Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 70

Đoàn người Đoan Mộc Thanh Lam và Đoan Mộc Dĩnh về tới Cẩm Vân thành, một phen luận công ban thưởng, Đoan Mộc Dư muốn trụ ở phủ của Đoan Mộc Du, thay hắn giải độc chữa thương, Đoan Mộc Thanh Lam liền chấp thuận. Quý quý phi làm tiệc tẩy trần cho các nhi tử tại Cát Tường cung, Lâm Tần đến góp vui cũng phi thường ước ao hài tử của nàng sẽ mang lại vẻ vang cho mình như Quý quý phi, công lao của nhi tử giúp cho địa vị của Quý quý phi càng thêm vững chắc, nàng nghĩ đến nhi tử của mình, một thân võ công nhưng thích làm du hiệp, nếu hắn có thể giống huynh đệ mình vì mẫu thân tranh vinh quang, ta cũng có thể ngẩng đầu trước mặt người khác, thực sự là hài tử bất hiếu mà.

“Tỷ tỷ, ngươi xem lão tứ, nói là phải về nhà, thế nào vẫn chưa trở lại, trong lòng ta thực sự là lo lắng cho hắn.” Lâm Tần nói. “Chờ hắn trở về, người thay ta dạy dỗ hắn một chút.”

“Ai, nhi tử đi xa mẫu lo lắng, mẫu đi xa nhi tử không lo, những hài tử này không hề hiểu tâm tư của mẫu thân. Lão tứ chưa trở về, khẳng định là ở trên đường rong chơi. Lần này ta sẽ dạy dỗ hắn một chút, muốn hắn lưu lại vì phụ hoàng mà phân ưu, muội muội cứ yên tâm.” Quý quý phi minh bạch, Lâm Tần có nhi tử, cũng muốn dựa vào nhi tử mà ngẩng đầu trước mặt mọi người, đây là một loại tâm tư của mẫu thân mà. Quý quý phi càng muốn hài tử của mình không có tiếng tăm gì, quá mức rêu rao không phải là điều tốt.

“Đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ có tri thức hiểu lễ nghĩa, không giống ta không biết nhiều chữ, nói đạo lý lão tứ cũng không thích nghe, chuyện này ta nhờ cả vào tỷ tỷ ngươi.” Lâm Tần vừa cười vừa nói.

“Người trong nhà khách khí cái gì.” Quý quý phi cười đáp lại.

Sau khi gia yến (tiệc gia đình) chấm dứt, Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện muốn đi nhận lỗi với Trầm Thanh Dung, nên bọn họ đi trước một bước. Đoan Mộc Dĩnh có cung điện của mình, không cùng mẫu thân ở một chỗ, cũng cáo từ. Đoan Mộc Phi muốn cùng Đoan Mộc Thanh Lam thảo luận quốc sự, cũng đi. Nguyệt Hoàn công chủ ngoạn mệt mỏi, nên ngủ trong lòng Quý quý phi. Cát Tường cung náo nhiệt lại quay về yên lặng, Quý quý phi ngồi trên ghế ôm tiểu nữ nhi, Lý Hoài An đứng ở bên cạnh cùng nàng.

“Hoài An a, vì sao trong lòng ta luôn luôn bất an.” Quý quý phi nói.

“Vì sao trong lòng nương nương lại bất an?” Lý Hoài An hỏi.

“Chuyện của Dĩnh nhi.” Quý quý phi yếu ớt nói, Quý quý phi biết chuyện tình của trượng thu và nhi tử của mình, trong lòng nàng luôn có áp lực lo lắng cùng bất an.

“Điện hạ vẫn tốt, có bệ hạ thương yêu hắn như vậy, bệ hạ chắc chắn cẩn thận bảo hộ điện hạ.” Lý Hoài An thoải mái nói.

“Không phải vấn đề này, ta nghĩ chuyện tình của Dĩnh nhi cùng phụ hoàng hắn, mọi người trong cung đều truyền tai nhau, triều thần cũng có biết. Dĩnh nhi sẽ bị thiên cổ bêu danh, mê hoặc phụ thân của mình. . . Vì sao ta lại gặp loại chuyện này.” Quý quý phi lo lắng nói.

“Hoàng thượng hạ lệnh không được tùy tiện đàm luận, bọn họ còn đang đàm luận, truyền tới tai hoàng thượng sẽ là tử tội.” Lý Hoài An nói.

“Hoài An, một người là nhi tử của ta, một người là trượng phu trên danh nghĩa của ta, ta nên làm cái gì bây giờ.” Quý quý phi chẳng biết xử lý chuyện này thế nào, lòng của nàng phi thường hỗn loạn.

“Nương nương, chuyện này nương nương vô pháp nhúng tay, dù sao cũng liên quan tới hoàng thượng, hoàng thượng là dạng người gì, người tự mình hiểu rõ nhất.” Lý Hoài An nói.

“Ai! Việc xấu trong nhà bất khả ngoại dương (^o^ việc xấu trong nhà không thể nói ra), sau này nếu trong cung còn có người nhắc tới việc này, đều xử lý cẩn thận cho ta.” Quý quý phi lạnh lùng nói, nàng phải bảo vệ nhi tử của mình. Trong lòng Quý quý phi lo lắng cho nhi tử, chỉ cần hài tử này không phạm bất cứ sai lầm nào là được.

“Nương nương nên bình ổn tâm tử, nhị hoàng tử y thuật cao siêu, ở bên ngoài chịu không ít khổ, hoàng thượng sẽ thương cảm hắn. Ngũ hoàng tử là người tùy tiện, coi như là thô trung hữu tế (đơn giản nhưng cũng có ích), hoàng thượng thái tử biết hắn sẽ không tranh ngôi vị hoàng đế, nói vậy tương lai có thể làm một Vương gia nhàn tản, lục hoàng tử có hoàng thượng che chở, người không cần lo lắng.” Lý Hoài An nói.

“Quân tâm khó dò, lúc hoàng thượng thích thì sẽ thấy thuận mắt. Lúc hắn không thích, thấy thế nào cũng không thuận mắt. Dựa vào ân sủng của hoàng thượng, không được.” Quý quý phi cảm thán nói, dựa vào ân sủng của hoàng đế, mờ ảo không thật, ta nên vì nhi tử của mình mà chuẩn bị trước. “Mặc dù Dư nhi và Tuyết nhi đều không phải ta sinh ra, nhưng ta nuôi nấng bọn nó không dễ dàng, đối xử với bọn nó hơn hẳn thân sinh. Ta chỉ cầu mỗi một hài tử của ta đều bình an, vinh quang và những thứ khác ta chưa từng nghĩ tới. Kỳ thực, Hoài An, được ngươi quan tâm, ta cả đời này rất hạnh phúc.”

“Người đừng duy nghĩ nhiều quá.” Lý Hoài An vừa cười vừa nói.

“Một người suốt đời có thể có một người thật tình yêu thương chính mình, đồng thời còn có thể gần nhau cùng một chỗ, cuộc đời này đã đủ.” Quý quý phi mỉm cười nhìn Lý Hoài An, “Cảm tạ ngươi, Hoài An, một mực ở đây làm bạn ta, ta còn có cầu mong gì hơn nữa chứ.”

“Nương nương nói quá lời, Hoài An tự nguyện.” Lý Hoài An đối diện với Quý quý phi một lúc lâu, thỏa mãn nở nụ cười.

——————————————————————

Đoan Mộc Dĩnh ở cung điện của mình tu luyện xong tâm pháp, trong lòng có chút không thoải mái. Hắn nhớ tới lúc hắn đứng ở trên triều, có một số triều thần mang theo ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn. Đoan Mộc Dĩnh nhạy cảm nhận thấy được bọn họ biết quan hệ của mình và Đoan Mộc Thanh Lam, bọn họ cười mình vô sỉ, có thể cùng phụ thân của mình loạn luân. Đoan Mộc Dĩnh tự giễu, một cây làm chẳng nên non, lẽ nào việc này đều oán ta sao (^o^ ý em là oán thêm cả Lam ca í)? Xem ra chính mình là gánh trên lưng rắc rối, Đoan Mộc Dĩnh buồn cười nghĩ, không biết có trung thần nào dám đứng ra chỉ trích Đoan Mộc Thanh Lam hay không, có thể không sợ chết sao? Còn lâu mới có thể, các đại thần rất biết giữ mình, những người đó làm sao dám đối mặt với Đoan Mộc Thanh Lam chứ?

“Nghĩ cái gì, xuất thần như vậy?” Đoan Mộc Thanh Lam đã nằm bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh từ bao giờ, hai bàn tay to kéo Đoan Mộc Dĩnh ôm vào trong ngực.

“Nhi thần đang suy nghĩ một chút, ánh mắt của các đại thần nhìn nhi thần, tràn ngập khinh miệt, bọn họ đang cười nhi thần.” Đoan Mộc Dĩnh nói.

“Cười Dĩnh nhi, những người này có phải là quá nhàn rỗi không có gì làm nữa không, dám quản chuyện bên người trẫm.” Đoan Mộc Thanh Lam tức giận nhíu chặt lông mày, thật là, xen vào việc của người khác, hừ, xem ra các ngươi còn chưa biết điều!

“Nhi thần nghĩ bọn họ nhận thức chúng ta cùng một chỗ là loạn luân, thế tục lễ pháp không cho phép, bọn họ là hóa thân của chính nghĩa, phải giữ gìn lễ pháp bình thường.” Đoan Mộc Dĩnh mơ hồ có chút lo lắng, bọn họ cùng một chỗ thời gian lâu, rốt cuộc có bao nhiêu người không hài lòng, sẽ nghĩ ra biện pháp gì đối phó hắn.

“Bọn họ quản được sao, lũ người không biết lượng sức mình, luôn tìm cách khoe khoang trước mặt trẫm, dùng cái chết để can gián sao, trẫm không thiếu trung thần, bọn họ muốn lưu danh sử sách, trẫm sẽ thành toàn bọn họ. Trẫm sớm ác danh lan xa, không sợ lại nhiều thêm một chút.” Đoan Mộc Thanh Lam cúi đầu hôn nhẹ Đoan Mộc Dĩnh, muốn hắn yên tâm.

“Phụ hoàng, khi nào chúng ta tuyên chiến với Vệ quốc?” Đoan Mộc Dĩnh hỏi.

“Nhanh thôi, trẫm đã phái người liên lạc với Tấn quốc và Lương quốc quốc chủ, ba nước chia cắt Vệ quốc.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, nhiều lần cân nhắc lợi hại, Đoan Mộc Thanh Lam mới đưa ra quyết định như vậy.

“Phụ hoàng, Lương quốc sẽ đồng ý sao, lần trước quốc chủ của bọn họ hình như không muốn cùng chúng ta liên thủ.” Đoan Mộc Dĩnh nói.

“Hắn sẽ đồng ý, không một ai muốn bỏ qua cơ hội chiếm lĩnh lãnh thổ Vệ quốc.” Đoan Mộc Thanh Lam nhớ tới Phi Nhiễm, hận đến nghiến chặt răng, những tiên tri chết tiệt, hoàng tộc Vệ quốc chết tiệt, các ngươi hãm hại hài tử của ta thế nào, ta trả lại cho các ngươi gấp bội!

“Nhi thần nghe nói các tiên tri này rất lợi hại, thắng Vệ quốc không phải dễ dàng.”

“Bọn họ lợi hại, Kỳ Duyên có thể biết được điểm yếu của bọn họ, đối phó bọn họ không khó.” Đoan Mộc Thanh Lam thần bí cười, “Dĩnh nhi, hiện tại không phải lúc suy nghĩ những chuyện này, chúng ta đi ngủ thôi.”

Đi ngủ, là làm cái việc gì chứ, Đoan Mộc Dĩnh tức giận liếc mắt nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, nhưng cũng không có cự tuyệt khiêu khích của Đoan Mộc Thanh Lam, quần áo giải khai, thiếu niên nằm trong cái ôm ấp của Đoan Mộc Thanh Lam tận lực thả lỏng thân thể của chính mình, tùy ý người mình thích muốn làm gì thì làm, lúc Đoan Mộc Thanh Lam đang ở trong cơ thể Đoan Mộc Dĩnh dâng lên từng đợt sóng nhiệt triều, Đoan Mộc Dĩnh bỗng nhiên nói, “Phụ hoàng, lúc nào nhi thần lúc có thể ở mặt trên ni?”

“…” Hắn thế nào còn không có quên, Đoan Mộc Thanh Lam bất đắc dĩ thở dài nói rằng, “Chờ ngươi cao hơn a.”

“Chờ ta cao lên, vạn nhất ta không cao lên, ta đây còn có cơ hội sao!” Đoan Mộc Dĩnh oán giận bĩu môi, đôi môi đỏ mọng bị hôn đến sưng lên, Đoan Mộc Thanh Lam thích Đoan Mộc Dĩnh làm nũng cáu kỉnh, thực sự là khả ái cực kỳ. Đoan Mộc Thanh Lam bỏ qua lời nói không hài lòng của thiếu niên, trêu chọc khiến thiếu niên nổi lên dục vọng … Đại kế phản công bị ngâm nước nóng.

————————————————————–

Đoan Mộc Dư ở trong thư phòng giúp Đoan Mộc Du thượng dược xong, Đoan Mộc Du vẫn còn chưa ngủ, thương thế được Đoan Mộc Dư tỉ mỉ trị liệu từ từ khôi phục. Đoan Mộc Du mỉm cười nhìn Đoan Mộc Dư vẫn cẩn thận chăm sóc mình, cái hài tử này thật giống mẫu thân hắn, là một người ôn nhu cẩn thận tỉ mỉ.

“Dư nhi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.” Đoan Mộc Du nói.

“Hoàng thúc, chất nhi không mệt.” Đoan Mộc Dư nói.

“Có một số việc để cho bọn hạ nhân đi làm, ngươi không cần tự thân làm, một Vương gia như ngươi lại khiến cho hoàng thúc cảm thấy dường như mình ngược đãi hạ nhân.”

“Việc này đã thành thói quen, nhất thời không sửa được, lần sau chất nhi sẽ chú ý.” Đoan Mộc Dư cũng hiểu được thân phận của mình thay đổi, thói quen trước đây cần phải sửa.

“Hoàng thúc biết ngươi chịu không ít khổ, hoàng thúc chắc chắn thống lĩnh nhân mã san bằng Vệ quốc, giết sạch những người đã từng hãm hại người.” Đoan Mộc Du vừa nghĩ tới Đoan Mộc Dư ở tại Vệ quốc bị dằn vặt, bị người vứt bỏ nơi vùng hoang vu, trong lòng dấy lên hừng hực lửa, hiện tại hắn đã muốn mang binh san bằng Vệ quốc báo thù cho Đoan Mộc Dư.

“Hoàng thúc, chuyện quá khứ, không cần để ở trong lòng, không phải bây giờ chất nhi vẫn rất tốt sao.” Đoan Mộc Dư nói bình thản, trong lòng tràn ngập ấm áp khi có người quan tâm mình, hoàng thúc vẫn đối với mình tốt như vậy.

“Theo ý tứ của hoàng thượng, đánh Vệ quốc ngay trước mắt, Dư nhi có muốn cùng hoàng thúc tham chiến?” Đoan Mộc Du từ tốn cẩn thận hỏi, hắn sợ Đoan Mộc Dư sẽ không đồng ý, kỳ thực hắn phi thường cam tâm tình nguyện cùng Đoan Mộc Dư đồng sinh cộng tử. (^o^)

“Muốn, chất nhi có thể ở tại quân danh làm quân y chữa thương cho mọi người.” Đoan Mộc Dư vừa cười vừa nói. Đoan Mộc Dư nghĩ mình không có việc gì làm, vừa lúc đi làm đại phu cứu người cũng tốt.

Đoan Mộc Du cầm lấy khối ngọc trên bàn, đặt ở trong lòng bàn tay cảm nhận xúc cảm trơn nhẵn. Đoan Mộc Dư nghe nói Đoan Mộc Du có một vợ, vợ của hắn chết đi để lại khối ngọc này, Đoan Mộc Du mỗi ngày đều giữ nó ở trên người, từng giờ từng khắc đều nghĩ đến người đã chết kia. Đoan Mộc Dư từng nghĩ tới, nếu như có một người thích mình giống như hoàng thúc thích người kia thì tốt, ai, cũng chỉ là giấc mộng a!

“Hoàng thúc, chất nhi đi nghỉ ngơi, người cũng nghỉ ngơi a.” Đoan Mộc Dư đứng dậy xin cáo lui, Đoan Mộc Du có chút nhìn hắn rời đi, thầm nghĩ, hoàng huynh ta cùng nhi tử của hắn đã ở cùng một chỗ bao lâu, bọn họ vẫn bàng quan với ánh mắt thế nhân, ta cần gì phải rụt rè, Đoan Mộc Du âm thầm hạ quyết tâm.

—————————————————

Chuyện Đoan Mộc Dĩnh lo lắng rốt cục đã xảy ra, lúc Đoan Mộc Thanh Lam lâm triều, miễn chuyện tuyển tú năm nay, tuyên bố phóng xuất một nhóm cung nữ. Những người có nữ nhi tiến cung đều cảm thấy khó chịu, một quan viên mới được đề bạt, nhịn không được đưa ra chuyện này, “Hiếu thân vương mê hoặc quân vương, bệ hạ hãy vì giang sơn xã tắc lê dân bách tính của Tề quốc, thỉnh hoàng thượng quyết đoán.”

Lăng Đầu Thanh thật có dũng khí, tất cả quan viên đều sợ ngây người, chuyện Đoan Mộc Dĩnh và Đoan Mộc Thanh Lam mọi người đều hiểu nhưng ai cũng không dám nói ra, ngày hôm nay thế nào lại có một người đui mù. Lăng Đầu Thanh hiển nhiên biết hắn đang mạo hiểm, nhưng là hắn mong muốn hoàng thượng tuyển tú nữ, còn có thể đưa nữ nhi của mình vào hậu cung sau đó được hoàng thượng ân sủng.

“Nga? Dĩnh nhi mê hoặc quân vương, vì giang sơn xã tắc trẫm phải quyết đoán sao?” Đoan Mộc Thanh Lam nheo lại con mắt, bầu không khí trở nên áp lực.

“Hoàng thượng, hãy vì giang sơn xã tắc mà định đoạt.” Đại thần này còn đang kiên trì với luận điệu của mình, “Bệ hạ tìm kiếm người tài ba hiền sĩ vì nước mà cống hiến, lúc bọn họ tới nhìn thấy tình cảnh như vậy, sẽ nghĩ hoàng thượng như thế nào.”

“Trẫm quảng nạp hiền sĩ, là vì muốn dân giàu nước mạnh, là vì trẫm thấy cuộc sống của bách tích so với nước khác kém hơn nhiều, trẫm không cần những đại thần quản việc nhà của trẫm, mỗi ngày lải nhải lẩm bẩm khoa tay múa chân bên cạnh trẫm, trẫm không phải là tiểu hài tử!” Đoan Mộc Thanh Lam lạnh giọng nói, mang theo phẫn nộ, những người này mới được đề bạt, có rất nhiều việc chưa được quản giáo!

“Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, bệ hạ nên đặt việc tu thân lên hàng đầu, người là tấm gương của vạn dân, mọi người ngưỡng vọng người, nhất cử nhất động của hoàng thất bách tính cũng sẽ đều noi theo, bệ hạ nên sáng suốt.” Lăng Đầu Thanh vẫn còn đang kiên trì với ý kiến của mình.

“Nói như thế, để làm tấm gương của vạn dân, trẫm phải hi sinh nhi tử của mình sao?”

“Bệ hạ lúc này lấy vạn dân làm trọng.”

Chu Thanh, Quý Dương vừa nhìn, sự việc liên quan đến cháu ngoại của mình, không thể không quản a.

“Bệ hạ.” Chu Thanh đi tới quỳ trên mặt đất, “Thần cho rằng Hiếu thân vương không có mê hoặc quân vương, hoàng thượng thương yêu tiểu nhi tử của mình là thường tình, giả như dân gian có người rất thương yêu tiểu nhi tử, dựa theo ý tứ đại nhân, vị phụ thân này cũng có thể giết chết nhi tử của mình sao.” Âm điệu của Chu Thanh không vội không chậm, nhưng tự tự là thật. Chúng thần tỉ mỉ vừa nghĩ, xác thực như vậy, là người ai không có một chút bất công chứ, thân là phụ mẫu quá thương yêu tiểu nhi tử cũng không phải chuyện mới mẻ, vấn đề là hoàng thượng cùng lục hoàng tử đã vượt qua cái phạm trù này, thế nhưng ai cũng không dám nói ra.

“Chu đại nhân, hoàng thượng đối với lục hoàng tử sủng ái đã không còn là sự cưng chiều của phụ tử.” Lăng Đầu Thanh nói.

“Xin hỏi đại nhân, không phải cưng chiều thì là cái gì, ngài nói một chút xem.” Chu Thanh mỉm cười nói. Đại thần trong triều bỗng nhiên nhớ tới chuyện Chu Thanh vạch trần Dương thị, thủ đoạn của hắn, không thể xem thường.

“Đây là loạn luân?” Lăng Đầu Thanh tức giận nói ra.

Sắc mặt Đoan Mộc Thanh Lam âm trầm, một chưởng phá nát bàn làm bằng đàn mộc phía trước. Thanh âm nghiền nát quanh quẩn tại đại điện, Lăng Đầu Thanh lại càng hoảng sợ, chúng đại thần kinh hồn táng đảm.

“Câm miệng!” Đoan Mộc Thanh Lam phẫn nộ tới cực điểm, bộ mặt co quắp, thật là dọa người.

“Đại nhân, nói phải có chứng cớ.” Chu Thanh lấy lại bình tĩnh, cố lấy dũng khí nói, “Nói phải có chứng cứ, ngươi có chứng cứ sao?”

Chứng cứ, ai có chứng cứ xác thực hoàng thượng loạn luân chứ! Lăng Đầu Thanh trợn tròn mắt, mình không có chứng cứ, kỳ thực việc này người trong cung đều rõ ràng, thế nhưng người theo bên cạnh hoàng thượng, có ai dám đứng ra chỉ vào hoàng đế nói hoàng đế loạn luân chứ? Trừ phi hắn chán sống. Lăng Đầu Thanh nghẹn lời.

“Hừ, khi quân chi tội không thể tha thứ, kéo hắn đi cho trẫm!” Đoan Mộc Thanh Lam hừ lạnh một tiếng.

“Hoàng thượng, thần chết không tiếc, thế nhưng thần một mảnh tâm trung trời xanh chứng giám. Bệ hạ không nên dung túng Hiếu thân vương, bệ hạ nên sáng suốt, thần chết không tiếc.” Lăng Đầu Thanh bị thị vệ tha ra noài triều đình, vội vàng biểu thị trung thành, thế nhưng những lời này của hắn lại là khiêu khích với Đoan Mộc Thanh Lam.

“Cắt lưỡi của hắn cho trẫm, không được tùy tiện nói loạn!” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Sau này còn ái dám bàn luận việc nhà của trẫm, vũ nhục danh dự hoàng thất, giết không tha.” Ánh mắt Đoan Mộc Thanh Lam như lưỡi dao sắc bén đảo qua, uy hiếp quần thần.

Đoan Mộc Thanh Lam phát tiết phẫn nộ xong, vừa ngồi xuống, chợt nghe một đại thần khởi tấu.

“Thần khởi tấu hoàng thượng, Diêu Tử Minh – Diêu đại nhân giám sát việc xây dựng kênh đào, khiến dân phu tử vong khoảng chừng hơn mười người, chuyện này ảnh hưởng không tốt, dân tình kêu ca rất lớn. Dân phu hiện tại phải đi mở rộng kênh đào, ai sẽ làm ruộng?” Vị này đại thần nói.

“Thật sao, dân tình kêu ca rất lớn chuyện xây dựng kênh đào sao. Ý của Ái khanh là gì a?” Ngữ điệu của Đoan Mộc Thanh Lam nâng lên một âm tiết, lãnh đạm hỏi.

“Theo ý của thần, đình chỉ việc xây dựng kênh đào, để nông phu về làm ruộng, xử lý nghiêm khắc Diêu Tử Minh.” Đại thần nói.

“Ái khanh, Tề quốc có bao nhiêu đất canh tác? Có bao nhiêu đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.

“Ngạch. . . Thần ngu dốt.” Đại thần nói. Đại thần sát sát mồ hôi trên đầu, trong lòng thầm nghĩ hoàng thượng hỏi cái này làm cái gì.

“Những điều này Diêu Tử Minh đều biết rõ, lương thực của Tề quốc đều là cần nhờ thương nhân tới ngoại quốc mua, không có ăn tất cả mọi người sẽ chết đói. Diêu Tử Minh xây dựng kênh đào là muốn tăng khả năng tưới tiêu cho đồng ruộng, để Tề quốc có khả năng tự cấp tự túc lương thực.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, “Những dân phu chết đi, ban thưởng tước vị, phần thưởng gửi cho người nhà. Mắt khanh quá thiển cận, trở lại tra cho trẫm toàn quốc có bao nhiêu thổ địa có thể trồng trọt, hàng năm bách tính thiếu bao nhiêu lương thực, lui xuống đi.”

Đại thần sát sát mồ hôi, Chu Thanh và Quý Dương trong lòng cười thầm, trên mặt giấu diếm thanh sắc. Bọn họ biết Diêu Tử Minh xây dựng kênh đào, có mấy người dân phu trượt chân xuống kênh đào ngã chết, chuyện này cũng không liên quan đến Diêu Tử Mình, Diêu Tử Minh cũng không có hại chết ai. Hừ, đây là đố kỵ, đố kỵ có ích lợi gì, không có tài năng hà tất tự mình chuốc lấy cực khổ.