Nợ Ngài Kiếp Này

Chương 6

Chết tiệt, chỉ vì tên thần minh không biết từ đâu chui ra mà chuyện tốt của ta bị phá hỏng nát bét...

A, khoan đã, nghĩ kĩ lại, nếu lúc đó không bị pháp ấn thần lực ném về nơi này, thì với cơ thể không chút tu vi của ta... e rằng sẽ trở thành thịt mềm trong bụng con lừa trọc và tên phản bội đó mất.

Ngay lập tức, ác cảm trong lòng ta liền giảm đi phân nửa "Dù sao đi nữa... Bổn toạ cũng nợ tên Thần minh đó một mạng rồi".

Có điều, chắc ta phải đợi đến khi pháp lực trong người khôi phục trở lại, rồi mới tìm cách quay về, huyết thù nhất định phải báo xong, ma giới càng không thể giao vào tay kẻ đó được, còn rất nhiều việc phải làm... Mà ta lại thản nhiên nằm đây, thiu thiu ngủ say từ lúc nào không biết...

Ta ngủ một mạch đến khi trăng lên quá đỉnh đầu mới mơ màng tỉnh lại, thực ra là vì quá lạnh nên mới miễn cưỡng chống mắt lên, sau đó... cả người ta lập tức hoá đá...

Dưới ánh trăng bạc mờ ảo, khu rừng trước mặt đã bị đóng băng sáng loá, ta hoảng hốt ngồi dậy, liền phát hiện không chỉ khu rừng bị đóng băng mà ngay cả nơi ta đang nằm cũng bị phủ băng kín mít, khoé miệng hơi giật giật... Con thú này, quả nhiên là không có pháp lực hộ thể mà.

Ta vội vàng gỡ băng trên lưng nó ra, hơi lạnh truyền qua da thịt khiến ta run rẩy, có điều, con vật to lớn này còn run rẩy dữ dội hơn cả ta, dường như nó rất sợ lạnh, ta thấy vậy liền hơi mềm lòng, lại tiếp tục cố gắng ném đống băng vụn bên cạnh xuống.

Một trận gió lạnh thốc qua, ta co quắp rụt người vào một góc, này, làm thú có lông thì đừng có vô dụng như vậy chứ, ta đành bất chấp giá lạnh kinh người, bổ nhào đến chỗ vừa gỡ băng, ra sức bứt trụi mấy nhúm lông của nó, gào lên "Còn chậm nữa là cả ta và đám lông đỏ của ngươi sẽ bị kết thành băng đấy".

Con thú liền im bặt, không thấy run chút nào nữa, ta càng lại hoảng hơn, không phải bị chết cóng rồi chứ?

Sau khi ta bứt thêm mấy nhúm lông nữa, con thú rốt cuộc cũng động đậy, băng trên người nó bắt đầu tan đi, lông cũng ấm lên rất nhiều, ta thoả mãn nằm sấp xuống sưởi ấm, còn thuận miệng khen một câu "Căn cơ của ngươi cũng tốt lắm".

Được lúc, nó lại bắt đầu cựa quậy, ta vừa ngước mắt lên đã kinh ngạc đến rớt cả hàm, ở giữa đỉnh đầu... ở giữa đỉnh đầu nó mọc ra một cái sừng nhọn hoắt, đen xì trông rất quỷ dị... Ta lại lẩm bẩm "Ngươi... đang tiến hóa sao?".

Nó vẫn không để ý đến ta, hồi lâu sau, ta lấy can đảm, từ từ bò về phía trước, tiếp đó liền đưa tay chạm vào thứ vừa mọc ra, chép miệng cảm khái... Thời thượng cổ này... thật quá nhiều dị chủng...

Ta dứt khoát nằm luôn trên đầu nó, ngủ ngon lành.

Chưa được bao lâu, ta lại bị một trận rung lắc đánh thức dậy, khu rừng bị đóng băng đêm qua đã không còn dấu vết, cây cối vẫn xanh tươi rậm rì, hai mặt trời lại cùng lúc xuất hiện trên bầu trời trong veo trải dài vô tận, còn ta bên dưới đang vô cùng khốn khổ, lực đạo mạnh mẽ như muốn hất văng ta ra ngoài, dù đã nhổ rất nhiều lông trên đầu nó nhưng vẫn không có kết quả gì, đầu óc bị lắc đến quay cuồng không phân biệt được đâu với đâu, trong lúc cấp bách, ta liền túm bừa một thứ có vẻ rất chắc chắn.

Cuối cùng, một tiếng "rắc" rõ ràng vang lên, ta bị hất mạnh xuống đất, lộn nhào mấy cái mới dừng được.

Mặt đất đột nhiên ngừng rung chuyển, ta vừa nhếch nhác vừa thảm hại từ dưới đất bò lên, chạm vào mắt là một con thú lông đỏ to lớn đang chắn ngay trước mặt.

Ta phủi phủi vạt áo, chợt nhớ ra nơi này là thời thượng cổ, liền dè dặt nhìn nó, hỏi "Ngươi là... Thần thú thượng cổ?".

Nó hơi sững người, nhưng vẫn đứng im nhìn ta.

Rất lâu sau, ta lại kinh ngạc kêu lên "Thần thú thượng cổ... không biết tiếng người?".

Mắt nó trợn to hết cỡ, tưởng như sắp lồi cả ra, ta vội bổ sung "Không nói được... nhưng phải hiểu được chứ?".

Khoan đã, đầu nó... cái sừng trên đầu nó đâu rồi? Ta hơi giật mình, vội vàng xoè tay ra xem, rồi lại liếc lên cái đầu đầy máu ở đối diện...

Lúc nãy, ta lỡ bẻ mất sừng của nó rồi sao? Chả trách nó lại nhìn ta chằm chằm như vậy...

Ta rất hào sảng giơ cái sừng ra, cười giả lả "Bổn toạ không cố ý, thứ này... trả ngươi".

Nói xong, ta liền hối hận, đây là sừng của thần thú đó, có thể làm vũ khí hộ thân đó, sao ta còn muốn trả lại chứ?

Bàn tay của ta liền khựng lại giữa chừng, sau đó vội vã rụt về, ta giấu cái sừng ra sau lưng, sửa lại ý tứ "À không, thứ này... coi như tặng cho bổn toạ đi...".

Bấy giờ, nó mới có phản ứng, rống to một tiếng rồi nâng chân trước lên đạp một cước thật mạnh xuống đất, khiến ta ngã ngửa ra sau, bụi bay mù mịt.

Không chờ ta đứng dậy, con thú đã ầm ầm lao đến, miệng phun ra một quả cầu lửa nóng rực. Cây cối xung quanh lập tức bị quất đổ rào rào, ta vô thức buột miệng một câu "Ngươi không có pháp lực cơ mà?".

Quả nhiên là chọc tức được nó, ta quay người, vừa bỏ chạy vừa gào to "Chờ đã, bổn toạ nói sai rồi... Ngươi phát điên cái gì chứ?", trong lòng ta rỉ máu không thôi, ai ngờ con thú này lại có pháp lực mạnh mẽ đến vậy...

Hay nói cách khác... Lần này ta thảm rồi...