Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 3 Chương 90: Trúc Cơ đan và Hoàn Hồn dẫn

Huyền Minh thần hỏa này rõ ràng còn có thể trị thươngsao? Quả nhiên có nhiều công dụng, dùng cho được nhiều chuyện, là vật không thể thiếu.

Trường Thiên mỉm cười phẩy tay một cái, dược liệu từng phần từng phần bay lên không trung chui tọt vào lò đan. Hắn đã đích thân luyện đan, đương nhiên những dược vật đã trồng rất lâu như nhân sâm, linh chi đều có thể lấy ra dùng rồi.

Sau khi các loại dược liệu đã vào vị trí, Huyền Minh thần hỏa lóe lên một cái biến vào trong lò, chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng vang nhỏ, trong lò đan bịt kín thỉnh thoảng lại lóe lên chút bạch quang, lẽ dĩ nhiên trong lò đang diễn ra hàng loạt phản ứng và biến hóa. Nàng đứng cách lò đan ba trượng còn cảm thấy rát bỏng, có lẽ nhiệt độ bên trong còn dọa người hơn nữa. Bản mệnh chân hỏa của Trường Thiên quả thực dễ chịu, nếu như vừa rồi hắn có ý xấu, chỉ cần xoay chuyển ý niệm một cái thì cánh tay nàng đã cháy sạch thành than rồi. Dù nghĩ vậy nàng cũng không thấy sợ.

Ước chừng đã trôi qua một khắc, trong lò lại truyền ra tiếng ư…uuu kì lạ. Nàng nhìn không được hỏi: “Ngươi luyện đan dược gì vậy?”

“Trúc Cơ đan, chuyên cung cấp cho tu sĩ Luyện Khí kỳ sử dụng để đột phá đến Trúc Cơ kỳ.” Hắn không ngẩng đầu lên mà vẫn cúi nhìn sách giải thích cho nàng: “Đừng để ý đến tiếng động, do bản thân đan dược này có linh tính nên biết được sau khi luyện chế xong sẽ bị người ta ăn mất nên mới rên rỉ ỷ ôi. Sau này luyện chế dược vật cấp cao hơn ngươi còn được nghe tiếng kêu gào thảm thiết nữa kia.”

Con bà nó! Đan dược còn có thể kêu gào, chẳng phải như vật sống rồi sao? “Ăn linh đan chẳng lẽ lại sát sinh?”

“Não ngươi chỉ chứa được nhiêu đó thôi sao? Thứ không hồn không phách mà được gọi là sinh mệnh à?” Trường Thiên sợ nàng từ đây về sau sẽ sinh tâm ma nên nhanh chóng dạy dỗ nàng:”Bình thường ngươi vẫn ăn rau cỏ cây trái, đó cũng là sinh mạng, sao không thấy ngươi lo lắng vấn đề sát sinh?”

Hắn nói cũng có lý, cũng là một biện pháp tự an ủi mình. Lại qua vài phút nữa, trong lò đột nhiên bùng cháy mãnh liệt, sau đó liền tắt ngấm đi.

“Thành đan rồi!” Giọng điệu hắn bình thản, phất tay mở nắp lò, bên trong vèo vèo bay ra 7, 8 viên đan dược. Mỗi viên đều tròn trịa, no tròn, ra khỏi lò liền lao vút lên trời, có lẽ định thừa dịp chạy trốn. Đáng tiếc đây là Thần Ma ngục, là chỗ thần hay ma đều không ra được. Chỉ là mấy viên đan dược thì có thể trốn đi đâu?

Hắn vẽ ra một pháp quyết cố định bọn bướng bỉnh này trong không trung, chúng liền ngoan ngoãn rơi vào trong khay nàng đã chuẩn bị từ trước, rồi nằm bất động.

Vậy là… chết rồi hả? Nàng cong cong ngón tay chọt chọt vào Trúc Cơ đan, vẫn còn rất nóng đấy, nhưng vẫn không có phản ứng nào. Trường Thiên vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Ta đã nói những đan dược này không có sinh mạng, ngươi còn sợ hãi cái gì?”

Đêm qua hắn luyện 4 lò đan, ngoại trừ Trúc Cơ đan còn có một loại kỳ dược tên là “Hoàn Hồn Dẫn”. Đây cũng là một loại dược vô cùng khủng bố, đơn giản là thuốc này tựa như giây phút hoàn hồn, uống thuốc này vào thì người dù là đang trút hơi thở cuối cùng như ngọn nến trước gió cũng sẽ kéo mạng sống lại được trong một hơi thở. Hơn nữa từ đó đến 5 canh giờ sau đều sẽ sinh long hoạt hổ, tinh lực dồi dào, nội thương ngoại thương toàn thân đều sẽ khép lại, hoàn toàn không còn dáng vẻ suy yếu không chịu nổi. Theo như Ninh Tiểu Nhàn nhận biết, thứ đó giống như thuốc phục sinh hồi máu ngay tại chỗ. Nhưng sau khi mất hiệu lực người uống sẽ hôn mê 3 ngày 3 đêm, cũng giảm đi 20 năm dương thọ.

Mỗi một loại thuốc đều có công dụng của nó. Tuy Hoàn Hồn Dẫn có dược tính hung ác bá đạo, nhưng nếu như dùng đúng lúc, đúng chỗ sẽ là loại thuốc cứu mạng, thuốc giải nguy. Cho nên, loại thuốc này đối với người tu đạo từ Nguyên Anh kỳ trở xuống đều được coi là trân phẩm hiếm thấy. Thực tế với bản lãnh của Trường Thiên có thể biến tác dụng phụ của thuốc từ giảm thọ 20 năm xuống còn 15 năm.

Tuổi thọ là một trong những thứ quý trọng nhất trên thế giới này. Một phú ông bạc vạn nếu dương thọ đã tận, có người đến bảo lão quyên ra hết tất cả tài sản sẵn có để đổi lấy 1 ngày tuổi thọ, nói không chừng phú ông đó sẽ rối rít đồng ý, dù sao còn sống mới còn tất cả. Huống chi, thuốc của Trường Thiên lại giảm tác dụng phụ, tiết kiệm cho người dùng những năm năm được sống.

Sau khi luyện xong Hoàn Hồn Dẫn, Ninh Tiểu Nhàn không cho Trường Thiên luyện đan nữa. Huyền Minh thần hỏa là bản mệnh chân hỏa của hắn, đem ra luyện đan tuy không hao phí bao nhiêu thần thông, nhưng thần lực của hắn quý giá cỡ nào, có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút đó. Bởi vậy thành quả phấn đấu đêm qua được 15 viên Trúc Cơ đan, 8 viên Hoàn Hồn Dẫn. Thuốc sau lại cao hơn thuốc trước quá nhiều cấp bậc, số lượng thành đan ít hơn cũng là chuyện bình thường.

Phí vào giám định của khu tiến bán thật không rẻ, những 400 lượng bạc, có điều thu phí cao thì hiệu suất cũng cao. Cùng lắm nàng chỉ chờ vài phút đã có kết quả giám định rồi. Nàng gửi hai loại đan dược vào bán tại khu tiến bán rồi lại xoay người đi ra, nhập vào biển người như thủy triều của Hỗ thị.

Đáng nhắc tới chính là bên trong Hỗ thị không chỉ có người bình trường dạo chơi, mà thậm chí còn có không ít tu sĩ mặc trường bào lui tới hoặc bày quầy hàng. Trà hội lần này hấp dẫn tới số lượng lớn thương đội, mang đến không ít bảo bối, làm cho các tu sĩ cảm thấy nhất thiết phải tới đây vét hàng cần thiết. Đương nhiên hơn phân nửa họ là tán tu không tông không phái, hoặc là đệ tử cấp thấp của tiên phái ở phụ cận. Họ yêu cầu tiền giao dịch bình thường đều là linh thạch, thỉnh thoảng có thu ngân lượng cũng cao đến bất bình thường.

Rất nhanh Ninh Tiểu Nhàn đã dạo được hai vòng, quả thực phát hiện được mấy thứ tốt, đáng tiếc trong túi thật sự hổ thẹn, đành phải chi bạc thuê một quầy hàng. Quầy của nàng không chỉ bán vật phẩm ra, mà còn có thể mua thêm vật tư. Sau khi nàng viết mấy thứ lên bản hiệu liền ngồi xuống bên cạnh như Khương thái công câu cá.

Mới chốc lát, Trường Thiên bỗng cất tiếng nói:“Mối mang sắp tới cửa rồi.”

Nàng đưa mắt nhìn ra không thấy ai tới cả.

“Chỗ đó có một tiểu tu sĩ đã đi qua sạp hàng của ngươi lần thứ ba rồi, xem ra có thứ muốn bán.”

Lời còn chưa dứt, quả nhiên đã có người tới.”Trên đây có viết cần mua hạt giống linh quang”. Đây là một tu sĩ trẻ tuổi tầm 20, chỉ về phía biển hiệu nói:”Đây ta có 80 hạt giống Mộng Hoàng Lương, ngươi có mua không?”Hắn lấy ra một cái túi nhỏ từ trong ngực áo, mở miệng túi ra cho Ninh Tiểu Nhàn xem.

Với nhãn lực tốt như nàng, vừa nhìn đã đại khái thấy rõ ràng. Hạt giống bên trong thật nhỏ tròn, giống như gạo kê của Trung Quốc, chỉ là có màu đỏ thẫm, thoạt nhìn rất khác với mã não. “Không thấy rõ, đưa đây, ta xem kĩ chút rồi nói tiếp.”Góc độ vừa rồi không tốt, ma nhãn thật sự không thấy được.

Tu sĩ trẻ này do dự một chút mới đưa túi qua, khẽ nói:”Không được đổ ra xem.” Thần sắc lại có vài phần lén lút.

Ninh Tiểu Nhàn nhẹ gật đầu, tỏ vẻ kỹ lưỡng, cầm túi vào lòng nhìn cả buổi, thẳng đến khi nghe Trường Thiên nói “Được rồi”, lúc này mới ra giá:”50 linh thạch.”

Tu sĩ trẻ tuổi cả kinh nói:”Đây là hạt giống linh quang tứ phẩm đó, sao chỉ có giá 50 linh thạch?” Lịch sử gieo trồng linh quang của tất cả tiên phái đã lâu sớm có định ra một bộ tiêu chuẩn, hạt linh khí phân ra 5 cấp bậc. Ninh Tiểu Nhàn vẫn luôn dùng hạt Vân Hương là linh quang ngũ phẩm. Mộng Hoàng Lương này thuộc linh quang tứ phẩm, đương nhiên cao hơn hạt Vân Hương một cấp bậc.

Nàng lắc đầu:”Ta biết đây là linh quang tứ phẩm nhưng hạt này không no tròn, đương nhiên linh khí thiếu thốn, không đủ tiêu chuẩn tứ phẩm, có mấy hạt rất xấu, teo quắt, căn bản không dùng được. Ta ra 50 linh thạch đã rất nhân từ rồi.”

Bị nàng nói trắng ra, tu sĩ này có hơi xấu hổ, một lát sau có hơi thấp giọng nói:”Thêm 10 linh thạch nữa đi, ta để ý một món đồ gần 60 linh thạch rồi.” Y lại lấy ra vài cái phù từ trong áo:”Cầm đỡ vài cái phù này nữa đi.”

Ninh Tiểu Nhàn trầm ngâm một chút, thật ra là đang nghe Trường Thiên nói, cuộc mua bán này hắn thấy cũng được:”Đúng là hạt giống tứ phẩm, linh lực không no đủ không sao, chỉ cần trồng vào Tức Nhưỡng tự nhiên sẽ có hiệu lực gấp 10 lần.”

Nếu hỏi linh thạch trên người Ninh Tiểu Nhàn từ đâu mà có? Lúc tiêu diệt Bức Vương Qua Thẩu, Trường Thiên tìm được trên người nó 400 linh thạch, đến nay mới dùng tới lần đầu. Vào nhà cướp của cho tới bây giờ đều là một trong những phương pháp phát tài nhanh nhất.

Vì vậy mối làm ăn này liền thành. Vốn Ninh Tiểu Nhàn lo lắng hạt giống linh quang này kiếm về khó khăn nhất, dù sao nó cũng là món được tất cả tiên phái coi trọng, lưu giữ y như bảo bối, nàng nào biết mối làm ăn đầu tiên liền xong, nên thật sự rất vui mừng. Chỉ là tu sĩ kia nhận lấy linh thạch xong liền vội vàng rời đi thật xa, như thể sau lưng có quỷ đuổi theo, làm cho nàng cảm thấy tự tôn bị đả kích, thầm nghĩ chẳng lẽ bổn cô nương là bà cô mặt xanh nanh vàng làm y sợ?

Trường Thiên nhịn cười nói:”Tiểu tử này thật gan dạ, dám cầm linh quang môn phái cấm đem ra ngoài bán, xem ra quả nhiên y thiếu tiền. Nhìn bộ dáng dấu đầu lộ đuôi kia không biết sau này làm sao tu luyện đạo tâm?!”

Hai người trơ mắt nhìn theo tiểu tu sĩ kia bước nhanh đến trước một quầy hàng, dứt khoát móc ra linh thạch đổi lấy một cây trâm phượng, có lẽ nhìn trúng đã lâu. Trâm cài này làm thật tinh tế, còn có ánh sáng màu đỏ loe lóe, hiển nhiên cũng là một pháp khí hộ thân. Ninh Tiểu Nhàn giật mình, e ngại hai bên có người nên nàng chỉ dám nhỏ giọng nói:”Vì một nụ cười của mỹ nhân, dám đem hạt giống ra bán. Tiểu tử này thật có tiền đồ.”

Theo như các đại nam nhân bình thường đều sẽ không cần pháp khí hộ thân như vậy, trâm phượng này hiển nhiên là muốn tặng cho nữ nhân rồi. Tiểu tu sĩ không tiếc cải lại lệnh cấm của sư môn, đem linh quang môn phái phân phát bán đi, xem ra đã thương nhớ người trong lòng đã lâu. Nàng khẽ thở dài:”Thật lãng mạn mà!”

Lãng mạn là thứ gì? Trường Thiên nhíu mày, mặc dù không rõ hàm nghĩa hai chữ này nhưng vừa nghe đã hiểu nàng đang hâm mộ người ta, thầm nghĩ chuyện này có gì đặc biệt:”Tiểu quỷ này trong môn phái hẳn rất kém cỏi, nàng kia chưa chắc đã nguyện ý theo y.”

Nàng liếc hắn, thần thú hay yêu quái đối với quan hệ lưỡng tính có phải đều đơn giản như vậy hay không, đại khái chỉ có phân chia ra “theo” hoặc”không theo”?”Sao ngươi biết hắn kém cỏi?”

Trường Thiên cười lạnh nói: “Linh quang này rất xấu, là hàng hạ đẳng. Hắn được hạt như vậy hẳn không được sư môn và các đệ tử chào đón, còn bán hạt đi chứng minh trong tay thiếu tiền. Ở môn phái đã không có địa vị lại không có tiền, chậc… chậc… nữ nhân trên đời trời sinh đã thích nịnh bợ, ta thấy hắn muốn lấy cây trâm này theo đuổi sẽ rất khó khăn. Uổng phí linh căn của hắn rất không tệ.”

Tim nàng nảy lên một nhịp, “nữ nhân trên đời trời sinh đã thích nịnh bợ”, làm như hắn hiểu rõ nữ nhân lắm vậy. Xét thấy mấy vạn năm lịch sử trước của hắn đối với nàng mà nói đều là khoảng trắng, nên có suy nghĩ miên man bất định cũng không quá đáng.