Niệm Niệm Có Ăn

Chương 47: Thâm tình trao nhầm người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Ngát

~~~~~~~~~~

Ngày Kiều gia ra khỏi đại lao, bầu trời u ám, gió lạnh thấu xương, nương ta nói, qua thời gian này, có thể tuyết sẽ rơi.

Cha ta còn đặc biệt xin nghỉ phép, dẫn cả nhà chúng ta đến đợi ở cửa đại lao Hình bộ.

Thói đời nóng lạnh, thánh chỉ phục chức vẫn còn chưa hạ xuống, đưa mắt nhìn quanh, bốn phía bên ngoài Hình bộ vắng lặng, trống không, chỉ có hai chiếc xe ngựa của nhà ta đang đỗ ở đây.

Kiều bá phụ mẫu và Kiều Vĩnh cùng nhau đi ra, dù cách khá xa, nhưng mắt ta tinh, vừa nhìn đã thấy mái tóc hoa râm của bá phụ mẫu, hốc mũi lập tức chua xót.

Họ đi chậm rãi ra khỏi đại lao tối tăm, vừa tới cánh cửa lớn bằng gỗ, ba người cùng híp mắt lại, dường như không quá quen với ánh sáng mãnh liệt bên ngoài phòng giam.

Khi nhìn thấy cả nhà chúng ta, Kiều bá phụ ngơ ngẩn tại chỗ, sau đó mới nâng tay áo lên, có vẻ như đang lau nước mắt.

Ngay lúc đó, cha ta cười, chỉ vào ông ấy, nói với nương ta: “Bà nhìn Kiều Nguyên kìa, tuổi lớn thế này rồi mà nói khóc là khóc luôn được.”

Kiều bá phụ đã nhanh chóng bước tới trước mặt chúng ta, tinh thần của ông ấy khá tốt, nghe được thì liền cho cha ta một quyền: “Lão hồ đồ, còn nói xấu ta với em dâu.”

Chúng ta đều cười rộ lên.

Kiền Vĩnh đang đỡ nương hắn, lén lút liếc ta một cái, ta liền làm mặt quỷ với hắn. Hắn phì cười, chẳng xem thường ta giống trước đây.

Cha ta đã sớm đặt trước phòng bao ở Thiên Tường lâu, muốn giúp Kiều bá phụ đón gió, tẩy trần, đẩy xui xẻo đi. Vừa lên xe ngựa, ta kéo rèm lên nhìn, một nhà Thừa tướng cũng từ trong lao đi ra ngoài.

Cuối cùng, ta đã nhìn thấy dáng vẻ của Huỳnh Triệu Trung.

Thảo nào Tần Nhược sẽ thích hắn, hắn mặc trường bào tố sắc, từ xa cũng có thể nhìn ra là nhất biểu nhân tài, dù đã không còn thân phận cao quý, cử chỉ vẫn ung dung, ưu nhã như cũ.

Huỳnh Thừa tướng chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa đại lao, lưng có hơi khom xuống, ông nhìn về phương xa hồi lâu, không biết là đang nghĩ cái gì.

Đã từng là Thừa tướng tôn quý, sau khi gặp nạn, chẳng còn ai hỏi han như thường.

Ta không thể không thở dài, đang chuẩn bị hạ rèm xuống, bỗng nhìn thấy góc phố có một thị nữ bước nhanh về hướng họ.

“Ơ?”

Ca ca hỏi ta: “Sao thế?”

Ta cười: “Không có gì ạ.”

Nếu không nhìn lầm, người kia chính là nha hoàn bên người Tần Nhược.

·

Chúng ta vốn tưởng về đến kinh thành, sẽ không cần dựa vào tên cao to nữa, cũng có thể dò hỏi được tin tức của vụ án.

Ai biết được Đại Lý Tự và Hình bộ cứ như bị hạ lệnh cấm, chẳng có một tin tức nào từ trong đó mọc được cánh bay ra ngoài.

Ca ca hơi không hiểu: “Kiều gia không sao không phải là được rồi à? Muội còn biết chân tướng để làm gì?”

Dù nói như thế, nhưng phá án cũng như đoán đố đèn, câu đố đã giải được một nửa, ai mà không ngứa ngáy trong lòng chứ?

Qua không bao lâu là sinh nhật của Thái hậu, Hoàng thượng lại vừa thay đổi cách tổ chức giống như mừng năm mới, mở tiệc trong cung, mời một nửa số nhà quan viên ở kinh thành vào cung tham dự, thậm chí còn mời cả ta.

Ta hết sức bối rối, Trần Thiến Thiến lại đoán rất đàng hoàng, tự nhiên, đại khái là Hoàng thượng muốn mượn cơ hội để rửa oan cho Thừa tướng.

“Hoàng thượng trực tiếp hạ chỉ không phải là được rồi à, tại sao phải phí công như thế?”

“Vụ án này có tin vịt bay đầy trời trong dân gian, Hoàng thượng có thể không biết sao? Mượn cơ hội này công khai tình tiết vụ án, cũng miễn cho quần chúng suy đoán lung tung.”

Lời này nói cũng đúng.

Chỉ là, một mình ta ngồi xe ngựa, đi đến cửa cung, lại phát hiện ra cung yến lần này có thể mang theo thị nữ. Người ta đều có đôi có cặp, chỉ có ta lẻ loi một mình đi theo cung nữ, đúng là đáng thương.

Tiệc tối được đặt ở ngự hoa viên, ta đến sớm, trời vẫn chưa tối, bàn tiệc dài dằng dặc đã có người túm năm, tụm ba ngồi xuống.

Cung nữ dẫn đường giải thích cho ta về cách xếp chỗ, các cấm kỵ của bữa tiệc, rồi bị một thái giám đang bận đến xoay như chong chóng gọi đi mất.

Ta cúi đầu đi tìm thẻ gỗ mang tên ta trước chỗ ngồi, bỗng nghe thấy một tiếng nói rất kinh ngạc từ phía sau vang lên.

“Lâm Niệm, ngươi cũng đến à?”

Ta quay đầu nhìn, thì ra là bằng hữu tốt hồi bé của ta, hiện nay là thiên kim “đại quan” ngũ phẩm - Ngô Sầm Sương.

Hôm nay nàng khá để ý ăn diện, hoa phục đỏ tươi kết hợp với bộ diêu vàng lấp lánh, son môi đỏ thắm, trang điểm rất đậm, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc đứng trước mắt ta.

À phải, nghe nói Ngô gia vẫn luôn muốn đưa nàng vào cung.

Ngay lúc đó, ta liền chẳng còn hứng thú gì cả.

Ngô Sầm Sương là bằng hữu tốt nhất của ta hồi trước, nhưng kể từ khi phụ thân nàng liên tục leo cao, rời khỏi phố Tuế Miên, nàng liền ỷ lại thân phận, đối xử với ta rất lạnh nhạt, còn giả vờ không quen biết ta ở quan học, lúc đó làm ta âm thầm rơi nước mắt mấy lần.

Ta không kìm được mà hỏi: “Ngươi không phải là không quen biết ta à?”

“Lời này của ngươi ở đâu ra thế!” Nàng lập tức lôi kéo tay ta, giọng điệu khoa trương, “Lâm Niệm, chức quan của nhà ngươi thấp, ngươi có muốn đến tham quan thì cũng phải suy nghĩ trước hậu quả chứ. Ngươi đi cùng ai đến thế? Nếu bị phát hiện ra ngươi không được mời, cái chức quan cửu phẩm của phụ thân ngươi cũng không được làm nữa đâu!”

Những người ở xung quanh đang nói chuyện, cười đùa, nàng gào to như thế, tất cả đều im lặng.

Tại sao người đã từng thân thiết không gì sánh được, lại luôn tìm cơ hội làm ta khó xử?

Ta đẩy tay nàng ra, lùi về sau một bước, trừng mắt nhìn nàng: “Ta…..”

“Ai khiến ai không làm quan được nữa?”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc làm tan khung cảnh tĩnh mịch lúc này, ta hơi ngạc nhiên, nhìn theo hướng âm thanh phát ra, quả nhiên là Cố Lẫm Chi.

Tên cao to đứng phía cuối dãy bàn tiệc, hình như vừa từ cửa đi vào, mặc áo choàng màu trắng, lại cùng màu với áo choàng của ta. Khá nhiều cung nữ đang bê đồ đi qua bên cạnh hắn, hắn cười với ta, nhấc chân đi đến.

Trong lòng ta ấm áp, Ngô Sầm Sương dường như chưa gặp qua Cố Lẫm Chi bao giờ, lông mày nhíu lại: “Công tử, ta quen biết hết con em nhà quan từ ngũ phẩm trở lên trong kinh thành, sao lại chưa gặp ngươi bao giờ?”

Trong chỗ ngồi dự tiệc có người phì cười ra tiếng.

Ngay lập tức Ngô Sầm Sương mặt hơi đỏ, tai hơi hồng, thấy Cố Lẫm Chi không trả, cứng rắn vượt qua ta, nói với tên cao to: “Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao không để ý đến người khác?”

Người ngồi vào chỗ dự tiệc càng ngày càng nhiều, rất nhiều người bắt đầu rỉ tai thì thầm, còn cười, chỉ chỉ chỏ chỏ Ngô Sầm Sương.

Có lẽ những người này đều nhận ra tên cao to là ai rồi.

Từ đầu đến cuối Cố Lẫm Chi đều không nhìn nàng một chút nào, hắn đi đến trước mặt ta, chỉ hỏi một câu: “Mặc thế có lạnh không?”

“Không lạnh.” Ta chỉ vào áo choàng của mình, “Bên trong có lông nữa.”

Hắn gật đầu, nói: “Đi cùng ta ăn chút gì đi.”

“Được.” Ta liền theo hắn rời đi.

Ngô Sầm Sương thấy chúng ta nói chuyện như chẳng có ai ở bên cạnh, cảm thấy mất mặt, tức giận chễ giễu sau lưng chúng ta: “Con cái nhà quan bé tí tẹo, quả đúng là không biết đã được dạy dỗ như thế nào.”

Cố Lẫm Chi dừng bước chân ngay lập tức, vẻ mặt cũng sa sầm, hắn quay người, giọng nói không nặng nề nhưng lại đủ làm cho người ta tim đập chân run: “Ta lại không biết Thánh yến ở ngự hoa viên mà con mèo con chó gì gì đều có thể đến đấy.”

Ngô Sầm Sương sững sờ tại chỗ trong chốc lát, khuôn mặt lúc xanh, lúc đỏ, có vẻ như tức không chịu được, lại bị khí thế của Cố Lẫm Chi dọa sợ, không dám ho he một tiếng.

Đôi mắt của Cố Lẫm Chi híp lại: “Trong kinh thành này, chỉ biết nhìn chữ “phẩm”, không biết cái gì là chữ “Hoàng”, lúc nào cũng có thể mất mạng.”

“Ngươi…..” Tay Ngô Sầm Sương hơi run rẩy, “Ngươi” cả buổi mà cái gì cũng không nói ra được.

Vừa khéo là Trần Thiến Thiến phái Thải Nguyệt đến tìm chúng ta, nàng từ xa đi tới, thấy không khí hơi kỳ lạ. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn thật thật thà thà hành lễ với Cố Lẫm Chi: “Thế tử, tiểu thư nhà chúng ta đợi người và Lâm tiểu thư ở bên kia ạ.”

“Thế tử”?

“Thế tử?”

Ta và Ngô Sầm Sương không hẹn mà cùng thốt ra mấy tiếng.

Vẻ mặt nàng tái nhợt, ta cũng bối rối ngẩng đầu nhìn hắn: “Cố đại nhân, ngươi cũng là Thế tử?”

Kỳ quá, lạ quá, người người họ Cố còn có thể đều là Thế tử sao?

“Không sai.” Hắn nhìn ta, biểu cảm bình tĩnh và nghiêm túc, lại nhẹ nhàng linh hoạt bổ vào đầu ta một đạo sấm sét, “Kẻ hèn này họ Cố, tên Tư Hoành, tự Lẫm Chi.”

Cái gì?

Ngay lập tức, ta liền cảm thấy bản thân mình hệt như bị sấm sét giữa đêm hè bổ lên đỉnh đầu, bắt đầu bốc khói đen kịt, đến nỗi bộ não cũng bị rơi ra.

“Ngươi nói lại một lần nữa, ngươi, ngươi, ngươi là Cố Tư Hoành?”

“Thính lực của Lâm tiểu thư không tồi.”

“Ngươi, ngươi…..” Đột nhiên có hàng trăm nghìn đầu mối trong đầu ta, giống như là lúc thì đả thông rất nhiều tình tiết quan trọng, lúc thì lại thấy khó bề tưởng tượng.

Ngô Sầm Sương hoàn toàn câm nín, lặng lẽ lui về chỗ ngồi của mình.

Thải Nguyệt lén lút ngẩng đầu nhìn chúng ta một cái, rồi lại cúi xuống, giả vờ không thấy bất cứ điều gì.

Ta cứ như con ngốc, ngơ ngẩn nhìn tên cao to, sau đó cho ngón tay vào miệng, cắn một cái.

Đau.

Không phải ta đang nằm mơ.

Ta lập tức phản ứng lại, tức giận hỏi: “Tại sao ta chỉ gọi là Lâm Niệm, mà ngươi lại có những hai cái tên?”

Tên cao to vỗ vai ta: “Mọi văn nhân mặc khách đều có nhã hứng như vậy, nàng không hiểu.”

Ta: …..

·

Bởi vì đả kϊƈɦ khủng khϊế͙p͙ này, cả buổi tiệc, ta đều mất hồn mất vía, ăn gì cũng có vị như nhai sáp.

Ngô Sầm Sương ngồi đúng chếch đối diện ta, ta vô ý ngẩng đầu lên nhìn, nàng cũng là một dáng vẻ hồn vía lên mây.

Trần Thiến Thiến ngồi bên cạnh, ăn uống hết sức ngon lành, không hề phát hiện sự không bình thường của ta và Thải Nguyệt chút nào, còn luyên tha luyên thuyên nói không ngừng: “Nguyệt ca ca hẹn tỷ cùng đi xem pháo hoa sau buổi tiệc, sắp hết năm rồi, nhất định là pháo hoa tối nay đẹp vô cùng đấy.”

Ta không lên tiếng, một lòng một dạ cầm đũa chọc miếng thịt Đông Pha trong bát.

Cuối cùng thì Trần Thiến Thiến cũng cảm giác được không đúng: “Lâm Niệm, muội sao thế?”

“Không sao.” Ta yếu đuối xua xua tay, trong lòng nghĩ, nếu tỷ biết được việc, còn không cười muội cả đời hay sao?

Lần này ta thật sự là đau đớn khủng khϊế͙p͙ mà không dám kêu.

Nàng bĩu môi, lại tiếp tục ăn cơm.

Ta bỗng nhớ ra một việc: “Trong kinh thành có vị công tử bị tàn tật hai chân, ngồi xe lăn không?”

“Tiêu Diễn ý.” Trong miệng nàng vẫn đang nhai, nói chuyện có hơi lờ mờ không rõ, “Muội không biết à? Muội chưa nhìn thấy hắn à? Không phải chúng ta đã nhắc đến hắn rồi à?”

Trời ơi, cuối cùng thì ta cũng nhớ ra “Tiêu thế tử” trong miệng của người ở dịch quán.

Không trách được.

Không trách được.

Không trách được!

Muốn nhắc đến râu ông nọ cắm cằm bà kia, từ xưa đến nay, ai có thể ngu xuẩn giống Lâm Niệm ta cơ chứ?

Ta than vãn: “Lúc đó tỷ nói hắn gặp nạn, vẫn còn chưa kể hết cho muội, tỷ đã chạy đi tìm Nguyệt ca ca của tỷ rồi!”

“Thế hả?” Trần Thiến Thiến không nhịn được cười, “Chân của Tiêu Diễn là do bị ngã xuống từ trêи lưng ngựa khi ngựa hoảng sợ lúc đi săn năm ngoái, , hắn cũng khá xui xẻo đấy.”

Ta cũng khá xui xẻo đấy.

Lại có thể ở cửa sau phủ Thế tử rình được người không liên quan!

Thiệt ta còn vì “Cố Tư Hoành” lạnh nhạt với ta mà thương cảm rất lâu.….

Đúng là một đoạn thâm tình trao nhầm người.

·

Dự đoán của Trần Thiến Thiến toàn là nói linh tinh.

Cả buổi tiệc tối, Hoàng thượng không nhắc một chữ nào về vụ án.

Tối nay Tần Nhược không đến, sau khi tạm biệt Trần Thiến Thiến, ta chỉ có thể một mình theo cung nữ đi về phía cửa cung.

“Gặp qua Cố đại nhân.” Cung nữ đi trước cúi đầu hành lễ.

Tên cao to đến trước mặt ta: “Muốn xem pháo hoa không?”

·

Ta cảm thấy, đây là pháo hoa đẹp nhất mà đời này ta xem qua, đồng thời cũng là đợt pháo hoa mà tâm trạng phức tạp nhất.

Dưới màu sắc trải ra với ánh sáng lung linh, tên cao to rũ mắt hỏi ta: “Sao không nói gì?”

“Ta đang nghĩ, tại sao nhiều người như vậy đều gọi ngươi là Cố đại nhân, mà không gọi Thế tử? Nếu gọi ngươi là Thế tử, ta đã có thể sớm phát hiện ra không đúng!”

“Thế tử khác họ vào triều làm quan, lại có quan chức, tự nhiên xưng hô sẽ thay đổi theo. Nếu là cùng họ, về sau được phong hầu, con đường tiếp theo không giống chúng ta.”

“Thì ra là thế.” Ta gật đầu, cuối cùng thì tâm trạng cũng bình tĩnh hơn.

“Lâm Niệm, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, bố cáo của nàng bao giờ thì được thực hiện nhỉ?”

Không nói cái này ta còn chưa tức giận!

Ta nổi giận bừng bừng nhìn hắn: “Ngươi biết ta hiểu nhầm mà lại không nói rõ cho ta, tranh thủ ta không phòng bị, thừa cơ hãm hại, giao hẹn đánh cuộc với ta, đúng là cách làm của tiểu nhân!”

“Đúng, ta làm cách của tiểu nhân.” Hắn thừa nhận cũng thật sảng kɧօáϊ, “Vậy, Lâm đại nhân cũng muốn làm tiểu nhân thất hẹn à?”

“Ngươi!”

Ta mới không thèm xem pháo hoa với tên cao to xấu xa này!

Ta hết sức tức giận quay người đi, hắn lại kéo tay áo ta, xin thương xót: “Lâm đại nhân, chúng ta mỗi người nhường một bước nhé.”

Ta dừng bước chân lại, nghi ngờ nhìn hắn: “Cách mỗi người nhường một bước là như thế nào?”

“Nàng viết “Lâm Niệm ngưỡng mộ Cố Lẫm Chi”, ta viết “Cố Lẫm Chi yêu mến Lâm Niệm”, được không?”

Hắn nhìn ta, trong mắt lấp lánh ý cười.

Chúng ta đứng bên ao hoa sen trong ngự hoa viên, cùng nhau thưởng thức pháo hoa.

Hoa sen đã tàn từ lâu rồi, trong ao bây giờ chỉ có mặt nước trong suốt được ánh trăng chiếu xuống, phản chiếu bóng của hai chúng ta.

Nếu chỉ nhìn cái bóng thôi, thì ta với tên cao to đích thực là xứng đôi đấy.

Một bụng tức giận của ta dường như đã biến thành một hồ nước mùa xuân.

Ta bỗng hơi xấu hổ, lại vì che đậy sự xấu hổ này, ngẩng đầu cố ý ra vẻ tiêu sái, nói: “Ta mới không phải đại trượng phu.”

“Cho nên?”

“Cho nên, ngươi viết trước.”

Hắn cười lên, xoa đầu ta: “Được. Cố đại nhân nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”

~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau kết thúc.

~~~~~~~~~~

Ngát cũng muốn nói: mình đã dịch xong truyện, đến tận ngoại truyện cuối cùng mới hiểu sao tác giả lại đặt tên truyện như thế. Đang nghĩ có nên sửa lại tên dịch cho văn vẻ, mà qua ba tháng đã quen cái tên dịch nôm na này, không thấy ngượng mồm nữa, lại để nguyên...

Mình cũng tranh thủ đọc lại từ đầu truyện, thấy bản thân mâu thuẫn rất buồn cười, thành ngữ, cụm từ… thì dịch sang thuần Việt, chú thích Hán Việt ở dưới; còn xưng hô thì để Hán Việt. Dù sao cũng là hố đầu tiên, sau còn phải rút kinh nghiệm nhiều nhiều.

Suy đi nghĩ lại thì thực ra bên Tàu đến giờ người ta vẫn dùng những chữ đó để gọi nhau “huynh, đệ, bằng hữu….…”, chỉ là trong tiếng Việt còn có bộ phận từ Hán Việt mới phong phú có tận hai cách đọc.

Theo tienmi13.worldpress, từ xưng hô và từ chỉ quan hệ thân tộc trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Du, “cha” được dùng 12 lần, “mẹ” 6 lần, “chị” 13 lần, “em” 14 lần, “cậu” 1 lần, “ông” 15 lần, “bà” 8 lần, danh ngữ đẳng lập “ông bà” 4 lần, danh ngữ “mẹ cha” 2 lần, danh ngữ “chị em” 3 lần, v.v…. Đối với Hoàng tộc thì không rõ ràng lắm. Quan hệ trai – gái, thì có thể dùng “anh – em”, “ta – mình”, thơ mộng hơn thì “ta – nàng”, “chàng – thϊế͙p͙”...

Nên từ truyện sau, nếu nói về đời sống thường dân mình sẽ dùng hết thuần Việt.

Nhân tiện quảng cáo hố cổ đại tiếp theo:

SUỴT! PHU NHÂN ĐẾN RỒI!

Cô gái nhà nông Lạc Anh vô tình cứu được một tên trộm vặt.

Tên trộm ấy người thì đẹp, tấm lòng lại thiện lương, mặt hoa da phấn, làm cho người ta vừa nhìn thấy hắn sẽ nảy ra ý nghĩ không nên có.

Nàng xoa cằm, đầu óc chưa học hành bao giờ liền nhanh chóng chuyển động.

Nên dùng biện pháp gì để giữ tên trộm này ở lại bên cạnh mình nhỉ?

Giới thiệu vắn tắt bằng một câu: Hôm nay Hoàng thượng bị đánh rồi à?

Chủ đề: Thuận vợ thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn

Nội dung: oan gia vui vẻ, văn phong ngọt ngào, thoải mái

~~~~~~~~~~

Tập tin gởi kèm:

Chú thích: thịt Đông Pha