Niềm Hạnh Phúc

Chương 37: (H nhẹ)

Ơ! Hàn Ngân Hy cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu mờ ảo nhìn căn phòng bệnh quen thuộc... Cô mơ màng nhớ lại những sự việc tối qua. Là mộng sao? Sao cô lại mơ giấc mơ kì cục đến thế. Điên thật! Định đặt tay lên vỗ trán nhưng lại phát hiện cả người vô lực, cô khẽ đưa người ngồi dậy thì cơn đau từ hạ thân như vừa mới bị phẫu thuật lan tỏa toàn thân khiến cô nhăn mặt... Đây không phải là mơ, cô thật sự cùng tên Bạch Dật Trạch đi phát sinh quan hệ

– Tỉnh rồi sao? Em không nên cử động mạnh

– Anh đã làm gì tôi... – Lục mâu tỏ ra sát ý nhìn chằm chằm gương mặt tự mãn kia. Hừ, nhất định đêm qua hắn giở trò chứ không cơ thể cô không thể mất kiểm soát như thế

– Hử... Không phải tôi vừa tiến một bước thì em đã đi tận chục bước sao? Còn nói là yêu tôi, chủ động cầu tình tôi thỏa mãn em...

– Đủ! Anh có thể dừng lại được rồi, đây là tôi làm với anh không phải anh đối với tôi, trả lời vào trọng tâm

– Không phải tôi đã nói đó sao? Tôi chỉ có việc là châm lửa còn lửa cháy mạnh hay không còn phải do em tự mình quyết định

– Than rẻ hơn xăng rất nhiều nhưng nó có thể giữ lửa rất lâu, ngay cả khi đám lửa đã tắt rồi chỉ cần thổi nhẹ nó sẽ vẫn lại cháy hừng hực

– Thế à? Chắc tôi đã thêm nhiều than quá nên bây giờ cả người em như rã ra sao? Vậy lần sau liều lượng sẽ giảm được giảm lại.

– Anh... Vô sỉ ti bỉ – Hàn Ngân Hy đen mặt tức tối

– Vô sỉ ti bỉ? Vậy sao lúc trước em không mắng Lam Triệt như thế...

– Ít nhất hắn ta không bệnh hoạn như anh

– Vậy lần sau tôi sẽ đổi cách khác... Em nghỉ ngơi đi, tôi có chuyện phải làm.

Thấy Bạch Dật Trạch định nhấc chân rời đi Hàn Ngân Hy vội ý thức được chuyện gì đó, cả người cô lúc này rất là sạch sẽ, không có cảm giác dinh dinh khó chịu như lần trước:" Là anh tẩy rửa cùng thay quần áo cho tôi sao?"

Hắn ngồi lại trên ghế đẩu, tay vuốt bên má mịm màn của cô:" Vậy em nghỉ còn ai có thể làm việc này? "

Hàn Ngân Hy hơi đỏ mặt nhìn hắn, con người sao có thể vô lại như thế... Bạch Dật Trạch cười khẽ nhìn gương mặt đỏ vì thẹn của cô, giọng noi đầy sủng nịnh:" Yên tâm trên người em mỗi một tấc tôi đều thấy qua đều sờ qua, có gì phải ngại?"

Mặt Hàn Ngân Hy lúc này đã đen như đáy nồi, nếu không phải cô còn ê ẩm khắp cả người thì đã sớm một cước đá hắn té ghế rồi

– Hôm nay đến đây thôi! Vết thương trên người em tôi đã băng bó kỹ lưỡng, thoa thuốc mỡ hết rồi, em chỉ việc nằm đây ngủ một giấc rồi sẽ khỏe... Đây chỉ mới là cảnh cáo nếu em còn rãi đào hoa lung tung nữa thì sẽ sớm biết món chính là như thế nào?

Bạch Dật Trạch đóng cửa lại bình thản bước đi về phòng làm việc không khó nhận ra tâm trạng hắn hôm nay rất tốt... Bây giờ căn phòng được trả lại không gian yên tĩnh, Hàn Ngân Hy thật muốn đập đầu vào gối tự sát, trong dòng chưa đến ba ngày cô đã phát sinh quan hệ quá mức mật thiết với hai kẻ từng dồn mình vào chỗ chết, cả hai lần đều bị bọn họ cưỡng ép... Hừ, nếu trách thì cũng phải trách cô đã mất tiết chế dục vọng nên bọn hắn mới lấn át... Cô phải làm gì tiếp theo đây cứ tiếp tục như thế này thì phải là chuyện tốt

Ánh nắng từ bên ngoài khung cửa kính khẽ chiếu xuyên qua tấm rèm cửa tạo nên một màu ngà bắt mắt cho căn phòng xa hoa. Dưới sàn nhà quần áo nam nữ vương vãi khắp nơi, trên chiếc giường kingsize một đôi nam nữ đang nằm bán thân. Người nữ khẽ mở mắt mệt mỏi, cố gắng lấy cánh tay hư hỏng ra khỏi người mình định rời giường thì bỗng từ đằng sau đôi bàn tay hữu lực kéo cô trở về vị trí cũ. Thân hình rắn chắc áp lên người cô, giọng nói pha chút buồn ngủ:" Định đi đâu? Xem ra hôm qua tôi không đủ cố gắng khiến Lưu tiểu thư không chút luyến tiếc rời đi?"

– Do Uông lão đại quá khí phách chinh chiến nên tôi đành phải bỏ chạy để tránh ngục ngã nên chiến trường – Lưu Ly mang theo tia giễu cợt nhìn thẳng vào mắt Uông Hàn.

– Thế thì chúng ta làm tiếp chuyện tối hôm qua đi

Uông Hàn liền cúi xuống tặng Lưu Ly một nụ hôn nồng cháy, hai chiếc lưỡi giao nhau không cho Lưu Ly có cơ hội phản kháng. Lấy đi những thứ ngọt ngào trong miệng cô, không cần báo trước liền động thân tiến vào, do quá bất ngờ mà Lưu Ly nhăn mặt. Mồ hôi từng lúc từng lúc rơi, hơi thở của hai người dần trở nên dồn dập, mùi vị ái ân lan tỏa khắp phòng...

Rung! Rung! Rung! Nghe thấy tiếng điện thoại rung lên, Lưu Ly bất tri bất giác đẩy Uông Hàn ra, vội vàng bắt máy. Hành động đó của cô khiến kẻ nào đó tối sầm mặt mày, ai oán nhìn cô

– Chuyện gì Nguyệt?

– Ly có chuyện gì sao? Giọng cậu trong rất lạ?

– Cũng không có gì... A

Uông Hàn đột nhiên nâng một chân cô lên vai mình mẽ tiến vào mặt kệ là cô đang nói chuyện với ai. Lúc này hắn muốn cho mọi người biết cô là của hắn, thời gian này là của hắn và cô cấm kẻ khác làm phiền

– Có chuyện gì à? – Hàn Ngân Hy nói giọng đầy lo lắng

– Cũng không.. có gì..a

Lưu Ly liếc nửa mắt nhìn tên đầu sỏ, định đẩy hắn ra nhưng để hắn bắt được điện thoại, mở lo thật to:" Hàn tiểu thư thật ngại quá, bây giờ Lưu Ly đang bận có gì cô hãy nói với tôi tôi sẽ truyền đạt từng chữ từng chữ một cách rõ ràng" thật không khó để nhận ra là hắn đang tức giận, vừa nói vừa ra vào không một chút lưu tình trên người Lưu Ly, cô chỉ biết lấy tay che miệng cố không để bản thân phát ra những tiếng phóng đãm. Sợi chỉ bạc chảy từ khó miệng cô ra trong rất gợi tình khiến Uông Hàn nhìn thấy không tự chủ mà hôn cô...

– Để cậu ấy nói chuyện với tôi

– Tôi biết làm sao đây cô ấy đang bận... A.. Á.. Ân..

– Anh! Rõ ràng đang cố ý, anh có thể đình chỉ một lát mà

– Vậy sao?...ân.. Aa

.....

– Em muốn nói gì?

– Ân..Nguyệt... Aaa..

Đầu dây bên kia Hàn Ngân Hy thấy quạ bay đầy trời:" Xử xong rồi gọi lại"

Bíp! Uông Hàn thuận tay ném chiếc điện thoại ra khỏi tầm mắt, cười nhép môi nhìn thiên hạ dưới thân lúc này đã không còn biết trời trăng mây gió là gì... Hắn thích này, lúc cô chẳng còn biết gì ngoài hắn, xem hắn là vòng an toàn mà dựa dẫm vào...