Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 3 Chương 65: Trên đời này nhiều cao nhân thật

Edit: Vi Vi

Beta: Tiểu Tuyền

Tim của Ninh Tiểu Nhàn cũng đập nhanh hơn một nhịp. Dù sao lần gần nhất nhìn thấy con gấu tolà ở vườn bách thú, cách song sắt cỡ đầu ngón tay, đâu gần ngay trước mắt thế này? May mà gần đây nàng đã mở mang kiến thức, nên không đến nỗi quá kinh hoàng.

Gần đây cơ thể nàng lột xác rất nhanh, thị lực cũng được cải thiện theo, vừa liếc mắt thì thấy con gấu người há miệng rất to, trong đó thiếu một cái răng nanh, khóe miệng có máu tươi chảy ra cuồn cuộn, rõ ràng nó đã bị thương.

Nàng nhìn thấy được thì sao Đặng Hạo lại không chú ý? Chỉ có điều vẻ mặt hắn nghiêm trọng hơn, lấy hơi to tiếng nhắc nhở mọi người: “Con gấu yêu này bị thương, mọi người đề cao cảnh giác. Mọi người, kết viên trận!” Dã thú bị thương còn đáng sợ hơn; tương tự, yêu quái bị thương ví dụ như sinh linh hung dữ như gấu yêu thì lại càng sẵn sàng liều mạng!

Hắn cũng vận dụng bí pháp. Lúc này tiếng gió gào thét, nhưng không át được tiếng hét to của hắn.

Con ngươi của Gấu người đã đỏ lừ, nó lại hét một tiếng, lao vào đoàn xe! Người nó vừa nặng vừa to, nhưng tốc độ chạy lại không hề chậm, da lông cả người rung lên như sóng cuộn, càng làm bật lên cơ thể khỏe mạnh dưới nó.

Nó vốn cách xe trong đội khoảng sáu mươi trượng, vừa tăng tốc trong mắt mấy hành khách thì nó như đầu tàu hỏa độc nhất vô nhị chệch đường ray, càng đáng sợ hơn là đầu tàu này còn nhắm thẳng về phía mình, lập tức ngừng thở vì sợ.

Cách càng gần thì càng thấy thứ này to kinh người, lông mao cả người đen như mực, chỉ có một dúm lông trắng hình bán nguyệt trước ngực. Trong lúc chạy, móng vuốt ở tứ chi phát sáng lòe lòe, có thể thấy độ sắc bén của chúng, kinh khủng nhất là, mỗi móng vuốt đều dài cỡ một thước!

Mẹ ơi, nàng uốn nắn lại mình, gấu trong vườn bách thú nào có to như thế? Tám trăm cân là căng rồi. Con này ấy à, phải trên dưới ba nghìn cân đi!

Đa số người trên thế giới cả đời cũng chưa đối mặt với một con thú khổng lồ gầm gừ đột kích thế này, cho nên trong xe của Trương Sinh lập tức vang lên tiếng hét vô cùng sợ hãi, Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày, bởi vì nàng có thể nghe ra đây là giọng nam, kỳ lạ là nữ tử kia lại không phát ra âm thành nào; hai người bán hàng rong vốn ở trong một chiếc xe, hiện tại đã sợ đến mức mặt mũi xanh trắng, tuy rằng không hét ra tiếng, Ninh Tiểu Nhàn lại thấy bọn họ ôm nhau run rẩy, có thể thấy bình thường không có phát ra tình cảm gì, lại có thể có giác ngộ cùng chịu chết.

Vào lúc sống còn thế này, sống ngồi trên xe chờ chết không phải là phong cách của nàng. Nàng khẽ khom lưng nhảy ra ngoài, nhờ xe la che chở, nhanh chóng di chuyển đến sau hai chiếc xe ngựa khác, động tác linh hoạt hơn nửa tháng trước bao nhiêu lần, đôi bức yêu song sinh theo sát phía sau, đợi đến khu vực an toàn ba người mới cúi người quay đầu lại.

Xe ngựa của Ngôn tiên sinh không có động tĩnh. Tim nàng thót lên, người hiền lành này đã bị dọa ngất đi sao? Bạch Cảnh lại kéo tay áo nàng, chỉ tay vào giữa sân. Nàng thuận thế nhìn theo

Giỏi thật, chẳng biết Ngôn tiên sinh đã đứng trước xe ngựa của Liễu Sinh từ lúc nào, ánh mắt dại ra, thoạt nhìn cứ như sợ choáng váng.

Xe ngựa của hắn vốn cách trung ương xa nhất, nếu như hắn cứ ngồi yên trên xe, có lẽ là người an toàn nhất. Thế nhưng hiện tại không hiểu sao hắn lại chạy xuống, còn đứng ở vị trí kia. Cho nên, hiện tại gấu người đang chạy thẳng về hướng hắn!

Oải thần linh ơi, Ngôn tiên sinh, ngươi đây là êm tiếng tìm chết thì oanh động sao?

Phản ứng của con gấu người này thật sự ngoài dự đoán của thương đội. Đặng Hạo đi buôn nhiều năm như thế, còn chưa từng thấy mãnh thú xông thẳng vào đám người như vậy, tuy rằng hắn hô to ‘kết trận’, nhưng thấy con cự thú không muốn sống mà cứ xông về phía trước thế này, có mấy ai dám đứng trước mặt nó chứ? Nên tất nhiên còn chưa kết trận xong.

Sáu mươi trượng chẳng qua cũng chỉ là 200m. Kỷ lục chạy 200m của loài người trên địa cầu là hai mươi giây, con gấu bự này thoạt nhìn cồng kềnh thế, mà còn chạy nhanh hơn người, nó lại dùng hết sức chạy nước rút, tốc độ càng về sau càng nhanh, tính thể tích và trọng lượng của nó, không chỉ không có ai ở đây có thể ngăn cản mà ngay cả bản thân nó cũng không tự dừng được.

Ninh Tiểu Nhàn vô thức nắm chặt chủy thủ của mình, nhưng vũ khí nhỏ này có thể dọa gì con gấu bự chứ? Thể tích càng khổng lồ thì lại càng dễ tạo thế, áp dụng được với bất kỳ thời không nào.

Nàng cắn chặt môi mình thì mới không thét lên tiếng. Ngôn tiên sinh không giống những người khách khác, bình thường hòa nhã với nàng như thế, còn cho Trường Thiên mượn nhiều sách như vậy. Nếu như trong tất cả khách ở đây, nàng không hy vọng người nào chết nhất, thì nhất định là Ngôn tiên sinh!

Cự thú sắp sửa áp sát Ngôn tiên sinh, dường như nàng có thể thấy con gấu bự phun hơi thở vào tóc trên trán Ngôn tiên sinh.

Nàng vô thức nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy thảm kịch xảy ra, trong lòng âm thầm hận sự bất lực của mình, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói điềm tĩnh của Trường Thiên.

Dường như hắn biết nàng sẽ nhắm mắt, thế nên hắn nói: “mở mắt, nhìn kỹ, đừng lãng phí chi tiết gì.” Giọng hắn bình thản khoan khoái, như đang bàn luận thời tiết mà không phải một cuộc giết chóc.

Ninh Tiểu Nhàn tín nhiệm hắn vô điều kiện, vì vậy cho dù trái với ý định ban đầu của mình, nàng vẫn cố gắng mở to hai mắt mình.

Quả nhiên xảy ra kỳ tích.

Dường như có một dấu vết nhàn nhạt xẹt qua không khí trước mặt Gấu Bự, trong hoàn cảnh cát bay đá chạy thế này thì không rõ ràng lắm. Nhưng con gấu bự đang chạy điên cuồng đột nhiên hét thảm thiết, nghiêng đầu đi, tuyến đường vốn thẳng tắp cũng chệch hướng.

Gấu Bự không dừng chân được. Nó đi sát qua người Ngôn tiên sinh, đâm sầm vào cây cổ thụ cách hơn ba trượng, phát ra tiếng vang vô cùng nặng nề. Cái cây to cỡ ba bốn người ôm kia giãy giụa, vặn vẹo, cuối cùng gãy thành hai đoạn. Thân cây chậm rãi ngã xuống, lá cây, cành cây cùng bụi đất bay lả tả, cảnh tượng vô cùng long trọng.

Con gấu yêu dường như đâm sầm đến mức choáng váng, tạm thời chưa bò dậy được.

Có thể thấy, một lần va chạm mạnh vô bờ như thế, nếu đâm vào cây thì sẽ là cảnh tượng tàn khốc thế nào, chưa nói tới biến thành bánh thịt tại chỗ, ít nhất cũng không ra hình người nữa? Thân thể nho nhỏ của Ngôn tiên sinh thì thôi rồi?

“Xảy ra chuyện gì?” Nàng giơ cùi chỏ khẽ đụng vào Bạch Cảnh, nhưng hai con Tiểu bức yêu cũng mở to mắt, lắc đầu mờ mịt, hiển nhiên cũng không thấy rõ.

“Tiểu tử họ Ngôn nắm một tảng đá trong tay, con gấu đần kia sắp vọt tới trước mặt hắn thì hắn bắn tảng đá ra, khiến khóe mắt con gấu bị thương.” Trường Thiên lười biếng giải thích, sau đó cười lạnh, “Hừ, từ bi, thật là từ bi đấy, một con gấu cũng không nỡ giết!”

Thật không, ‘viên đạn’ nhanh đến mức khiến nàng không nhìn thấy bằng mắt thường hóa ra do Ngôn tiên sinh bắn ra? Nhưng từ đầu chí cuối nàng đều không nhìn thấy Ngôn tiên sinh nâng tay mà. Quả nhiên cõi đời này nhiều cao nhân quá, nàng tùy tiện đi nhờ xe là có thể gặp được một vị.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, phát hiện mình cũng chẳng kinh ngạc cho lắm, thật giống như Ngôn tiên sinh vốn nên rất đặc biệt.

Hơn nữa Trường Thiên giễu cợt hắn “từ bi”. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Ngôn tiên sinh có năng lực dựa vào một cục đá này là lấy được tính mạng của con gấu yêu, phải biết rằng, đây dù sao cũng là con gấu yêu, da thịt nó dày, dùng thanh chủy thủ trong tay Ninh Tiểu Nhàn cũng không đâm được. Ngôn tiên sinh có thể đánh bị thương vành mắt nó, cũng có thể đánh mù con ngươi nó, nhưng hắn rất có đức hiếu sinh, không tàn nhẫn hạ sát thủ, mà chỉ khiến nó tạm thời đổi đường mà thôi.

Ở thế giới tiên, yêu tranh đấu này lại có một người lương thiện như thế!

Từ lúc gấu yêu xuất hiện, chạy nước rút đến đụng cây, nói rất dài dòng, nhưng thật ra chỉ trong mấy hơi thở. Khi gấu bự công kích thì thân thể cao to hoàn toàn cản trở người Ngôn tiên sinh, đám người Đặng Hạo căn bản không nhìn thấy cảnh tượng phía trước nó. Hiện trường trừ Trường Thiên thì không còn người thứ hai nhìn thấy động tác của Ngôn tiên sinh, mọi người nhìn thấy gấu yêu đột nhiên chuyển hướng, đụng cây, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đều thở dài ra một hơi .

“Kết trận!” Hắn phất tay, trong tiếng hô ẩn sự tức giận. Nếu hôm nay thật sự có khách bị gấu yêu giết, vậy hắn sẽ mất hết mặt mũi, tuy biết con gấu bự này va chạm rất đáng sợ, khó trách thuộc hạ không dám cản, nhưng trong lòng hắn vẫn cực kỳ khó chịu.

Các hán tứ trong thương đội không nói lời nào, nhân dịp gấu bự còn chưa bò dậy thì nhanh chóng vây quanh nó.

Các lữ khách thì tranh thủ thời gian nhảy xuống xe đi tới cạnh Ninh Tiểu Nhàn, đại khái là cảm thấy giờ này nhiều người thì an toàn nhất. Ngẫm ra thì cũng đúng, trước mặt gấu bự, mấy miếng gỗ mỏng của xe ngựa thì có tác dụng gì? Còn không bằng tín nhiệm hai chân của mình.

Trương Sinh sợ hãi đến mức đôi môi đỏ mọng xinh đẹp đã trắng toát, lúc nhảy xuống xe thì suýt ngã nhào, may người bên cạnh giúp hắn một tay.

Đây là lần đâu tiên mọi người thấy phu nhân của Trương Sinh Thôi Oánh Oánh lộ diện. Nguy hiểm trước mắt như thế mà nàng ta vẫn không quên che mặt, chỉ để lộ đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh, nào có vẻ sợ nắng rơi lệ chứ? Chỉ bằng ánh mắt này, Ninh Tiểu Nhàn nhận định người con gái này tuyệt đối không xấu xí. Nàng rất cao, còn cao hơn nửa cái đầu so với Ninh Tiểu Nhàn, đường cong duyên dáng, thể hiện rõ phong phạm của người con gái trưởng thành.

Hay cho cái gọi là gặp ánh sáng sẽ rơi lệ. Ninh Tiểu Nhàn thầm hừ một tiếng, chuyện khác thường tất có kỳ dị, nàng cũng biết trong chuyện này có điều kỳ quặc, đáng tiếc người có thể nghe được bí mật lại không chịu tiết lộ đáp án cho nàng.

Hiện tại các nam nhân đều chú ý tới Gấu Bự, không có bao nhiêu người quay đầu lại nhìn quanh. Nhưng dường như cảm nhận được ánh mắt chợt lóe của Ninh Tiểu Nhàn, Ngôn tiên sinh xoay người lại, khẽ mỉm cười với nàng. Nụ cười này không khác bình thường, nhưng qua chuyện lần này, hình tượng của hắn trong suy nghĩ của Ninh Tiểu Nhàn lập tức cao lớn hơn.

Một thành viên trẻ của thương đội giơ kiếm trong tay lên, dùng sức đâm vào lưng con gấu bự. Đặng Hạo đột nhiên thay đổi sắc mặt, quát to: “Dừng tay!” Nhưng đã không kịp rồi, thanh bảo kiếm do bách luyện Tinh Cương đúc thành chui mạnh vào người con gấu, nhưng không thấy máu — thậm chí ngay cả da cũng không đâm rách được!

“Gừ!” Gấu Bự bị đau, cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ cú va mạnh này. Nó vô cùng cảm kích người đánh thức nó, cho nên chìa bàn tay khổng lồ như đệm cói, xoay người đánh bay tiểu tử trẻ tuổi này ra xa tám trượng.

Hắn không kịp phát ra tiếng nào, lúc rơi xuống đất, năm dấu móng vuốt xuyên qua trước người, toàn bộ lồng ngực đều xẹp xuống, trên gương mặt còn đọng lại vẻ hoảng sợ, hóa ra đã mất mạng giữa không trung.