Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy

Chương 50: Miệng cãi kịch liệt, không thể dễ dàng tha cho nhãi con họ Hùng

Vợ của Hoa Cương vẫn luôn chú ý đến Triệu Chanh cho nên đã thấy Triệu Chanh dùng một nụ cười dọa con trai bảo bối nhà chị dâu Tần chạy mất dép như nào.

Lúc này, tầm mắt của hai người đối diện nhau, vợ Hoa Cương theo bản năng rụt cổ, vừa định dời ánh mắt đi thì Triệu Chanh cười tủm nói chuyện với cô ta: “Vị này chính là vợ của Hoa Cương hả? Mới gặp đã biết là người cực kì trọng nghĩa khí, hôm nay có mang con cái nhà cô theo không?”

Cách bài trí phòng khách của gia đình anh Hùng được coi là khá ổn trong năm nay rồi, một hàng sô-fa kê sát tường, hai bên trái phải đặt thêm cái nữa, trước ghế là cái bàn trà bằng thủy tinh.

Thẳng bức tường, ở trung tâm đặt một ngăn tủ rộng bằng hai sải tay, trong hộc tủ kê một cái ti-vi đen trắng.

Hiện giờ vẫn chưa tới bảy rưỡi, trên ti-vi đang phát tin tức buổi tối, một phòng toàn phụ nữ thỉnh thoảng lại nhìn lên màn hình một lần, khi trông thấy tin tức không hiểu hoặc không có hứng thú thì lại rời mắt tiếp tục trò chuyện cùng những người bên cạnh.

Mà chỗ ngồi của Triệu Chanh lại đúng khúc cua của sô-fa ngay sát phòng ăn, vợ Hoa Cương ngồi trực diện chỗ quẹo đó, để nói chuyện với nhau nhất định phải nói lớn hơn thì mới có thể nghe được.

Nói cách khác, những lời của Triệu Chanh ngoại trừ cánh đàn ông đôi khi truyền tiếng cười rộ ở nhà ăn bên kia, thì phụ nữ trong phòng khách này đều có thể nghe rõ ràng rành mạch.

Có người che miệng cười khúc khích, đảo tròng mắt nhìn lom lom để theo dõi diễn biến tiếp theo, cũng có người liếc hai người một cái, không nói gì quay đầu tiếp tục thấp giọng nói chuyện phiếm.

Triệu Chanh đã nói như thế, trừ phi vợ của Hoa Cương dám trực tiếp xé rách mặt, bằng không không thể giả vờ như không nghe thấy được.

Lời của Triệu Chanh chứa ẩn ý, nếu là người có tinh thần công lí mạnh mẽ thật thì ban nãy lúc Tuấn Tuấn chạy tới định nhéo lỗ tai Nhị Thuận ngay trước mặt của mẹ nó là Triệu Chanh, sao cô ta không phát hiện, chẳng phải là định bẻ cong sự việc, hắt nước bẩn lên người cô ư.

Vợ Hoa Cương cười ngượng nghịu, “Đâu có đâu có, không phải đâu.”

Cô ta đã mềm mỏng chịu nhượng bộ, cũng không thể cắn chặt cô ta không buông được đúng không.

Tuy nhiên Triệu Chanh đúng là không định nhả ra dễ dàng như vậy, lúc rồi hứng chịu khẩu khí của con trai anh Hùng Triệu Chanh vẫn chưa phát tiết xong, vừa khéo hiện tại chuyển sang người của vợ Hoa Cương. Nhưng trước khi trút giận Triệu Chanh phải xác nhận danh tính của đối phương đã.

“Vợ Hoa Cương, cô có biết bà Hạ không? Chính là người cãi nhau với con dâu ầm ĩ đến nỗi danh tiếng vang xa tận mấy con phố liền đó?”

Ngay khi nghe Triệu Chanh nhắc đến tên bà Hạ, lòng của vợ Hoa Cương đã lộp bộp nhảy dựng, phải biết rằng tối hôm qua cô ta mới vừa bởi chuyện này mà bị chồng trị cho một trận.

Giờ vợ Kiến Thành nhắc tới, chẳng lẽ cũng biết chuyện này sao?

Vợ Hoa Cương không dám nói không biết, dù sao nhà của bọn họ sống ở ngay tầng dưới nhà bà Hạ, Triệu Chanh nói nổi danh khắp mấy con phố, nếu cô ta nói không biết vậy chẳng phải là chờ bị vạch trần ư?

Dáng vẻ người phụ nữ này y như một con hồ ly tinh, trở về chắc chắn muốn kể những lời này cho chồng nghe.

Tính cách Lâm Kiến Thành không thích che che giấu giấu, lại quan hệ tốt với chồng của cô ta, đến lúc đó mà lỡ miệng để cho chồng của cô ta biết được thì về nhà khẳng định bị ăn đánh tiếp.

Vợ Hoa Cương hối hận muốn chết vì đã chủ động lên tiếng, bằng không sẽ không thu hút sự chú ý của Triệu Chanh.

Ban đầu, cô ta muốn để chị Tần và anh Hùng nảy sinh bất mãn đối với Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành, ai dè kết quả bản thân chị dâu vô cùng lo lắng đã giúp Triệu Chanh che đậy mọi chuyện, trái lại còn trừng trừng nhìn cô ta.

Trong lòng hết sức ân hận, vợ Hoa Cương cười nhạt nhẽo gật đầu, “Ừ, đúng vậy, có biết.”

Khi nhìn thấy biểu hiện chột dạ cùng với vết bầm tím ở khóe mắt cô ta, Triệu Chanh đã chắc chắn rằng đây chính là vợ của Hoa Cương, bỗng dưng an tâm.

Thoáng hài lòng, vững dạ, nét cười trên gương mặt Triệu Chanh trở nên tự nhiên hơn rất nhiều nhưng những câu nói phát ra từ miệng tựa như dao nhỏ rạch thẳng mặt vợ Hoa Cương không chút thương tiếc, “Rốt cuộc cô có thù hằn gì với gia đình chúng tôi, người không biết còn tưởng rằng là đã gϊếŧ chết cha cô. Dám giới thiệu một bà già phẩm hạnh như vậy đến chăm sóc cho hai đứa con nhà tôi.”

“Cũng may ngày đầu tiên tôi không yên tâm, buổi trưa đã xin chị chủ nghỉ để về nhà xem bọn nhỏ, nếu không ai biết với lòng dạ độc ác của bà ta sẽ làm ra hành động gì đối với Đại Thuận và Nhị Thuận nhà chúng tôi chứ.”

Nghe mấy lời đó của Triệu Chanh lập tức biết trong đó còn có chuyện, những người phụ nữ xung quanh vội vàng kêu cô kể kĩ càng mọi chuyện đã xảy ra.

Ngay cả hai người chị dâu ngồi hai bên Triệu Chanh vốn không định xen vào cũng ngoảnh đầu nhìn sang, thấy Lâm Nhị Thuận đang ngồi trong bọc Triệu Chanh và Lâm Đại Thuận ngồi bên sườn cô.

Hai đứa trẻ đều rất ngoan ngoãn khéo léo, không giống đứa khác om sòm ầm ĩ, khiến mọi người yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Triệu Chanh chính là đợi những người xem náo nhiệt ở chung quanh tiếp lời, không để tâm khuôn mặt đỏ lựng của vợ Hoa Cương, nói rành mạch sinh động hành vi tồi tệ của bà Hạ.

“… Các chị không biết, lúc em vừa về tới thì nhìn thấy cảnh hai đứa trẻ con đang trèo lên ghế đứng ngoài ban công, làm linh hồn nhỏ bé của em sợ đến rụng rời.”

Tất cả những người ngồi ở đây đều đã làm mẹ, đối với lời của Triệu Chanh rất đồng cảm, không ngừng gật đầu.

Chị dâu có khuôn mặt tròn ngồi trên ghế gần Triệu Chanh kia còn sợ đến nỗi vỗ vỗ ngực rồi liên tục khiển trách bà Hạ, “Loại người xấu xa như vậy, cầm tiền của chủ nhà song xoay lưng đi chưa kể trộm đồ, mà còn nhốt đứa nhóc tự đi đun cơm ăn mình. Ngộ nhỡ khi đó em không về kịp lúc, hai thằng bé muốn ra ngoài, hoặc lỡ té từ ban công xuống. Trẻ con nào biết rằng ngã từ trên lầu xuống khủng khiếp đến nhường nào chứ!”

Chỉ cần đặt bản thân vào hoàn cảnh như thế tưởng tưởng nếu như là con nhà mình, đủ dọa người sợ vỡ mật.

Chị dâu cạnh đó khẽ nói, cũng gật đầu phụ họa theo tiếp đó liếc nhìn vợ Hoa Cương lên án, nghiêng đầu thì thầm với chị dâu có khuôn mặt tròn, “À mà, vợ của Hoa Cương sống trong khu đó phải không? Hẳn đã biết bà già ấy làm người ra sao, lại có thể để cho chồng mình giới thiệu một người thế này cho nhà anh em, đến cùng có thể yên lòng cho nổi ư!”

Khi vừa mở miệng Triệu Chanh đã nói địa chỉ tầng lầu của nhà bà Hạ ra, mục đích chính là để cho mọi người biết mà tránh, miễn về sau vô tình họ lại bị hại tương tự như vậy.

Không ai nghi ngờ là do Cương Tử cố tình giới thiệu bà Hạ kia cho Lâm Kiến Thành.

Dù sao, đàn ông khắp phòng đều chạy xe tải cả. Quanh năm suốt tháng lái xe bên ngoài, có vài người một hai tháng thậm chí ba, bốn tháng mới trở về một chuyến, có thể nhớ kĩ ai ở nhà nào đã xem như không tệ rồi, đâu biết rõ hàng xóm láng giềng là hạng người gì đâu, chẳng phải đều nghe vợ nói sao thì tin vậy à.

Những người phụ nữ khác trong phòng cũng rầm rì thảo luận rất sôi nổi, thỉnh thoảng ngó vợ Hoa Cương, thậm chí một số người không chỉ nói mà còn giơ tay chỉ trỏ cô ta nữa.

Hai chị dâu ban đầu vốn đang ngồi chuyện giời chuyện bể với vợ Hoa Cương một chỗ cũng không muốn nói thêm cùng cô ta, né người sang bên tránh xa vợ của Hoa Cương.

Lâm Đại Thuận lia mắt nhìn tình huống trong phòng, lúc này dướn cái cổ ghé bên tai Triệu Chanh thì thầm, “Chanh Chanh, có phải vừa rồi cô mới mắng người không? Có muốn cháu giúp cô một tay?”

Dù sao tuổi thằng bé vẫn còn nhỏ, ngay cả khi nó nhảy xuống đánh cho bà thím kia một trận thì cũng không ai có thể bắt bí nó điều gì.

Triệu Chanh lườm nó, ôm Lâm Nhị Thuận, lấy một nắm hạt dưa nhỏ còn sót lại trên bàn trà chia một nửa cho Lâm Đại Thuận, “Ngoan ngoãn cắn hạt dưa của cháu đi! Đây là chuyện của đàn bà con gái, ông cụ non như cháu mù quáng chen vào làm gì?”

Đàn ông có cách thức giải quyết vấn đề của đàn ông nhưng Triệu Chanh không vui khi để cho hai anh em chúng học miệng lưỡi sắc bén của phụ nữ, vậy không phải là có lỗi với con dâu tương lai à, người phụ nữ nào thích chồng mình bỏ ngoài tai sự thật lẽ phải, suốt ngày xiên xẹo miệng mồm một bồ dao găm đây?

Triệu Chanh nghĩ đến Lâm Kiến Thành, cho rằng chồng thì nên như Lâm Kiến Thành vậy, muốn trả thù giúp vợ thì nên là một sát thủ vô hình, âm thầm đào sẵn cho kẻ đó một cái hố, hãm hại xong đối phương cũng chẳng thể tìm ra manh mối để mà phục thù nữa.

Một khúc nhạc đệm nhỏ trước bữa cơm kết thúc, vợ của Hoa Cương thẹn đỏ mặt chơ vơ nhìn chăm chắm vào đường may vá trên sô-fa, chịu đựng những lời bàn tán của người khác. Chẳng mấy chốc, chị Tần thét to có thể ăn cơm rồi.

Tất cả phụ nữ đang nói chuyện rôm rả đều gọi con cái của mình về bên cạnh, sợ rằng mấy miệng mà nhà họ mang đến ăn không đủ.

Hôm nay quá đông người tới, tất nhiên bàn vuông là để dành cho đàn ông ngồi, ngoài ra còn một bàn tròn lớn ở phòng khách, trẻ con được sắp xếp ngồi chỗ bàn trà.

Triệu Chanh chủ động xung phong đi xem một đám trẻ con ở bên bàn thấp, bị chị dâu Tần trêu rằng cô thích trẻ con.

Triệu Chanh không bận tâm liệu có còn ý khác lẩn trong câu này không, mỉm cười không trả lời. Cô chỉ nói giúp trông trẻ, ngược lại không nói sẽ giúp đỡ chiếu cố chúng, trông thì không phải nhìn bằng mắt thôi sao, điều quan trọng nhất đương nhiên để tiện săn sóc cho hai thằng nhóc nhà mình.

Tuấn Tuấn chạy vọt vào phòng đóng kín cửa vào, trước khi dọn cơm ra, nó mở hé một kẽ nhỏ, Triệu Chanh phát hiện ra đầu tiên, ngoảnh đầu híp mắt qua khe cửa bé tin hin nhìn con anh Hùng cười mỉm.

Cửa lại uỳnh một tiếng đóng chặt, Hùng Đại Sơn tình cờ đi ngang bàn tròn ở phòng khách, khuôn mặt anh ta tức khắc xám xịt, các nhóm cơ trên má phình to liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ, chắc chắn đang đầy ắp lửa giận.

Bụng Triệu Chanh vui phấp phới, nghĩ đêm nay thằng bé sẽ được cha ruột giáo dục nên thân một trận, chạy không thoát đâu.

Triệu Chanh không cảm thấy so đo tính toán với một đứa trẻ thì ‘hạ đẳng’ đến mức nào, có quỷ mới biết Triệu Chanh đã tức giận ra sao khi oắt con đó chạy tới muốn nhéo tai Nhị Thuận, dám làm điều đó ngay trước mặt cô, đủ thấy tính cách hung hăng tệ hại như thế nào.

Khi chưa có con, xem tin tức Triệu Chanh nhiều nhất chỉ cảm khái con trai anh Hùng thiếu đòn nhưng hiện giờ có hai đứa bé cô muốn che chở, đương nhiên Triệu Chanh chẳng thể ngồi yên như trước để chuyện này xảy ra.

Một bữa cơm lộn xà lộn xộn, may thay Triệu Chanh đối xử với tụi nhỏ hết sức “bình đẳng”, hoàn toàn không phải vì chúng còn bé mà lơi là để tùy chúng tự tung tự tác.

Có một đứa bé muốn nhổ nước miếng vào một món ăn, Triệu Chanh lập tức đặt tất cả các món về trước mặt mình, còn muốn đuổi theo nhổ nữa không? Một đôi đũa quơ qua quơ lại trước mặt nó.

Mẹ đứa bé nhìn tới? Triệu Chanh không chút xấu hổ, nhíu mày nhăn mặt bối rối cáo trạng trước, “Chị dâu, ở nhà chị dạy đứa bé sao thế? Chẳng nhẽ lúc nhà chị ăn cơm đứa nhỏ này cũng nhổ một bãi nước bọt trước rồi cả nhà cùng nhau ăn à? Thói quen này quá kinh, không sợ lây bệnh truyền nhiềm cho người khác.”

Chị dâu kia vốn định thay con mình nói gì đó? Chỉ có thể ngại đỏ mặt lớn tiếng mắng con nhà mình, lẽ nào còn có thể hùng hồn tỏ vẻ nhổ nước miếng vào đồ ăn là truyền thống nhà họ sao?

Ngay cả khi nhà chị ta dạy phương pháp này thật cũng không thể nói ra được!

Nhiều tận hai lần, trẻ con bên bàn trà đều biết rằng dì này rất hung dữ không dễ chọc, vì vậy Triệu Chanh bảo bọc hai đứa bé ngồi ở một góc hẹp của cái bàn hoàn toàn được yên lành, trong khi ba góc khác của bàn trà thì toàn tiếng gào khóc, nhốn nháo, lũ quỷ con quậy loạn.

Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận bị mấy đứa trẻ xung quanh làm cho kinh hãi, Lâm Đại Thuận lặng lẽ nói với Triệu Chanh: “Thảo nào vừa nãy ba còn cố ý nhắc nhở chúng ta trước, những người này quá lợi hại, phải không?”

Không hiền hòa tốt bụng như mấy bạn nhỏ chơi với nó ở công viên kia!

Lâm Nhị Thuận ê a gật đầu, đôi mắt tròn xoe muốn bày tỏ chút ý kiến của chính mình nhưng trong miệng nhét quá nhiều thứ, chỉ có thể phồng má nhìn trân trân vào Triệu Chanh chớp chớp mắt.

Triệu Chanh bị dáng điệu sóc con đáng yêu của nó làm cho chịu không nổi muốn thơm hai cái, mặt mày cong cong cười rạng ngời, đôi đũa không ngừng gắp thức ăn cho hai anh em chúng.

Chà, hai đứa đều nên ăn nhiều hơn, chờ tới lúc trên mặt có chút thịt rồi véo mới sướng!

Đối với những gì Lâm Đại Thuận nói, Triệu Chanh không ngạc nhiên tí nào, rốt cục mấy đứa nhỏ này vẫn còn ít tuổi, đứa lớn nhất là Tuấn Tuấn mười tuổi con trai chị dâu Tần.

Ba tuổi ranh, đến trường chưa tròn hai năm, một nửa hành động và suy nghĩ đều xuất phát từ bậc cha mẹ, người lớn trong gia đình gây nên. Mà ba của mấy đứa trẻ này quanh năm không có nhà, tự nhiên chỉ có thể học từ mẹ thôi.

Trẻ con trong cả phòng này, chỉ cần nhìn vào con nhà Triệu Chanh về cơ bản có thể biết bình thường mẹ chúng đối đãi ra sao.

Sau khi ăn cơm xong không rời đi ngay lập tức bởi đàn ông luôn có nhiều chủ đề dài bất tận mỗi khi tụ tập cùng nhau, Triệu Chanh thì cùng chị dâu Lưu Tam và người đã nhẹ giọng tiếp lời ban nãy – cô vợ có họ Thôi tán gẫu mấy chuyện trong nhà, chờ khi hai đứa bé đều dựa vào lòng Triệu Chanh bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Lâm Kiến Thành mới bước vào gọi Triệu Chanh.

“Chúng ta đi về trước, cả hai đứa đều đã ngủ gật, ngày mai em còn phải đi làm nữa.”

Lời này tuy là nói với Triệu Chanh nhưng Triệu Chanh biết thực chất là để cho những người khác nghe.

Nói xong, Lâm Kiến Thành bước tới cuối bàn ôm Lâm Nhị Thuận lên, Lâm Đại Thuận thì bị anh gọi tỉnh, đang dụi mắt nắm tay Triệu Chanh đứng dậy.

Những người khác không tiện chen vào, dù sao con Lâm Kiến Thành buồn ngủ có thể đặt tạm trong giường nhà anh Hùng một lát nhưng vợ người ta ngày mai còn phải đi làm, vì vậy không thể trì hoãn thêm.

Lại nói tiếp, trong nhóm đàn ông ở đây vợ đi làm kiếm được tiền chỉ có mình Triệu Chanh, một số người phải ở nhà nấu cơm giặt giũ trông con, nếu có mẹ chồng sống chung thì mẹ chồng có thể chăm con giúp.

Nhưng thành phố Phù Dung không phải là một thành phố lớn, cũng không có nhiều nhà máy hay bất kì xí nghiệp nào khác cho nên cơ hội việc làm rất hiếm.

Có những công việc không kén người, hầu hết trong số đó là những công việc mệt nhọc lương thấp. Thay vì vợ ra ngoài làm việc mệt nhoài một tháng mới được hơn mười đồng thì thà ở nhà chăm sóc tốt cho con và mẹ chồng còn hơn.

Như vợ của Lâm Kiến Thành vừa có tay nghề vừa được bà chủ xem trọng, có vẻ như là vô cùng mới mẻ.

Vì thế khi Lâm Kiến Thành rời khỏi, mấy người đàn ông không tránh khỏi nói hai câu khen Lâm Kiến Thành may mắn cưới được cô vợ tốt còn biết chăm con.

Nhưng các bà vợ lại không thích nghe chồng mình nói như vậy, không thiếu người nội tâm nảy sinh hờn dỗi, đặc biệt là chị Tần.

Nghĩ đến cảnh chị ta ở nhà cực cực khổ khổ một mình chăm con, hôm nay bận rộn từ sáng sớm cho tới bây giờ vẫn không được ngơi nghỉ uống một ngụm nước nào, kết quả người có giọng to nhất khen chồng Triệu Chanh tốt số lại chính là ông chồng nhà mình, chị dâu Tần cầm cái chổi và gầu hót rác quay lại bếp hận không thể quăng tất cả đồ đi.

Hùng Đại Sơn hét với ra ngoài gọi hết lần này đến lần khác, “Pha bình khác đi! Sao không biết lấy cho chúng tôi ấm trà? Mau lên!”

Chị Tần siết chặt cán chổi, đốt ngón tay ghì chặt chuyển sang màu xanh, chịu đựng nhất định phải cố nhịn, dẫu chẳng thể nguôi bớt, ném cây chổi vào xó tường nhưng vẫn phải giảm nhẹ lực để không gây ra động tĩnh lớn.

Trải qua cuộc sống này thật đủ nghẹn chết!

“Tới liền đây!”

Thậm chí bực bội hơn cả là chị ta không dám biểu lộ ra bất kì cảm xúc nào!

Mặc kệ người khác có uất ức đến đâu đi chăng nữa dù sao thì cục tức ban nãy của Triệu Chanh xem như đã được giải quyết.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến Triệu Chanh khi đi ra, chẳng phải chị có định kiến với nhà chúng tôi sao? Mới gặp mà trong lời nói đã giấu kim, âm dương quái khí, mở mồm ngậm mồm đều muốn ám chỉ rằng tôi không phải mẹ ruột của Đại Thuận Nhị Thuận.

Ban đầu Lâm Kiến Thành bởi câu nói “Nhà chúng tôi” của Triệu Chanh mà tâm trạng cực kì tốt, nhưng nghe đến cuối câu, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Kiến Thành cũng phai nhạt dần, chân mày cau chặt, nghiêng đầu nhìn gương mặt của Triệu Chanh.

Xác định Triệu Chanh không để bụng, Lâm Kiến Thành mới yên lòng, tiếp đó nhớ ra một chuyện nói với cô.

“Phải rồi, bình thường chị ấy không biểu hiện quá rõ ràng như vậy, yên tâm đi, anh Hùng không phải là kiểu người dễ bị chi phối bởi vợ và con trai.”

Nói cách khác, việc chị dâu Tần không hài lòng đối với bọn họ thì anh Hùng đã sớm biết, trái lại người chịu khổ lại chính là chị ta.

Hiển nhiên Triệu Chanh đã nghĩ tới điểm này, cười tít mắt, tiếp tục thủ thỉ, “Chị Tần quá nuông chiều con trai, anh không biết đâu, khi đó Đại Thuận Nhị Thuận đang đứng cạnh tôi mà thằng nhóc thối đó dám xông tới định kéo lỗ tai Nhị Thuận.”

“Chị dâu Tần này cũng thật là, biết rõ con trai mình thích bắt nạt người khác mà chị ta còn cố tình kêu con mình ra dẫn Đại Thuận Nhị Thuận đi chơi nữa chứ, may là tính khí tôi không tốt. Nếu không phải tôi băn khoăn lo nghĩ đến mặt mũi của anh, không để anh dẫn mỗi Đại Thuận Nhị Thuận đi chứ không thì? Đến lúc đó khó nói lắm, chưa biết chừng để tùy người ta bắt nạt ấy?”

Triệu Chanh toàn phàn nàn về chị Tần, không hề dính líu sang Hùng Đại Sơn, cũng không cố tình giở trò chia rẽ khiến Lâm Kiến Thành nảy sinh ác cảm mà cô thực sự cho rằng Hùng Đại Sơn là người tốt.

Dù là với Lâm Kiến Thành hay là đối với vợ Hoa Cương người đã “Tố cáo”, mặc kệ Hùng Đại Sơn có phải một người chồng, người cha tốt với chị Tần và Tuấn Tuấn không thì dưới góc độ của mấy người Triệu Chanh, Hùng Đại Sơn chắc chắn không nên bị chỉ trích.

Lâm Kiến Thành lắng nghe hết oán trách của Triệu Chanh, ôm Nhị Thuận trên tay, cổ tay Triệu Chanh khoác trên cánh tay anh cứ vậy đi dọc theo cầu thang tối đen như mực xuống dưới.

Hành lang quanh ngôi nhà không có một cái bóng điện nào sáng, không biết do bị hỏng chưa sửa kịp hay là trực tiếp không bật lên, cô vẫn dắt tay Lâm Đại Thuận, do Lâm Kiến Thành đề xuất cho nên Triệu Chanh mới khoác lên cánh tay anh.

Ra đến bên ngoài, con đường được chiếu sáng bởi những ánh đèn le lói rọi từ các ô cửa sổ của nhà dân dưới tầng một, giờ Triệu Chanh mới buông tay ra, bế Lâm Đại Thuận lên rồi đi vài bước đến gần xe chờ Lâm Kiến Thành mở cửa.

Lâm Kiến Thành thấy hơi hơi tiếc nuối nhưng có thể cảm giác được Triệu Chanh đã tiến thêm một bước không còn chống cự anh như trước, đồng ý tiếp xúc với anh. Đây là một cải biến rõ rệt, Lâm Kiến Thành tin không lâu nữa bọn họ có thể trở thành một gia đình thực thụ.

Nghĩ đến đây, Lâm Kiến Thành thấy ấm áp trong lòng, ôm Lâm Nhị Thuận rảo bước nhanh hơn.

Mở cửa xe, nhấc cả Triệu Chanh và hai đứa nhỏ lên, Lâm Kiến Thành vòng qua đầu xe leo lên ghế lái, khởi động, chạy xe đi về nhà.

“Kéo bớt cửa sổ lên, mở hé thôi được không? Hai đứa bé vẫn đang ngủ.”

“Lay Đại Thuận dậy đi, sắp đến rồi.”

“Đừng! Cứ kệ nó, cho nó ngủ. Đến nơi tôi bế nó cho.”

Đến đường Xuân Hoa tìm được chỗ đậu xe, Lâm Kiến Thành để Triệu Chanh ôm Nhị Thuận nhẹ hơn, còn anh thì bế Lâm Đại Thuận.

Gió đêm thổi, hai người mỗi người ôm một đứa nhỏ, vai kề vai đi bộ cạnh nhau trên con phố không người, thỉnh thoảng giọng nói cố ý hạ thấp của Triệu Chanh nhẹ nhàng vang lên.

Lâm Kiến Thành hi vọng đoạn đường này có thể xa thêm chút nữa.