No Choice But Seduction

Chương 47

Tất cả mọi điều mà nàng biết về bản thân mình và cuộc sống của nàng đã vỡ vụn giống như bỏ vỏ một quả hạch trong tay nàng vậy, những mảnh vỡ quá nhỏ để có thể chắp vá lại với nhau, sự lựa chọn duy nhất là vứt bỏ nó, không chỉ là một chút chấn thương đối với Katey. Nàng đã bị phá hủy. Không phải bởi vì nàng là một người nhà Malory. Có một người cha không tự động biến nàng trở thành một trong số họ, ít nhất là trong tâm trí nàng. Nàng không biết nhiều tiểu sử về gia đình đó hơn là nàng có với nhà Millard. Nhưng ít nhất nàng đã biết về nhà Millard.

Và nàng không thể rũ bỏ nguồn gốc của chấn thương. Đó là những lời nói dối,lời nói dối của mẹ nàng, sự lừa gạt của mẹ nàng, rằng bà đã giữ bí mật với nàng cả cuộc đời. Có thể Adeline có ý định nói với nàng sự thật vào một ngày nào đó rằng ai thực sự là cha của nàng, có lẽ sau khi nàng kết hôn và bắt đầu cuộc sống gia đình của chính nàng. Adeline không thực sự từ chối cho những đứa cháu của bà biết chúng đến từ đâu, phải không? Bà đã không nghĩ là mình sẽ chết trước khi bà có thể thú nhận điều đó. Cuộc sống thật không thể đoán trước được. Tảng băng ngu ngốc…

Katey khóc lóc thảm thiết cho điều mà Adeline đã từ bỏ với một quyết định làm thay đổi cuộc sống. Tại sao bà lại làmvậy? Katey khóc lóc thảm thiết cho điều mà mẹ nàng đã để mất, và sau đó là điều mà Katey cũng đã để mất, cuộc sống với những người nhà Malory. Tại sao ư?

Katey đã đặt quá nhiều hi vọng vào nhà Millard, nhưng hiện giờ nàng vui vì nàng không lớn lên ở bất cứ đâu gần họ. Nàng không thể tưởng tượng sẽ như thế nào nếu có một ai đó giống như Bác Letitia luôn luôn ở quanh. Nàng sẽ lớn lên giống như bà ấy không? Ý nghĩ đó thật kinh khủng đối với nàng. Nhưng được trưởng thành ở giữa những người nhà Malory, nàng nhận ra, điều đó sẽ thật tuyệt vời.

Em không thể tưởng tưởng được điều gì như thế, không có thứ gì thú vị trong hầu hết thời gian, Judith đã nói với nàng cái ngày hôm đó trên xe ngựa. Với gia đình em, luôn luôn có điều gì đó hấp dẫn xảy ra.

Khi điều đó đánh bật vào nàng, nó giống như một tấn gạch vậy. Judith Malory là em gái nàng. Chúa tôi, nàng có một cô em gái! Không, nàng có hai cô em gái! Một vài giọt nước mắt của nàng là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Anthony đến cửa phòng nàng vô số lần vào ngày tiếp theo để chắc chắn rằng nàng vẫn ổn. Nàng không mở cửa, nhưng từ phía trong phòng nàng đảm bảo với ông,” Cháu ổn, cháu chỉ cần một chút thời gian để tiêu hóa tất cả những chuyện này.”

Và để ráp những mảnh vỡ trong cuộc sống của nàng lại với nhau – nếu nàng có thể.

Nhưng ngay cả James cũng đến vào buổi tổi với một vài cú đấm mạnh lên cửa và cộc cằn cảnh báo,” Chuyện này không tốt, mèo con ạ. Hãy trình diện vào bữa ăn tối nay hoặc là ta sẽ phá vỡ cánh cửa này.”

Nàng đã khóa mình lại trong cabin của mình, phớt lời những mệnh lệnh đó. Nhưng nàng vẫn quá mải mê suy nghĩ để thực sự chú ý rằng ông đã không quay trở lại để phá vỡ cánh cửa.Và lần duy nhất mà nàng mở cánh cửa đó là cho Grace,rất nhanh , và không để cho cô bước vào.

Nàng không muốn cô hầu gái của mình lo lắng nên nàng đã nói thẳng với cô ấy ,” Anthony Malory cho rằng mình là người cha thực sự của tôi.” Bất ngờ nàng thêm vào,” Tôi vẫn chưa muốn nói về chuyện đó.”

Với đôi mắt mở to, Grace bắt đầu đáp lại, nhưng Katey đã đặt một ngón tay lên đôi môi cô.” Chưa được. Đó là một cú sốc, đúng vậy, những làm ơn, Grace, tôi cần một vài ngày yên tĩnh để - điều chỉnh.”

Vẫn bướng bỉnh như thường ngày, Grace ít nhất đã chỉ ra, “ Cô cần phải ăn.”

“Không, tôi không muốn ăn. Tôi rất khó chịu, tôi chỉ muốn nôn đồ ăn ra.”

“Cô cần phải ăn. Cô muốn tôi héo mòn vì lo lắng cho cô phải không?”

“Nếu tôi không ra ngoài trong một tuần, vậy thì lúc đó cô mới có thể lo lắng. “ Katey cố gắng để nghe có vẻ như đang trêu chọc,nàng biết là mình đã thất bại, và đóng cánh cửa lại để không có thêm bất cứ sự tranh cãi nào nữa.

Grace để khay thức ăn bên ngoài phòng nàng dù thế nào đi nữa. Katey bỏ chúng ở đó. Nàng đã không phóng đại. Sự rối loạn mà nàng đang trải qua là do thể chất, đủ để biết rằng nàng không nghi ngờ gì dạ dày nàng sẽ không chịu đựng được bất cứ thứ gì bình thường như đồ ăn. Nhưng nàng không đói. Nếu nàng có đói, nàng quá bối rối để cảm thấy.

Nàng không thể cầm cự được nhiều hơn 1 ngày. Sau giấc ngủ đêm thứ hai không bao gồm sự trở mình vì bồn chồn, nàng đã thức dậy với một tậm trạng bình lặng, và vào lúc này cảm xúc đau quặn xoắn bên trong nàng đã biến mất.Nàng không biết liệu nàng có thể tha thứ cho mẹ nàng bởi vì những lời nói dối được không, nhưng gia đình mới này mà nàng được thừa hưởng đêm hôm trước có thể hoàn thành những hi vọng mà nhà Millard đã không thể làm được. Nếu nàng không nói đến mối quan hệ của nàng với những người nhà Malory.Nếu họ thực sự muốn nàng là một phần của gia đình họ.

Nàng đến gặp những người họ hàng mới của mình vào bữa trưa hôm đó. Cả hai người đàn ông đều bất ngờ đứng lên khi nàng đi vào trong cabin. Cả hai người trông cực kì lo âu, vẫn lo lắng về việc làm thế nào để nàng có thể chấp nhận thông tin.

Nàng hơi mỉm cười khi nàng ngồi xuống ghế đối diện với Anthony.” Làm ơn cứ thoái mãi. Đó chỉ là một cú sốc. Cháu chắc chắn điều đó với ngài.”

“Quả thực là vậy, mặc dù ta phải thừa nhận rằng điều đó không khiến ta thích thú là mấy.”

“Cháu cũng vậy,” nàng rụt rè đáp.” Mặc dù cháu thậm chí không biết là liệu gia đình ngài có chấp nhận cháu không, hay là liệu ngài có muốn giữ chuyện ngày là bí mật của chúng ta không.”

“Chúa tôi, đó là điều con nghĩ ư?”

“Đập búa xuống, nhưng quên những móng tay, à, phải không ông tướng?” James thêm vào một cách khôi hài.

Anthony phớt lờ anh trai mình và nói với nàng,”Con sẽ được chào đón với những cánh tay rộng mở, không bao giờ được nghi ngờ về điều đó, Katey. Tại sao ư, Judith sẽ bắn xuyên qua nóc nhà vì sung sướng khi con bé nghe về chuyện này.Con bé cực kì thích con, con biết đấy.” Katey cười toe tóe, không chỉ do lời nhận xét,mà là sự khuây khỏa. Họ muốn có nàng!

“Cảm giác đấy đến từ cả hai phía,”nàng nói.” Và cháu nghĩ về phía gia đình ngài sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời.Ngài có thể giữ kín thông tin về cha cháu mà không cần kể cho cháu nghe. Cháu vui vì ngài đã không làm vậy. Cảm ơn ngài về điề đó. Nhưng – “

“Không cho phép nhưng nhị gì cả, mèo con,” James ngắt lời.

Đó là lần thứ 3 ông ấy đưa cho nàng một yêu cầu kể từ khi nàng lên tàu Maiden George. Chỉ mới bắt đầu khôi phục lại từ một cú sốc tình cảm lớn, lần này Katey cảm thấy bực mình. Sẽ có một chút khó khăn để chấp nhận họ có một mối quan hệ.

“Đừng nói với cháu điều gì cháu có thể và không thể làm được, Bác James. Cháu quá lạ lẫm với gia đình của bác để bác có đặc quyền đó. Cháu sẽ cho bác biết khi nào cháu có thể.”

Kể từ lúc nàng nêu ra quan điểm của mình người đàn ông to lớn ngay lập tức im lặng, Anthony phá lên cười.” Hoan hô, con gái yêu. Nói năng giống như một Malory chân chính vậy.”(Kiểu này anh James nhà ta gặp đối thủ rồi ^ ^)

Nàng đỏ mặt dữ dội.”Cháu xin lỗi.” Lời xin lỗi là dành cho James.” Sẽ cần một chút thời gian để cháu có thể quen dần với tất cả những chuyện này.”

“Đừng xin lỗi bởi vì nói ra quan điểm của mình,” James đáp.” Và ta sẽ không xin lỗi vì đang cố gắng bảo vệ em trai ta – quan điểm của ta. Chú ấy đã lo sốt vó cả lên kể từ khi chú ấy được biết về chuyện này, sợ rằng đã quá trễ để mang cháu vào trong vòng tay mình, rằng cháu sẽ không chấp nhận chúng ta ngay lập tức.”

Đôi mắt của nàng sáng lên.” Bác đang nói đùa à? Cháu biết là cháu chưa trả lời câu hỏi đêm hôm trước, nhưng cháu luôn luôn muốn được trở thành một thành viên của một gia đình lớn. Cháu đã rất mong được gặp mặt gia đình mẹ cháu và hi vọng rằng cháu sẽ được họ chào đón, nhưng bác của cháu Letitia đã chấm dứt ý tưởng đó của cháu.”

“Mụ đàn bà xấu xa,”Anthony nói với một sự phẫn nộ.” Ta có thể nói rằng sở trường của cô ta là đóng xầm cửa vào mặt người khác.”(vì ở trên chị Katey có nói my aunt Letitia pretty much closed the door on that notion for me Ý ở đây có lẽ là đóng cánh cửa với ý tưởng đó của chị những mình không biết dịch thế nào để vẫn lấy được chữ đóng cửa nên dịch như trên.^ ^ )

“Hoặc cố gắng làm điều đó,” James thêm vào với một chút đỏm dáng.

Katey tiếp tục,”Nhưng thậm chí nếu những hi vọng đó có thành sự thật, vẫn có một sự thật ngài là cha cháu. Cháu không bao giờ có thể phủ nhận …”

Nàng ngừng lại để nhìn chằm chằm vào Anthony, và đôi mắt nàng thậm chí còn mở lớn hơn khi ảnh hưởng đầy đủ của lời tuyên bố đó đánh vào nàng. Ông không chỉ là một người họ hàng, ông là người có quan hệ gần gũi nhất mà nàng có.

“Lạy chúa, ngài thực sự là cha cháu.”

Gương mặt ông bắt đầu dao động khi đôi mắt nàng ngập tràn những giọt nước mắt hạnh phúc. Nàng đứng lên. Và ông cũng vậy. Cả hai người họ vòng qua chỗ cuối bàn của James để gặp nhau. Nàng ném mình vào trong vòng tay dang rộng của Anthony. Ông siết chặt lấy nàng bằng sự xúc động của chính mình.

“Nếu chúng ta không phải đang ở trên một con tàu chết dẫm, con gái yêu, ta sẽ nói rằng,’Mừng con về nhà.’”

Vẫn ngồi bên cạnh họ, thậm chí không quay lại để chứng kiến cuộc đoàn tụ sau một thời gian dài này, James vẫn đảo tròn mắt.(ý của anh James là thấy anh Anthony thật là ngớ ngấn. Đúng là kiểu của anh ý!)