Niệm Niệm Có Ăn

Chương 31: Tùy cơ ứng biến (1)

Dịch: Ngát

~~~~~~~~~~

Khi ta tỉnh lại thì mắt đã bị người ta che mất, cả thế giới cứ như một màn đêm đen như mực.

Đây là chuyện gì thế?

Lúc vấn đề đáng ngờ này lóe lên trong não, thì trêи đầu ta liền truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cảm giác này đã hành hạ ta ở trong mơ rất nhiều, vừa muốn đưa tay lên xoa thì phát hiện hai tay, hai chân đều bị người ta trói lại.

Ta muốn gọi người đến, nhưng miệng cũng đã bị người ta bịt lại, cũng chỉ có thể phát ra âm thanh “ưm ưm”.

Thôi xong, ta không động đậy được, y hệt như một con cá bị người ném vào trong không gian kín mít, còn có mùi dầu vừng bị hỏng nữa.

Khi mắt không nhìn thấy được gì thì thính giác lại càng mẫn cảm. Ta nghe thấy có tiếng người nói chuyện và đi về phía này, rất nhanh, kẽo kẹt một tiếng, cửa đã mở ra rồi.

Ta hy vọng là bản thân đang nằm mơ, nhưng mà đau đớn trêи đỉnh đầu lại luôn nhắc nhở ta về sự thật, là ta đã bị người bắt cóc rồi.

Còn chưa kịp hoảng sợ thì ta đã nghe thấy tiếng bước chân của người đi đến, cũng không dám thở mạnh, chỉ giả vờ là vẫn chưa tỉnh lại.

Có người đá vào chân ta một cái, ta cắn răng, không động đậy một chút nào, người đó liền nói: “Xem ra, ta đã ra tay hơi mạnh rồi, đến giờ mà vẫn còn chưa tỉnh.”

Là nữ tử?

Trong lòng ta có chút kinh ngạc.

Lại có một giọng nói của nam tử vang lên: “Ngươi dẫn ta đến đây chỉ để thấy cái này sao? Đây là ai?”

Nữ tử cười nhẹ, ngữ điệu dễ thương: “Hay là công tử thử đoán xem.”

Hình như ta đã nghe qua giọng nói này ở đâu thì phải.

Nam tử lại chẳng có hứng thú gì, giọng nói ôn hòa mà lại mang cảm giác thê lương của một kẻ lưu vong: “Ngươi có chuyện thì nói đi, ta không rảnh vui đùa với ngươi.”

Nữ tử thở nhè nhẹ, ả tới gần thì ta liền ngửi được mùi son phấn trêи người ả, không thể không hoài nghi hai người này rốt cuộc là ai mới được chứ, tại sao lại muốn bắt ta đến đây?

Nữ tử thu lại bộ dáng tùy tiện, nói nhẹ nhàng: “Đây là Lâm Niệm, vị hôn thê của Cố Tư Hoành, là cái gai trong mắt của người trong lòng công tử.”

Dường như nam tử kia hết sức mệt mỏi: “Thế thì sao? Ngươi bắt nàng tới đây làm gì? Muốn uy hϊế͙p͙ Cố Tư Hoành ư?”

“Đương nhiên không phải.” Nữ tử kia thành thật nói, “Công tử có điều không biết, Cố Tư Hoành cho người nhìn chằm chằm ta là từ sau khi nàng nhận ra ta. Ta theo dõi nàng mấy ngày, mới phát hiện nàng qua lại mật thiết với Đại Lý Tự.”

Cố Tư Hoành nhìn chằm chằm ả?

Cố Tư Hoành vì sao lại nhìn chằm chằm ả?

Ta nhận ra ả?

Ả là?

Dường như đáp án đã sắp hiện ra rồi, nhưng mà đầu ta nhói lên đau quá, giống y hệt bị dụng cụ gì đó đập cho một cái, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ tiếp.

“Ta đã nói từ đầu rồi, ta sẽ không tham gia vào việc này, ngươi không quay lại Liêu Quốc mà vẫn cố ngây ngốc ở đây, sớm hay muộn thì cũng sẽ bị điều tra ra mà thôi.” Nam tử kia vẫn đứng im tại chỗ (2), “Ngươi cho rằng có thể trốn được bao lâu?”

Liêu Quốc?

Ta hết sức kinh hãi, lẽ nào hai người này lại là gián điệp Liêu Quốc sao?

“Đại công vẫn chưa thành.” Nữ tử kiên định, “Công tử, chỉ cần ngươi giúp ta thì ta sẽ đồng ý với ngươi, một khi về nước, chúng ta sẽ lập tức khai chiến, tin rằng không bao lâu sẽ có thể chiếm kinh thành, liền cứu được thừa tướng rồi.”

Không bao lâu sẽ có thể chiếm được kinh thành?

Cũng rất to mồm đấy nhỉ!

“Hiện tại ta trốn đông, núp tây, đến bản thân mình còn không tự giúp được, thì làm sao mà giúp nổi ngươi.”

Nữ tử lại thở dài: “Công tử, ta biết là bản đồ lương thảo mà thừa tướng có được, không chỉ có một tờ. Với thế cuộc hiện nay, nếu là công tử không ngại, trước hết cùng ta tới Liêu Quốc, ta bảo đảm…..”

“Ta không có.” Nam tử ngắt lời ả, quay người muốn đi, “Các ngươi không cần có ý tưởng gì trêи người ta.”

Ta đã sớm quên mất căng thẳng và sự đau đớn trêи đầu, vểnh tai lên nghe lỏm rất nghiêm túc.

Nữ tử kia nóng vội, giẫm chân: “Lẽ nào đến người trong lòng mà công tử cũng không thèm để ý nữa rồi hả?”

Vừa nghe được lời này thì nam tử kia đã dừng chân.

Nữ tử nói chậm lại, dẫn dắt từng bước: “Chắc công tử không muốn cả đời này đều không nhìn được ánh mặt trời nữa đấy chứ? Công tử không muốn cứu phụ thân, không muốn quang minh chính đại đi cưới người trong lòng hay sao?”

Cứu phụ thân?

Nam tử này là Huỳnh Triệu Trung (3)!

Mạch máu toàn thân ta dường như đã đông hết lại, trong đầu thì kêu ong ong, rất muốn nhanh chóng đi nói cho tên cao to biết, Huỳnh Triệu Trung, Huỳnh Triệu Trung đang ở đây này!

Đúng là đi mòn gót giầy mà tìm không thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn công!

Nhưng mà, người Huỳnh Triệu Trung thích là ai nhỉ?

Mặc dù hắn dừng bước, nhưng cũng lâm vào trầm mặc. Trong lòng ta nghĩ, chắc là đã bị kϊƈɦ động rồi.

Đúng như dự đoán, giọng nói của Huỳnh Triệu Trung lặng lẽ vang lên: “Cô nương nói nhiều như vậy, việc đã đến nước này, ta cũng có một vài câu hỏi, hy vọng cô nương giải đáp.”

Nữ tử vội trả lời: “Mời công tử nói.”

Giọng điệu của hắn tràn đầy oán hận và trào phúng: “Cô nương là người Tiêu Quốc, lại vì Liêu Quốc ra sức như vậy, không màng sống chết, bằng mọi giá cũng muốn lấy được bản đồ lương thảo trong tay phụ thân ta, tất cả rốt cuộc là tại sao?”

Nữ tử này không phải người Liêu Quốc?

Thế thì cũng quá kỳ lạ rồi, tại sao lúc ả nói chuyện mồm lại to như vậy, dám “đồng ý” và “bảo đảm” nữa cơ đấy?

Nữ tử im lặng trong chốc lát, giọng nói tràn ngập oán hận, âm u: “Từ khi sinh ra công tử đã ăn sung mặc sướиɠ, sợ là trước nay cũng chưa từng biết đến cọng cỏ ti tiện từ đâu mọc ra. Ta thì từ nhỏ đã biết rồi. Nhất quyết sẽ không làm loại giun dế mà ai cũng có thể đạp lên được, trong thân thể ta cũng đang chảy dòng máu tôn quý. Chỉ cần đại công cáo thành, ta liền có thể quay trở về địa vị vốn thuộc về ta, giẫm đạp lên toàn bộ những người đã bắt nạt ta.”

Huỳnh Triệu Trung trầm mặc, nữ tử nói một hồi cũng hơi kϊƈɦ động, lại hung hãn đạp ta một phát, cười nói: “Xem, giống hệt như hiện tại, một nữ nhi quan cửu phẩm bé tí tẹo teo, đến lúc đó mà ta muốn giết ả, cũng chẳng có ai dám nói một chữ không.”

Ta đau không chịu nổi, chỉ có thể nằm cứng đờ giả chết, Huỳnh Triệu Trung nghe được thì lại có chút không nhẫn tâm, nói: “Ngươi thả nàng đi, ngươi bắt nàng chỉ là dẫn họa vào thân mà thôi.”

“Yên tâm đi, ta chỉ là thay người trong lòng công tử dạy ả một bài học, nhốt ả mấy ngày.” Nữ tử kia vội giải thích, “Nếu không phải lần này đi Lan Châu bị theo dõi, ta cũng không động vào ả. Tiểu thư này mà bị sợ hãi biến thành ngốc luôn thì càng tốt.”

Cái gì?

Nữ tử này quá ác độc!

Ta tức giận bất bình nghĩ, ngươi cho rằng Lâm Nguyệt ta đã bị quá sợ hãi rồi sao?

Dường như Huỳnh Triệu Trung đã suy ngẫm một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Những lời ngươi nói tối nay, ta sẽ cân nhắc, ngươi đợi tin của ta đi.”

Nữ tử quá đỗi vui mừng: “Được, một lời đã định.”

Nam tử có vẻ muốn nhấc chân đi, bỗng dừng lại: “Ngày mai ngươi thả Lâm tiểu thư ra đi.”

Nữ tử vội đáp ứng: “Được, công tử, hiện nay ngươi không tiện ra mặt, ta cũng thuận đường về quán rượu liền tiễn ngươi một đoạn.”

Hình như Huỳnh Triệu Trung đồng ý rồi, hai người liền cùng ra cửa, tiếng bước chân càng ngày càng xa.

Ta thở ra nhẹ nhõm, nhanh chóng nghĩ cách cởi trói.

Nếu muốn nói võ công, Lâm Niệm ta sợ là mèo cào cũng không bằng, nhưng mà mấy thứ bàng môn tà đạo thì ta cũng biết một hai.

Khi còn bé, ta thấy qua nương biết múa đao, diễn thương, rất là ngưỡng mộ, nương cũng đặc biệt vui vẻ, còn tưởng ta có thể trở thành nữ trung hào kiệt, liền đưa ta tới sư môn của bà ấy để học võ.

Ai mà biết, học võ cũng cần có cơ bản, cần thân thể cường tráng, không sợ khổ, thực sự là ta chịu không nổi, chỉ học mấy chiêu có thể bảo vệ tính mạng trong lúc nguy cấp, trong đó có một chiêu chính là thuật cởi trói.

Đã qua nhiều năm như vậy, ta vẫn nhớ y nguyên kỹ thuật mà ta lấy làm tự hào này, ta xoay cổ tay mấy lần, dây thừng bị buộc rất nhiều vòng cũng đã tuột ra.

Cũng không khác biệt lắm so với ta dự đoán, quả nhiên đây là một cái miếu hoang, trời đã tối rồi, bên trong chỉ có một cây nến lờ mờ, cảm giác hơi rờn rợn (4). Ta không thể tránh được mà có chút sợ hãi, vội vàng đứng dậy, chuẩn bị chạy ra ngoài, thì lại bị chóng mặt.

Ta giơ tay lên chạm vào thử, một tay đầy máu.

Ta sợ đến mức muốn hét lên, lại cứng rắn nhịn xuống, mò mẫm đi tới cửa, lặng lẽ thò đầu ra nhìn xung quanh, bên ngoài hoang vắng không một bóng người, cũng không có ai canh giữ, ngoài cửa chỉ có vài gốc cây mà thôi.

Ta thực sự ngạc nhiên, nữ tử kia lại để ta ở đây một mình, cũng không sợ người qua đường sẽ phát hiện ra ta, càng chẳng sợ nếu ta chết toi.

Kể cả là cướp bóc, cũng không nên chỉ như thế này chứ? Có thể tôn trọng ta một chút được không?

Ài, Lâm Niệm ta không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ tối và sợ quỷ. Ta nhìn trời tối đen như mực, và miếu hoang u ám, nhất thời không dám nhấc chân chạy ra ngoài nữa.

Khẳng định là cha nương ta lo lắng đến hỏng rồi, chắc là sẽ đi tìm ta trong toàn thành, nhưng mà ta ở đâu cũng không biết.

Làm thế nào đây?

Ta sợ hãi nên cũng có chút muốn khóc rồi.

--- ------ ------ ------ ------ -----

Khi ta tỉnh lại thì trời đã sắp sáng, ở trong phòng vẫn hơi tối, chỉ có thể thấy bóng người lờ mờ ngoài cửa sổ.

Ta nghe thấy cửa kêu kẽo kẹt một tiếng, chắc là có người muốn đi ra.

Từ bên ngoài truyền tới giọng nói được cố ý hạ thấp: “Đại nhân, ta đã băng bó cho Lâm tiểu thư rồi, chỉ là đầu cô (nương) ấy bị vật gì đó cùn làm bị thương, không biết liệu có ảnh hưởng đến tinh thần và trí tuệ không nữa, trước mắt chỉ có thể đợi cô ấy tỉnh lại, rồi đưa về nhà tĩnh dưỡng cho tốt, đến ngày thì ta sẽ đi Lâm phủ khám lại.”

Ai đang nói chuyện thế nhỉ?

Ta nhíu mày, muốn quay đầu sang phía cửa sổ nhìn một chút, nhưng mà chỉ vừa mới động nhè nhẹ thì đầu lại bắt đầu đau âm ỉ, chỉ có thể bỏ cuộc mà thôi.

Người này vừa nói xong, lại có một âm thanh nữa, hơi khàn khàn, nói chuyện cũng không được rõ ràng: “Đại nhân, hôm qua, khi Lâm tiểu thư đến trạm dịch đã là gần giờ Tý (23h-1h), Tiêu Thế tử có công vụ nên phân phó hạ quan xong liền rời đi.”

Tiêu Thế tử? Không đúng, là tiểu Thế tử chứ.

Tại sao lại gọi Cố Tư Hoành là tiểu Thế tử nhỉ?

Ta vẫn còn chưa rõ ràng, thì bên ngoài lại truyền tới tiếng của tên cao to: “Hôm qua lúc nàng đến đây, là tình huống như thế nào?”

“Lúc Lâm tiểu thư đến đây, trêи người toàn là bùn đất, giọng nói cũng đã bị khàn, trêи đầu vẫn còn chảy máu, ta liền gọi nha hoàn tới xử lý vết thương cho cô ấy trước, khi còn chưa băng bó xong thì đã mệt đến mức ngủ thϊế͙p͙ đi rồi.”

Tên cao to trầm mặc trong chốc lát, rồi nhẹ giọng, nói: “Ngươi lui ra đi.”

Ta nằm trêи giường, không hiểu tại sao mà bỗng nhiên cảm thấy mình quá đáng thương rồi, nếu mà cha nương nhìn thấy, nhất định họ sẽ rất đau lòng, nghĩ tới đây thì hốc mũi liền chua xót, lại muốn khóc.

Khi hắn đi vào thì đúng lúc thấy ta đang hoảng loạn lau nước mắt.

Tên cao to không tránh được mà sững sờ, sau đó nhanh chóng bước đến trước đầu giường ta đang nằm, khuôn mặt giăng đầy mây đen, nặng nề tới mức sắp chảy nước ra được.

(Từ đoạn này đổi cách anh Cố gọi bạn Niệm nhé)

Hắn cố gắng hòa hoãn tâm trạng, giống như đang sợ sẽ dọa ta chạy mất vậy, dịu dàng hỏi: “Nàng có nhớ nàng là ai không?”

“Ta là ai?”

Ta hơi nghi hoặc hỏi hắn, hắn mặc áo đen, một thân sát khí, lông mày cau chặt, môi mỏng mím lại, đứng im không nhúc nhích mà chăm chú quan sát ta, y hệt như một đế vương ngu ngốc, vô đạo, chỉ yêu sủng phi ở trong kịch, nếu là ta không trả lời được thì giây tiếp theo sẽ biến thành phạm nhân bị rơi đầu vậy.

Ta thấy bộ dáng của hắn như thế cũng khá buồn cười, liền trả lời: “Ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân - Lâm Niệm.”

Tên cao to nghe thấy thì rất ngạc nhiên, khi phản ứng lại được thì mây đen trêи mặt cứ như đã bị gió thổi cho tan hết, sắc mặt cũng sinh động lên mấy phần.

“Ngươi cười cái gì?” Ta bất mãn nên kháng nghị, “Lẽ nào ta không phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân à?”

“Nàng phải.” Hình như tâm trạng của tên cao to tốt lên một chút, khi ánh mắt lướt qua vết thương của ta thì lại nhíu lông mày, “Ở dịch quán này nằm nghỉ thêm hai ngày nữa rồi hãy về nhà, ta sợ trêи xe ngựa sẽ bị lắc lư đấy.”

“Không muốn.” Ta nhìn hắn, “Ta muốn về nhà, đúng rồi, Thế tử đâu?”

“Ta không phải đang ở…” Đột nhiên tên cao to lại sững người, có vẻ như giờ mới kịp phản ứng, “Hắn đưa nàng tới đây xong liền đi rồi.”

“Quá máu lạnh rồi.” Ta không thể không lầm bầm, “Cứ như vậy mà đi sao.”

Ánh mắt của Cố Lẫm Chi hơi không vui: “Nàng muốn thế nào? Chẵng lẽ nàng lại gặp…”

Hắn vẫn còn chưa nói xong thì đã bị tiếng kêu nhỏ của ta chặn ngang, ta vừa hô “đau”, vừa đáng thương, tội nghiệp, giơ tay lên xoa đỉnh đầu, vẫn còn chưa kịp chạm đến thì cổ tay đã bị hắn nắm lại.

Ngước mắt lên nhìn, thấy ánh mắt hắn chứa chất đau lòng, cũng có chút không biết phải làm sao, sau giây phút đối mắt với ta, liền cúi xuống ôm ta vào lòng.

Ta kinh ngạc tới há to miệng, nhịn không được mà nói nhỏ: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Cánh tay hắn lại dùng lực, ôm ta chặt hơn, giọng nói vẫn trầm ổn như bình thường: “Tùy cơ ứng biến.”

~~~~~~~~~~

Ngát có hơi nghi ngờ năng lực anh Cố. Anh nhìn chằm chằm ca nữ mà để lại bạn Niệm bị bắt đi nhỉ :D

(1) Bản gốc “Sự cấp tòng quyền”: ý chỉ khi có việc gấp xảy ra, phải tùy theo tình huống mà xử lý, không thể giữ nguyên những phương án cũ

(2) Bản gốc “Bất vi sở động”

(3) Chương trước tác giả để tên là “Hòa” sao ý nhở.

(4) Bản gốc “Sấm nhân”: cảm giác sợ hãi, lông tóc dựng đứng