Niệm Niệm Có Ăn

Chương 23: Kẻ lưu vong

Edit: Cháo Trắng + Beta: Ngát

"Ai u, Lâm Niệm, muội mọc râu rồi à?"

Đêm đó, ca ca ngồi tựa trêи ghế trong phòng ta ăn trái cây, đột nhiên chỉ vào mặt của ta mà cười ha ha, ta vội vàng đứng dậy đi soi gương đồng, hóa ra là mứt táo xốp giòn dính vào trêи miệng.

Vẫn may là vào ban ngày ta đã kìm lòng được, không ăn.

Nếu không thì không biết mất mặt cỡ nào luôn!

"Nói như vậy, là tìm được mấy phong thư trêи người tên nội gián, mà trong thư đều có con dấu của Kiểu bá phụ sao? Vậy trong lá thư kia viết cái gì vậy?"

Ta lấy chiếc khăn cẩn thận lau miệng, trả lời: "Tên cao to không nói, có lẽ là một vài chuyện cơ mật trong quân ạ."

"Kiểu bá phụ là Tri phủ Lan Châu, cũng không phải quân cơ đại thần, làm sao có thể biết cơ mật gì chứ, chuyện này thật không hợp với lẽ thường." Ca nghĩ nghĩ: "Chính là bởi vì sự vô lý này, nên muội đi tìm Cố Lẫm Chi, hắn mới đồng ý đi điều tra."

Ta chùi sạch mứt táo, lại nhịn không được nhìn mình trong tấm gương mà suy nghĩ, miệng còn không nhàn rỗi: "Còn có một chuyện nữa, ở trong ngục giam, cho dù phải nhận loại cực hình nào, Kiểu bá phụ cũng đều không thừa nhận mình đã từng trông thấy mấy phong thư kia."

"Vụ án này có nhiều điểm đáng ngờ lắm." Ca thu chân về, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt thành thật: "Tần gia và Huỳnh Hậu Phát luôn luôn bất hòa, vậy mà Tần Nhược lại liên tục dính vào, không biết đến cùng là định có chủ ý quỷ quái gì."

"Theo lý thuyết, ả là một đại tài nữ nổi danh, không nên xuất đầu lộ diện như thế." Ta lại cầm một miếng bánh đậu xanh lên ăn: "Thừa tướng đã không có cách nào xoay chuyển tình thế nữa rồi, không cần nhà ả lại dẫm thêm một cước nữa."

Ca lại nghĩ nghĩ: "Dù sao cũng

nổi danh là một kẻ khó chơi, ai biết ả nghĩ như thế nào được."

Ta đã ăn xong bánh đậu xanh, ngẩng đầu nhìn lên, ngoài cửa sổ treo một vầng trăng sáng, không khỏi cảm khái: "Thế sự biến hóa thật vô thường, ai có thể nghĩ tới tất cả người của Kiều gia sẽ phải vào tù đâu?"

Ca cũng ngắm nhìn mặt trăng: "Mà lại nói, tháng sau là đến sinh nhật của muội rồi, đến lúc đó thế tử sẽ đến à?"

Không biết vì sao, mà ta nghe được hai chữ "Thế tử" này thì lập tức cảm thấy có chút chói tai, chỉ lắc đầu: "Muội không biết nữa."

·

Sinh nhật còn chưa tới, nhà ta lại phát sinh một chuyện vui.

Cha ta lên chức, từ Cửu phẩm Tri sự thăng lên làm Chính Bát phẩm Ti vụ.

Ca ca rất đỗi vui vẻ nhưng cha ta lại nghiêm mặt giáo huấn: "Không được đắc ý quên hình, dưới chân thiên tử chức quan Bát phẩm tép riu này, cũng không khác bách tính bình dân là mấy đâu."

Ta tò mò hỏi: "Vậy phụ thân Trần Thiến Thiến là quan mấy phẩm thế ạ?"

"Chính Tam phẩm." Cha ta vuốt vuốt chòm râu: "Nhưng mà mắt nhìn bằng hữu để kết giao của các con khiến cho vi phụ rất vui mừng, cái gọi là thầy tốt bạn hiền, không phải nhìn phẩm cấp mà là nhìn cách làm người. Có bằng hữu không chê cha con có chức vị thấp, mới là những bằng hữu thực sự."

Ta rất tán thành lời nói này, thế là quay đầu liền vội vàng khen ngợi Trần Thiến Thiến.

Ai ngờ khi nàng ngồi ở bên

đình trong hoa viên phủ nhà mình, duỗi ngón tay lắc lắc trước mặt ta: "Không không, phụ thân muội nói vậy là không đúng rồi. Tỷ cho rằng, thầy tốt bạn hiền, không phải nhìn cách làm người, mà là. . . . ."

"Mà là cái gì?"

"Mà là xem tướng mạo!" Nàng cười hì hì đùa giỡn với ta: "Niệm muội muội, tướng mạo của muội, rất được lòng ta đấy!"

Ta nắm tay nàng: "Hì hì, tướng mạo của tỷ tỷ cũng rất được lòng muội đấy."

Nàng ngước gương mặt ngơ ngác lên nhìn ta: "Lâm Niệm, muội và thế tử thật sự là xứng đôi vô cùng, đứng chung một chỗ tựa như một đôi bích nhân vậy."

Đứng chung một chỗ?

Ta ngượng ngùng cười cười, đáng tiếc, thế tử lại không đứng dậy nổi.

"Thế tử ấy à, trong mắt ta chính là nam tử xuất sắc thứ hai kinh thành, gần bằng Nguyệt ca ca." Nói nói một hồi, Trần Thiến Thiến lại khổ sở buồn bực: "Lâm Niệm, lần trước Nguyệt ca ca bảo với tỷ là không nên nhúng tay vào chuyện của Tần Nhược, muội nói xem, có phải hắn có tình ý với Tần Nhược không nhỉ?"

"Không phải vậy đâu." Ta chân thành nói: "Lý thị lang là sợ tỷ mạo hiểm. Tỷ tỷ, muội nghe nói Tần Nhược nổi danh là kẻ khó chơi, cái tên gọi này là từ đâu mà đến vậy?"

Nàng le lưỡi một cái: "Ngay cả muội cũng biết, nàng thật đúng là vang danh vạn dặm nha."

Hóa ra Tần Nhược này từ nhỏ đã ỷ vào thân phận của dì mình mà hành xử ngang ngược càn rỡ, coi trọng thứ gì cũng muốn cướp vào tay mình. Có một lần vì tranh một cái hộp đựng kinh Phật, mà đã đánh bị thương cả thiếu gia của phủ Thừa Tướng, từ đó mà một trận thành danh.

Ta ngây ngẩn cả người: "Chuyện này… Nàng không phải là tài nữ sao?"

"Tài nữ?" Trần Thiến Thiến nhếch miệng: "Cha nàng chính là Thái phó phủ Thượng thư, có vô số học trò dưới chiếu, chút danh tiếng này cũng chỉ lừa gạt được một tiểu cô nương ngây thơ như muội."

"Thiếu gia của Phủ Thừa Tướng là ai ạ? Vì sao muội chưa từng nghe thấy bao giờ nhỉ?"

"Hắn gọi Huỳnh Triệu Hòa, không hiểu sao một ngày trước khi phủ Thừa Tướng bị niêm phong thì hắn lại mất tích, đến nay vẫn không thấy chút tin tức gì." Trần Thiến Thiến thở dài đầy tiếc nuối: "Kỳ thật hắn làm người rất khiêm tốn, tính tình cũng ôn hòa, đáng tiếc phụ thân hắn phạm phải tội lớn như thế, lại biến thành kẻ lưu vong."