Niệm Niệm Có Ăn

Chương 22: Cứu Nguyệt nhi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Ngát

~~~~~~~~~~

Kiều Vĩnh lại gầy đi không ít, khí sắc rất kém, hốc mắt trũng hẳn xuống.

Trong nhà lao u ám, hắn ngẩng đầu nhìn ta, rồi lại nhanh chóng chuyển ánh mắt, đi về phía này.

Sự vơ bơ trong ánh mắt thoáng qua ấy làm mũi ta chua xót.

Hắn mở miệng chậm rì rì, có lẽ là vì muốn che đậy cảm xúc, nói nhỏ: “Lâm Niệm, bọn họ nói cha ta phạm vào tội thông địch phản quốc, cả nhà ta sẽ bị xử trảm.

Ta ngơ ngác, không biết nên nói gì bây giờ.

“Ta biết trước đây ta hay bắt nạt ngươi, đối chọi với ngươi.” Hắn dừng lại một chút, hít hít mũi, ngữ điệu hơi run rẩy, “Nhưng mà ta biết, chỉ có ngươi mới chịu giúp ta.”

Trong lòng ta cũng rất khó chịu, hỏi nhỏ: “Ngươi muốn ta giúp việc gì?”

“Cứu Nguyệt nhi.” Hắn ngẩng đầu nhìn ta, hy vọng ngập tràn trong mắt, “Nàng chỉ là một ca nữ, không hề tham dự vào vụ án này, có lẽ chỉ bị đánh một chút rồi sẽ được thả ra, ngươi giúp đỡ nàng nhé, được không?”

Cái gì?

Ta nhìn hắn, không thể tin nổi.

Hai tay Kiều Vĩnh nắm chặt song gỗ nhà lao: “Lâm Niệm, ta xin ngươi đấy, Nguyệt nhi nàng vô tội, nể tình chúng ta quen biết bao nhiêu năm nay, ngươi giúp nàng đi.”

Ta giận quá hóa cười: “Kiều Vĩnh, ta biết ngươi chả ra gì, nhưng lại không nghĩ tới ngươi lại tới mức này! Bao nhiêu sách thánh hiền ngươi đọc từ nhỏ quẳng đi đâu hết rồi?”

Hắn không tưởng tượng được ta sẽ có phản ứng như vậy, liền ngây người trong chốc lát.

Ta quên luôn đây là nhà lao, kϊƈɦ động đến mức nâng lên giọng: “Vào lúc nước sôi lửa bỏng (1), chân tướng vẫn còn chưa hiển lộ, ngươi lại muốn thay thánh thượng ra phán quyết, đó là bất trung! Giữa ranh giới sống và chết, thậm chí ngươi còn không tin tưởng phụ thân của chính mình bằng một người ngoài, không quan tâm tới sự sống chết của phụ mẫu, lại chỉ quan tâm đến người trong lòng, đây là bất hiếu! Vì một ả ca nữ lai lịch không rõ ràng, đẩy bằng hữu vào chỗ nguy hiểm, chính là bất nghĩa! Lâm Niệm ta mới không thèm chơi với bằng hữu bất trung, bất hiếu, bất nghĩa như vậy!”

Lạc Cầm bị lời lẽ của ta dọa đến ngốc luôn, nhanh chóng kéo lại tay áo ta: “Tiểu thư, đừng nói nữa ạ.”

Khuôn mặt Kiều Vĩnh thay đổi liên tục, tay giơ lên: “Lâm Niệm, ta..”

Ta căm phẫn chặn họng hắn: “Đừng nói nữa, ta cho ngươi biết, người trong lòng ngươi sớm đã được thả ra rồi, cũng tìm được chỗ ở mới, sống rất dễ chịu! Ta cho người ta biết hoàn cảnh của ngươi, người ta lại hoàn toàn không muốn nghe! Đây chính là nữ tử mà ngươi thích đấy!”

Nói xong ta liền phẩy tay, quay đầu bỏ đi, lại đâu đầm vào một vòm ngực rộng rãi. “Ay ui”. Ta ôm đỉnh đẩu, ngẩng mặt lên nhìn.

Là tên cao to đã lâu không gặp.

Ta đang trong cơn giận giữ, cũng không thèm để ý đến hắn, nhấc chân đi luôn, chỉ nghe thấy Lạc Cầm chạy đuổi theo ở phía sau: “Tiểu thư, tiểu thư, người chậm một chút ạ!”

·

Thở phì phò tức giận ra khỏi đại lao Hình bộ, rẽ vào ngã tư trước mặt, khi đi qua cửa hàng mứt rất nổi tiếng ở phía tây thành, vị ngọt từ phía trước tạt vào mặt làm ta bỗng chốc dừng bước chân.

Người đi theo phía sau ta cũng dừng lại.

Ta vươn tay về không khí: “Lạc Cầm, đưa ta ít tiền đồng, ta muốn mua bánh mứt táo.”

Người phía sau tiến lên trước, chậm rãi thả tiền vào tay ta.

Không đúng, ta mở tay ra xem, là một thỏi bạc.

“Ơ?” Ta khó hiểu, quay người, liền đối diện với tầm mắt của Cố Lẫm Chi.

Thì ra người luôn đi theo sau ta là tên cao to.

“Lạc Cầm đâu?” vừa mới bị hắn tận mắt thấy cảnh mình nổi cáu, cho dù trong lòng ta hơi xấu hổ, lúng túng, nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ tỏ vẻ trấn định, trả bạc cho hắn, “Ngươi đi theo ta làm gì?”

Hắn không mặc quan phục, không nhận lại bạc, bất động thanh sắc cúi đầu đánh giá ta, mỉm cười: “Vốn là sợ ngươi bị cái người bất trung, bất hiếu, bất nghĩa kia làm cho ruột gan đứt đoạn, bây giờ thấy là ta đã đoán nhầm rồi.”

“Cái gì?” Ta không hiểu, “Bánh mứt táo rất rẻ, không dùng tới nhiều tiền như thế.”

“Vậy đừng ăn bánh mứt táo.” Dáng vẻ hắn rất bình tĩnh, “Ăn gì đó đắt đi.”

Ta suy nghĩ, rồi từ chối hắn bằng lời lẽ nghiêm chỉnh: “Không muốn, bây giờ ta muốn ăn bánh mứt táo.”

·

“Mỗi loại hai cân, gửi đến phủ Lâm tri sự phố Tuế Miên.”

Chủ cửa hàng cầm miếng vải sạch sẽ gói một miếng bánh mứt tao cho ta, nhiệt tình đáp ứng Cố Lẫm Chi: “Được.”

Ta kéo tay áo hắn: “Ở đâu ra kiểu mua mứt hoa quả như vậy? Nhiều thế sao mà ăn hết được?”

“Coi như là phần thưởng của ngươi.”

“Hôm nay ta cũng có manh mối gì cho ngươi đâu?”

Hắn trả tiền, quay người nhìn ta: “Phần thưởng cho sự khéo ăn khéo nói.”

... ......

“Đi thôi, đi núi giấu bảo bối của ngươi.”

·

Tên cao to nói núi giấu bảo bối, chính là cái sườn dốc phía sau nhà thừa tướng.

Ta không hiểu nên hỏi: “Mang ta đến đây làm gì chứ?”

Hắn nhìn miếng bánh mứt táo trong tay ta: “Sao lại không ăn? Không phải là rất muốn ăn à?”

Là rất muốn ăn.

Nhưng mà nếu ăn bị lem miệng, có phải là rất không tao nhã?

Ta lắc đầu: “Lại không muốn ăn rồi.”

Hắn không nói gì, quay người về hướng cây đa to, vừa đi vừa nói: “Ở đây chúng ta đào được ít đồ vật, ngươi có biết là gì không?”

“Chắc là có bài tập của ca ta, kiếm trúc của Kiều Vĩnh, tập tranh của Trương Viễn Sơn, còn lại thì ta không nhớ.” Ta suy nghĩ một lát, “Có đồ của thừa tướng không?”

Hắn đi tới dưới gốc cây thì đứng lại, ánh nắng chiếu qua kẽ lá vào khuôn mặt hắn, giống như cả người đang phát sáng, hắn nhìn lên cành cây to mọc ra từ thân cây: “Ngươi nói tới những đồ vật này, một thứ chúng ta cũng không nhìn thấy.”

“Sao có thể?” Ta cảm thấy quá đỗi kinh ngạc, “Rõ ràng là chúng ta chôn ở đây mà!”

“Có lẽ đồ các ngươi chôn sớm đã bị người ta lấy rồi. Trong hộp gỗ chỉ có một cái bản đồ.”

“Bản đồ gì cơ? Bản đồ bảo tàng hay là bản đồ tác chiến vậy?”

Nghe thấy lời này, Cố Lẫm Chi nhướn mày: “Đúng là ta đã đánh giá thấp sự thông minh của người, không khác mấy so với ngươi đoán, chính là bản đồ lương thảo ở biên cương.”

“Kỳ lạ.” Ta đi tới bên cạnh hắn, “Nếu đúng là thông địch phản quốc, đoạt được bản đồ lương thảo rồi lại chôn ở đây, tại sao không nhanh chóng gửi đi chứ?”

“Là do vẫn chưa đến thời cơ gửi đi, lại không dám để ở nhà, nên đành chôn ở đây.” Sắc mặt tên cao to hơi trầm trọng, “Rất nguy hiểm, nếu không phải lần này bắt được gián điệp ở Lan Châu, thủ thành biên cương sẽ gặp nguy hiểm trong một sớm một chiều.”

Thảo nào hoàng thượng long nhan đại nộ, đến một nữ tử không hỏi chính sự như ta cũng hiểu được, một khi trọng thần triều đình thông địch phản quốc sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tồn vong của một quốc gia.

Việc này quá lớn rồi.

~~~~~~~~~~

(1) Bản gốc: “Sinh tử quan đầu”: ý chỉ thời khắc cấp bách, quan trọng

Tập tin gởi kèm:

Chú thích: bánh mứt táo (google)