiệm thì có vác xác anh đến đây không? “

“ Biết đâu.....”

“Ruốt cuộc anh muốn sao?”

“Tôi chỉ muốn làm quen với cô”

Lam Triệt nở nụ cười phong tình vạn chủng với cô. Tiết thay Hàn Ngân Hy lúc này không có cảm hứng tán ngẫu.

“Chẵng phải tôi và anh đang trong trạng thái có thể là quen biết nhau sao?”

“Nếu là đã là bạn thì....” Hưhưaha Lam Triệt cười nham hiểm “ Tối thứ năm tuần sau cô đến nhà tôi được không” những lời hắn vừa thốt ra khiến Hàn Ngân Hy nổi hết da gà

“Anh....tôi cùng anh hình như chưa thân đến mức đó thì phải”

“Cô đang nghĩ bậy gì vậy? Đầu óc cô cũng đen phết, nếu cô muốn chúng ta có thể...ở tại nơi này cũng được“. Lam Triệt liếc nhìn cái giường mình đang ngồi rồi quay qua nháy mắt cười tinh nghịch với cô.

Hàn Ngân Hy lúc này thật muốn đập đầu vào gối tự sát. 'Thật nhục nhã' hôm nay mình hơi ảo tưởng sức mạnh quá thì phải Hàn Ngân Hy ơi Hàn Ngân Hy từ khi nào mà mày trở nên như thế. Cô đau đầu nhìn anh

“Tôi không phải có ý đó “

Lam Triệt vẫn giữ nguyên nụ cười đáp trả “Tôi biết...cô không có 'ý đó', tôi muốn mời cô đến bữa tiệc kỉ niệm 60 năm thành lập Lam gia “

“Tôi sẽ đến, không còn chuyện gì nữa vậy thôi tôi đi trước đây”

Hàn Ngân Hy nhanh chóng rời khỏi nơi 'u ám ' này nếu còn ở đó lâu chắc cô tăng song máu chết quá. Lam Triệt thích thú nhìn cô còn không quên trêu ghẹo, khi cô đi khỏi không khí xung quanh được làm lạnh nhanh chống bởi gương mặt thay đổi 180° của ai đó.

“Điều tra về quá khứ của Hàn Ngân Hy cho tôi, tôi muốn có kết quả nhanh nhất có thể” nói xong Lam Triệt bật dậy rời khỏi phòng 'Một cô gái thú vị, em không trốn khỏi tay tôi đâu'

Quanh khu vườn phủ đầy màu xanh, các tia nắng mưa chói chang khẽ đi qua từng tán lá chiếu rọi lung linh lên lối đi lát đá, khung cảnh tĩnh lặng thỉnh nghe vài tiếng chim ríu rít, tiếng gió lướt qua, nhưng tâm điểm không gian này là bốn con mắt đang nhìn nhau không nói lên lời. Hàn Ngân Hy sau khi bỏ đi được một đoạn ' Đúng là một ngày xui xẻo tránh được âm binh thì gặp mặt dày, bây giờ lại là chướng khí, hây! đúng là 'hào quang' nữ phụ có khác' Cô thở dài nhìn kẻ đối diện. Hôm nay Đường Đằng Minh cảm thấy vô cùng bức bối muốn đi dạo một chút nhưng không ngờ lại gặp cô ở đây.

“Đường tổng nếu không có chuyện gì thì phiền anh nhường đường” Vừa dứt lời Hàn Ngân Hy không khách khí lướt qua anh đi tiếp

“ Em không muốn nói gì sao?” Đường Đằng Minh quay lại nhìn cô với giọng nói ấm áp. Từng câu nói ấy khiến Hàn Ngân Hy dừng bước không phải vì cô cảm động mà là vì trái tim cô chợt nhói lên, là dư âm còn sót lại trong người cô sao dù thế nào thì đây cũng là người mà thân chủ mê luyến cả một đời.

“ Giữa chúng ta còn gì để nói sao?” Cơn gió thổi bất chợt làm tóc Hàn Ngân Hy tung bay che đi gương mặt u thương cùng một nụ cười bi ai, Đường Đằng Minh vẫn lẳng lặng nhìn cô. Nhìn lại những ngày mà anh từng xem hạnh phúc nhất, lúc đó anh không tin muốn tin nhưng cũng phải tin rằng cô đã đổi thay không còn là một cô bé hồn nhiên thanh thiết như lần đầu anh gặp cô mà thay vào đó là sự chanh chua, lẳng lơ, đanh đá khiến anh chán ghét mà tránh xa cô. Ngay từ giây phút cô nói chấm dứt hết mọi quan hệ với anh, không hiểu sao tim anh lại cảm thấy trống trãi. Phải, anh thừa nhận rằng trong tim anh luôn có chỗ của cô nhưng lại bị cô làm cho lưu mờ đến không còn một mảnh gì vương vấn trong đấy cả.... Có phải anh đã sai khi lúc đó không chọn tin tưởng cô hay không? Hay là anh đã sai khi tin lời một cô gái khác mà bỏ qua tình bạn được chất chứa một cách chân thành......

---------------------dãy ngăn cách------

Hàn Ngân Hy mang theo tâm trạng bức bối quay về nhà, vừa vào trong thì đã thấy Kim Tâm Nhu cả người đầy sát khí nhìn cô còn Mai Ngữ Linh thì ủy khuất đứng đằng sau. Thì cô đã biết đây là 'chuyện tốt' của cô ta rồi

“Ngân Hy....chị.....hức..”

“Cô không cần phải giở trò đâu vì những kẻ ở đây điều là người của cô nên cô diễn cho xem đây và đương nhiên tôi biết chuyện gì đang xảy ra” Cả ngày hôm nay bị hố liên tiếp chứ bây giờ thì chắc chắn là không rồi. Mai Hùng đi công tác vài ngày thì đương nhiên hai kẻ này không cần phải kiêng dè ai cả, ở đây có ai đáng để xem kĩ thuật của bà ta ngoài ông ta chứ. Rất hợp đôi với Mai Ngữ Linh, hai người này không là mẹ con là lỗi của ADN

“Hừ biết thế thì mày còn không mau thu dọn đóng đồ bẩn thỉu của mày rồi cút khỏi chỗ này mau” Kim Tâm Nhu giọng đầy khinh thường chỉ thẳng vào mặt cô và mắng nhưng khi thấy Hàn Ngân Hy nhìn bà ta đầy sắc lạnh thì run sợ mà rút ta về, cú tát lúc trước của cô khiến bà ta vẫn còn rung sợ, nên không dám làm bừa. Cô không nói gì, thản nhiên đi lên phòng thu dọn tất cả rồi bước xuống nhìn hai khuông mặt đắc ý mà khinh miệt nhìn họ

“Tôi đi rồi thì chắc chắn kẻ tiếp theo sẽ bà và kế đó là cô đó Mai Ngữ Linh”

“Mày nói như thế là ý gì? Hay là muốn ở lại nên giở trò, hừ tao nói cho mày biết không có cửa đâu, biến”

“Chẳng phải các người hiểu rõ điều đó hơn nữa tôi sao? Cố gắng giữ lớp mặt nạ đi, tốt nhất là nên gắn nhiều thêm một chút vì các người sẽ phải cần mặt dày để sống tiếp đấy, tạm biệt không cần 'tiễn' “ Hàn Ngân Hy vỗ vào má hai người, rồi quay người bỏ đi

Vì sao Hàn Ngân Hy không ở lại? Đơn giản là vì cô phát ngán khi ngày nào cũng phải đấu khẩu với Kim Tâm Nhu và nhìn gương mặt 'bạch liên' chuyên đâm sau lưng người khác của Mai Ngữ Linh. Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi đi theo như nguyên tác, chỉ là bây giờ cô đi sớm hơn có vài chục chương mà thôi, khỏi phải vướng víu không cần ngày nào cũng phải che giấu, khỏi sợ bị phát hiện trước khi kế hoạch diễn ra tránh gây ra những đáng tiếc sau này. Trò chơi sắp bắt đầu rồi, các người sẳn sàng nhận 'quà' của tôi đi

______*****________*****________