Nịnh Thần Vô Lương

Chương 211

Từ lúc đi tới triều đại này, Tô Mặc Nhu luôn bị nhốt ở trong hoàng cung. Nàng bắt đầu sinh ra cảm giác chán ghét cuộc sống của sâu gạo, cửa lớn không ra, cửa sau không gần.

Nữ nhân ở thời đại này, nhất là người có gia thế tốt đều là tiểu thư khuê các. Muốn xuất đầu lộ diện, nói thì nghe dễ hơn làm.

Có điều, một thân nam trang của Lạc Mai đã khiến nàng thức tỉnh. Nếu nữ nhân ra ngoài bất tiện, vậy thì mặc nam trang, tất sẽ không thành vấn đề.

May thay, tuy Tô Mặc Nhu có dáng người cao, mảnh khảnh, nhưng mặt mũi lại rất thanh tú. Sau khi nàng mặc bộ thường phục mà Ninh Nhi mượn được từ mấy tên thị vệ, buộc tóc đen cao lên, gài thêm một cây trâm mà nam nhân thường dùng, một công tử lập tức xuất hiện.

Nhìn dáng vẻ tuấn tú, tác phong nhanh nhẹn của chủ tử, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Nhi ửng đỏ cả lên. “Công chúa, nô tỳ vẫn cảm thấy lén xuất cung là việc không ổn. Lỡ bị người ta phát hiện thì sẽ thành chuyện lớn đó.”

"Ngươi yên tâm. Bản công chúa quan sát nhiều ngày, khả năng chúng ta bị phát hiện là cực kỳ nhỏ. Nói tóm lại, những cung nhân ngày thường vẫn chú ý tới chúng ta ở Minh Nguyệt cung chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trước bữa tối, ta sẽ trở về đúng giờ.”

Huống hồ, nàng còn vụng trộm trèo tường ra ngoài. Nơi đó có ít dấu chân người, lại không có thị vệ trấn giữ.

Ninh Nhi nhịn không được mà nhỏ giọng than thở, "Công chúa, lần này người đại nạn không chết, sau khi tỉnh lại, tính cách quả thực thay đổi quá nhiều...”

Tô Mặc Nhu quay đầu lại, mỉm cười, "Điều đó tốt hơn hay xấu hơn?”

Bị ánh mắt trêu tức của nàng làm cho ngẩn ra, Ninh Nhi mắc cỡ đến mức xoắn mấy ngón tay, nhỏ giọng đáp, “Dĩ nhiên là tốt ạ.”

Không muốn tiếp tục nói đến đề tài này nữa diễn đàn lê quý đôn, Tô Mặc Như đưa tay, véo đôi má non mềm của Ninh Nhi, “Về rồi sẽ mua đồ ăn ngon cho ngươi mà. Ta đi đây!”

Thấy bước chân của công chúa ngày càng xa, Ninh Nhi nhịn không được mà nhíu mày. Cái dáng vẻ tiêu sái như vậy, đó có thật là Thất công chúa mà nàng hầu hạ từ nhỏ đến lớn hay không?

Tô Mặc Nhu không thèm để ý đến tâm tư của Ninh Nhi. Nàng là người làm việc có kế hoạch, nếu đã quyết định xuất cung một cách êm đẹp, dĩ nhiên sẽ không cho phép kẻ khác nhảy ra chặn đường.

May là nàng học được một ít bản lĩnh từ phụ thân mình ở kiếp trước. Mặc dù bây giờ, linh hồn nàng trú ngụ trong một thân thể gầy yếu, yểu điệu, trải qua nhiều ngày rèn luyện, sức lực của nàng tăng lên không ít.

Một đường thuận lợi chuồn ra ngoài cung, nàng đánh dấu ký hiệu ở nơi trèo tường, đến lúc trở về sẽ không đi nhầm vào chỗ có thị vệ trấn giữ.

Vỗ vỗ tay, nàng học tư thế nghênh ngang khi đi đường của nam nhân, cứ như vậy mà đi thẳng tới khu chợ sầm uất.

Nghe Ninh Nhi nói, hoàng triều Nam Lăng rất có thực lực. Tuy rằng binh lực không sánh bằng Bắc Nhạc, của cải lại DIendanlequyDON thua xa Tây Lương, nhưng so với những tiểu quốc xung quanh, Nam Lăng cũng được coi là bá chủ một phương.

Trên con đường náo nhiệt ở phía tây kinh thành, cửa hàng mọc lên san sát ở hai bên, người qua lại vô cùng đông đúc, khiến con đường rộng bỗng trở nên chật ních.

Đại cô nương, tiểu tức phụ*, tốp ba tốp năm đứng ở bên cạnh một gian hàng bán đồ trang sức. Bọn họ đang cò kè từng văn tiền một với người bán hàng.

*Nàng dâu nhỏ

Quả nhiên chốn kinh thành là vùng trọng yếu, cảnh tượng phồn hoa, vô cùng náo nhiệt.

Trước kia, nàng rất thích đi dạo phố, thường xuyên đi lại khắp toàn cầu với ông chủ của mình. Mỗi lần như vậy, nàng sẽ mua vài món ngon vật lạ để làm lễ vật, tặng cho bằng hữu, người nhà.

Đáng tiếc, dù bây giờ nàng có mua cái gì, nó cũng không thể đến tay người nhà của nàng.

Nghĩ đến đây, Tô Mặc Nhu không khỏi cảm thấy buồn bã sâu sắc.

Thời đại xa lạ, con người cũng xa lạ, nàng bỗng có cảm giác mình không biết đi đâu về đâu.

Vì nhớ người nhà, nàng không còn tâm trí để đi dạo phố, mang theo một bụng tâm sự nặng nề suốt cả buổi sáng. Mãi đến lúc trưa, bụng bắt đầu kêu đói, nàng mới tìm một quán cơm để bước vào.

Thấy có khách đến, tiểu nhị vội vàng chạy tới trước, vẻ mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng, hỏi, “Vị công tử này trông lạ mặt quá, xin hỏi đi mấy người ạ?”

Tô Mặc Nhu nhìn lướt qua xung quanh. Khách đến đây rất nhiều, dường như lầu một đã không còn chỗ.

Học theo dáng vẻ của người cổ đại trong phim truyền hình từng xem lúc trước, nàng phe phẩy chiếc quạt bạch ngọc, cử chỉ tao nhã, nở nụ cười đáp lại, “Chỉ có một mình ta.”

Tiểu nhị vừa nghe liền cảm thấy khó xử. Bây giờ đang là lúc ăn trưa, cũng là thời điểm mà quán cơm kiếm được nhiều tiền nhất. Vị công tử này chỉ có một người, để hắn ta ngồi riêng một bàn sợ là cản thần tài đến quán quá.

Không để ý đến vẻ mặt khó xử của tiểu nhị, Tô Mặc Nhu vô tình nhìn qua bàn đối diện. Một thiếu niên không cẩn thận DienDdanLeQuydon mà đụng vào một viên ngoại mặc y phục đẹp đẽ, quý giá. Hắn ta lập tức nở nụ cười, nói tiếng xin lỗi. Viên ngoại kia không để ý, tiếp tục đi về phía trước. Tô Mặc Nhu mỉm cười.

Đúng lúc thiếu niên kia chạy ào ra ngoài, nàng liền xoay người đuổi theo, giơ chân lên, đạp một cước vào đầu gối của hắn.

Bất thình lình bị một cú đá mạnh như vậy, thiếu niên kia không đứng vững được, cả người nhào về phía trước, té chổng cả vó.

Tô Mặc Nhu nhanh chóng đưa chân lên, giẫm lên lưng thiếu niên, dùng thế sét đánh không kịp che tai rồi vặn cánh tay của hắn. Rất nhanh, nàng đã tìm được túi tiền màu lam.

Viên ngoại kia đã đi được một quãng đường, thấy bên này xôn xao ồn ào thì tò mò qua xem. Hiểu ra sự việc, ông ta liền kinh hãi, mắng to thiếu niên kia, “Cái đồ ăn trộm này, ngươi dám ăn cắp bạc của ta!”

Mấy người khách trong quán cơm thấy một màn như vậy thì bắt đầu xầm xì bàn tán, ai nấy đều tán thưởng vị công tử kia như ánh sáng ban ngày.

Tô Mặc Nhu lơ đễnh, ném túi tiền vào tay viên ngoại, “Lần sau cẩn thận một chút."

Túi tiền vừa mất đã được tìm lại, viên ngoại kia vô cùng cảm kích nàng.

Thiếu niên bị nàng giẫm dưới chân, hắn dĩ nhiên bị tiểu nhị của quán trói lại, sau đó đưa lên quan phủ.

Tô Mặc Nhu cảm thấy tâm tình sung sướng. Nàng xoay người, vô tình đụng đầu vào người nào đó, không kịp nhìn rõ diện mạo đối phương, chỉ biết dáng vẻ của hắn rất cao gầy.

Nàng theo bản năng lui về phía sau, hai chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp xuống. Đúng lúc ấy, một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy thắt lưng nàng.

Nàng ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt trêu tức của Phó Đông Ly, khóe miệng ác ma xen lẫn nụ cười quỷ dị.

Tô Mặc Nhu thầm giật mình. Nàng muốn tránh ra, nhưng hắn lại không chịu thả tay, cứ như vậy mà đùa giỡn này, thậm chí còn dùng tay siết nhẹ eo nàng.

"Là cố gắng sắp xếp hay là ngẫu nhiên gặp gỡ vậy? Vì sao nơi lui tới thường xuyên của Phó mỗ lại xuất hiện bóng dáng của ngươi?”

Tô Mặc Nhu cười với hắn, không nhanh không chậm đẩy ngón tay của hắn đang đặt trên eo nàng ra, “Là ta tới trước.”

"Làm sao ta biết được ngươi tới trước hay tới sau, không chừng là ngươi phái người đi dò la hành tung của Phó mỗ?”

"Nếu biết ngươi sẽ đến đây, trong vòng năm mươi dặm xung quanh, nhất định sẽ không có bóng dáng ta xuất hiện.”

Phó Đông Ly cười vang, “Vậy thì chứng tỏ duyên phận giữa ta và ngươi không ít rồi.”

"Duyên phận như vậy, đúng là xin thứ cho kẻ bất tài này!”

"Duyên phận như vậy, có lẽ là do ông trời ban tặng.”

"Nói tới nói lui, xem ra ông trời không có mắt rồi.”

Bị nàng đùa đến vui vẻ, không để ý tới ánh mắt của người xung quanh, hắn nắm lấy cổ tay nàng, “Vừa thấy việc xấu đã ra tay hành hiệp trượng nghĩa, ngươi quả thực khiến Phó mỗ thưởng thức không kịp. Vì vậy, bữa trưa hôm nay, coi như Phó mỗ mời ngươi.”

Nàng cười giả lả một tiếng, “Tạ ý tốt của huynh đài, nhưng mà ta không có hứng ngồi chung bàn ăn cơm với ngươi.”

Phó Đông Ly đột nhiên kề sát khuôn mặt tuấn tú vào nàng, nhỏ giọng cảnh cáo bên tai, “Thất Công chúa xuất cung một mình, nếu việc này truyền tới tai Hoàng thượng, kết cục của người sẽ rất khó mà tưởng tượng.”

Nàng híp mắt lại, thầm mắng trong lòng: Nam nhân này đúng là đê tiện!

Phó Đông Ly dùng tay ra dấu, mời nàng, “Chỗ ngồi của ta ở lầu hai, đi thôi.”

Tô Mặc Nhu trừng mắt nhìn, sau đó theo hắn lên lầu.

Từ đầu đến cuối, Lạc Mai không có cơ hội hé răng, hận đến mức lườm nàng một cái. Tô Mặc Nhu cảm giác có gì đó liền quay đầu lại, suýt nữa đã nhìn thấy ánh mắt hung ác kia.

Lạc Mai ngẩn ra, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Tô Mặc Nhu khẽ nhếch miệng cười, không nói thêm gì nữa, xoay người, tiếp tục đi về phía trước.