Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 2 Chương 37: Cứu binh cuối cùng đã tới

Edit: Tuyết Y

Beta: Tiểu Tuyền

Nhưng tâm linh Ninh Tiểu Nhàn cứng cỏi cũng thật khiến hắn có mấy phần tán thưởng. Lần đầu tiên nhìn thấy yêu quái ăn thịt người, chớ nói nữ tử yếu đuối như nàng, đổi thành đại nam nhân chỉ sợ cũng sẽ la hoảng lên rồi cướp đường mà chạy, nàng lại còn có thể bình ổn nhịp tim, tiếp tục quan sát.

Yêu quái bên ngoài dường như đã ăn cơm xong, ngẩng đầu nhẹ thở ra một hơi, lưu luyến liếm lấy giọt máu ở khóe môi, tựa như dư vị vô tận.

Ninh Tiểu Nhàn cố nén buồn nôn cẩn thận quan sát, phát hiện thiếu niên kia mặc dù lâm vào hôn mê, nhưng lồng ngực vẫn còn phập phồng theo quy luật. Hắn chưa chết! Chỉ là bốn lỗ máu trên cổ quá mức kinh người, mùi máu tanh ở đây cũng quá nồng nặc.

Một màn càng ngạc nhiên hơn xuất hiện, a Phúc lại bấm thủng ngón tay, nhỏ máu vào miệng thiếu niên! Mới nhỏ vài giọt, vết thương trên cổ thiếu niên đã dừng chảy máu, sau đó từ từ bắt đầu co rút lại, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khỏi hẳn. Đợi đến khi qua mười mấy nhịp thở, cổ của hắn thoạt nhìn đã hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không có một chút ngoại thương nào.

Ninh Tiểu Nhàn hoảng sợ trong lòng! Con bức yêu này lại còn có bản lĩnh này, chỉ cần hắn không hút cạn máu một người đến chết, thì sẽ không dễ có người phát hiện hành động săn mồi của hắn, quả nhiên là thật là thủ đoạn nha! Nhưng hai thi thể ở huyện Đông và huyện Nam là chuyện gì xảy ra? Hắn uống đến nỗi căn bản không dừng được, cho nên không cẩn thận giết chết người sao?

Trong khi nàng đang nghĩ ngợi, a Phúc lại quỷ dị mà lầm bầm lầu bầu: “Máu Lý gia này có thêm thuốc bổ thật thơm a. Đáng tiếc huyết ngưu là của bọn hắn, chỉ có thể len lén uống vài hớp! Chưa đã ghiền, chưa đã ghiền!”

Hắn xoáy lại cười cười nói: “Nhưng mà không sao, nơi này còn có điểm tâm nhỏ có thể ăn. Hôm nay ta nhất định phải ăn được no bụng!” Lời còn chưa dứt, một đôi mắt màu đỏ tươi đã nhắm qua hướng Ninh Tiểu Nhàn ẩn thân!

Nàng vẫn bị phát hiện! Kẻ này thật đúng là gian xảo, đại khái sau khi hút máu đã phát hiện nàng trốn một bên rồi, nhưng vì không đả thảo kinh xà nên ra vẻ không biết. Hiện tại xử lý xong vết thương của thiếu niên, rốt cục đã rảnh tay để đối phó nàng.

Không có thời gian do dự! Nàng đứng bật dậy, muốn chạy ra bên ngoài. Cảnh tượng trước mặt vừa hoa lên, a Phúc nhảy lên năm trượng, dễ dàng ngăn trước mặt nàng. Hiện tại nó đã hiện ra nguyên hình, thân hình cao lớn khom xuống, dưới xương sườn có màng cánh, hai gò má cao vút, trong miệng đầy nanh, nhìn thấy người rình trộm mình là một cô nương mi thanh mục tú, nhất thời nước miếng cũng muốn chảy xuống.

Thật nhanh! Yêu quái cấp thấp nhất, tốc độ cũng nhanh như vậy sao? Trong đầu nàng mới xẹt qua ý nghĩ này, yêu quái đã duỗi móng vuốt chộp tới, xem ra định bóp chặt cổ nnàng, tốc độ nhanh vô cùng.

Ninh Tiểu Nhàn chợt nghiêng đầu một cái, móng vuốt của a Phúc xẹt qua gương mặt nàng, cắm vào trong tường, “Phập” đâm ra một lỗ nhỏ.

Mẹ nó, cái đó mà cào trúng mặt nàng, thì tiểu mỹ nữ trong veo đáng yêu như nàng từ nay về sau bị hủy dung rồi! Mượn lực xoay người một cái, nàng ra sức chui qua dưới xương sườn yêu quái.

“Ơ!” A Phúc khẽ ơ một tiếng, dường như không tin có người có thể tránh được móng vuốt của hắn.

Nói đến điều này, cũng may nhờ mấy hôm nay ăn gạo Vân Hương, vô tri vô giác cải tạo thân thể của nàng, khiến phản ứng và động tác của nàng đều linh mẫn hơn trước rất nhiều. Có điều hiện tại nàng thân hãm trong tù, cũng không thể dương dương tự đắc! Tay Ninh Tiểu Nhàn khẽ chống trên mặt đất, đứng lên, thấy a Phúc nhe răng cười cũng xoay người qua, nàng thuận thế lấy một quả dưa bở từ đống trái cây thối rữa bên cạnh ném vào yêu quái, bản thân thì quay người bỏ chạy.

Nhanh chạy thôi! Kéo thêm được một giây, khả năng nàng giữ được mạng sẽ lớn hơn một phần!

Nàng sải bước chân, lấy cả khí lực bú sữa mẹ ra chạy vội về phía trước, tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả chính nàng cũng không dám tin. Tại thời điểm nguy nan, lực lượng con người bạo phát ra quả nhiên rất lớn, nàng có thể cảm giác được andrenalin đang bài tiết kịch liệt, ủng hộ chủ nhân trốn thật xa.

Nguy cơ phủ xuống bản thân, suy nghĩ của nàng lại phá lệ rõ ràng. Khi chạy như điên, đồng thời đầu óc của nàng cũng đang cấp tốc vận hành. Tốc độ yêu quái sau lưng tuyệt đối nhanh hơn nàng, đuổi theo nàng cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, sau khi nàng bị bắt phải làm sao đây? Trong giày phải có cất giấu thanh chủy thủ, nàng nên tìm cơ hội nào rút ra dùng mới có thể một lần hành động có hiệu quả đây?

Lại nói Quyền Thập Phương đâu rồi, Quyền Thập Phương ở đâu? Hắn chẳng lẽ muốn như cảnh sát ở một thế giới khác, chờ sau khi tất cả kết thúc mới xuất hiện sao? Khi đó mảnh vụn xương cốt của nàng cũng không còn thừa lại nữa! Yêu quái kia đã nói rất rõ ràng, nó muốn “Ăn no bụng” mà , mắt thấy nếu nó chỉ lấy máu thiếu niên làm món ăn khai vị, như vậy bữa ăn chính khẳng định phải mềm mại đáng yêu lại ngọt ngào như mình đây rồi! Huống chi mình là người chứng kiến hắn hành hung, nói gì cũng không giữ lại được tánh mạng, nàng lập tức sẽ biến thành thi thể thứ ba xuất hiện sau hai nơi huyện Đông và huyện Nam rồi, đáng hận chính là nơi táng thân này đều là rác rưởi, vừa thối lại bẩn!

Tiếng rít gào chấn động tâm hồn của bức yêu cơ hồ gần ngay bên tai, nàng biết a Phúc muốn làm tan rã ý chí phản kháng của nàng, nhưng điều này cũng cho thấy nó cách mình quá gần, đưa tay một cái là có thể với tới! Nàng cắn răng, chuẩn bị cúi người nhổ con dao găm trong giày ra.

Trong tuyệt cảnh cũng phải ra sức đánh cược một lần! Ngồi chờ chết, luôn luôn không phải là phong cách của nàng!

Ninh Tiểu Nhàn đang định lăn một vòng ngay tại chỗ, một đạo kiếm quang lạnh lẽo lại từ một chỗ khác của con hẻm bay tới cực nhanh, sau khi bay tới mang theo sự phẫn nộ và quả quyết của chủ nhân, trong nháy mắt lại nghênh hướng bức yêu, theo đó còn có một tiếng gầm thét giận dữ và lo lắng: “Yêu nghiệt, ngươi dám!”

Quyền Thập Phương, cuối cùng hắn đã đuổi tới!

Vọt vào trong tầm mắt chính là cái bóng dáng màu trắng kia, nàng chưa từng khát vọng nhìn thấy nó tại bất cứ thời điểm nào như vậy.

Hàn quang này tới nhanh mà hung ác, bức yêu vội vàng không kịp chuẩn bị, miễn cưỡng lắc mình, bị cắt đứt nửa bên màng cánh, nhất thời tốc độ giảm mạnh. Đạo kiếm quang kia như có linh tính, vừa quay đầu đã giết trở về, quanh thân điện quang lóe lên, khí thế cuồn cuộn chấn hồn đoạt phách, sắc bén vô cùng.

Tâm thần A Phúc bị cuốn lấy, tránh né hai cái đã bị bức đến chân tường, cả người lại không thể động đậy, đành phải nhắm mắt chờ chết.

Dư Diêu từ phía sau chạy tới thì thầm reo hò, nghĩ bụng: “Đại sư huynh quả nhiên thiên phú kỳ giai, Lôi Đình kiếm quyết này lại đột phá đến cảnh giới đại thành vào lúc này rồi.”

Lôi Đình kiếm quyết là kiếm quyết bí truyền của chưởng môn Triều Vân Tông giao cho Quyền Thập Phương, lúc bắt đầu ra chiêu sẽ có thêm uy lực giận dữ của bản thân, có khắc chế rất lớn với yêu tộc. Có điều Quyền Thập Phương tính cách trầm ổn, vẫn không thể lĩnh hội được ý cảnh phong mang tất lộ, lôi ngục giá lâm, cho nên vô luận cần cù như thế nào, bộ kiếm quyết này cũng không luyện tới chỗ sâu.

Chỉ có hôm nay, lúc này, hắn xa xa nhìn thấy Ninh Tiểu Nhàn liều chết mà chạy, vuốt nhọn của bức yêu phía sau đã sắp chạm đến mái tóc nàng, bất kể thế nào mình đều không đến kịp. Dưới cơn nóng vội giận dữ, ôn nhu thủ thành gì đó, đoan phương lễ trọng gì đó đều bị hắn ném ra sau ót, trong lồng ngực sát ý sôi trào, toàn tâm toàn ý chỉ muốn lấy mạng yêu quái trước mắt cứu Ninh Tiểu Nhàn! Nhưng thần xui quỷ khiến lại phù hợp với kiếm ý bá đạo vô luân của Lôi Đình kiếm quyết, một kiếm chém ra, lôi điện dày đặc, dễ dàng phá vỡ mà tiến vào cảnh giới đại thành, ngăn cản con yêu quái này cũng chẳng qua chính là tiện tay mà thôi.

Đương nhiên Ninh Tiểu Nhàn xem không hiểu chỗ kỳ diệu trong đó. Mắt thấy phi kiếm muốn lấy mạng yêu quái, nàng vội vàng hô to một tiếng: “Kiếm hạ lưu yêu !”

Kiếm quang dừng lại cách cổ họng yêu quái ở vị trí chỉ vẻn vẹn một tấc, kiếm quang sáng như tuyết tỏa ra thu vào bất định, dọa a Phúc bị sợ đến mức răng run lên lách cách.

Dư Diêu cười nói: “Chúc mừng sư huynh, Lôi Đình kiếm quyết đại thành rồi!” Quyền Thập Phương cũng không để ý tới hắn, chỉ hỏi Ninh Tiểu Nhàn ngã ngồi ở một bên: “Cô nương sao rồi?”