Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 21: Bị phát hiện? Bị bắt (1)

Trong lúc mơ mơ màng màng, La Chu bỗng nhiên cảm thấy mu bàn tay trong tay áo trái truyền ra một trận đau nhức. Mắt phút chốc mở to, trước mặt là một mảnh đen kịt, chóp mũi vẫn tràn ra mùi khó ngửi như trước. Từ trong tay áo phải thò ra một bàn tay lạnh lẽo, đầu ngón tay run rẩy nắn bóp mu bàn tay còn lại của mình.

"Này." Nàng dùng thanh âm thật nhỏ nhẹ gọi, tay trái với vào trong tay áo, chậm rãi đem bàn tay lạnh lẽo lun rẩy kéo ra ngoài. Đồng thời cuốn tay phải, đem bàn tay có chút thô ráp của Cách Tang Trác Mã nắm trong hai tay xoa bóp. Cho dù lạnh đến phát run cho tay vào trong áo nàng sưởi ấm, cũng không cần phải ra tay tàn nhẫn nắm tay nàng mạnh đến vậy đi? Bị hết sức nắm như vậy, mu bàn tay nan nàng giữ gìn đến trắng mịn non mềm khẳng định là bị tụ máu rồi.

"Ta. . . . . .Ta không sao. . . . . .Hình như có tiếng nữ nhân cùng hài tử kêu khóc. . . . . ." Trong bóng tối, thanh âm Cách Tang Trác Mã khe khẽ có chứa sự hoảng sợ đến phát run.

La Chu nghe vậy trong lòng rùng mình, đột nhiên đại não có chút thanh tỉnh, vội vàng yên lặng nín thở lắng nghe, càng nghe tâm càng thu chặt lại.Chung quanh vách gạch đều có những cái khe thật nhỏ quả thật không thể cách âm, nàng không ngừng thấp thoáng nghe được tiếng nữ nhân cùng hài tử kêu khóc, còn nghe được tiếng vó ngựa, tiếng bò dê kêu gào cùng tiếng chạy dồn dập, thậm chí còn nghe được tiếng quát rống của nam nhân.

Mười mấy năm qua không có gặp thôn bị kẻ địch xâm lấn nhưng hôm nay lại là lần thứ hai gặp tập kích? Là bọn Trát Tây Lãng Thố chiến bại rồi sao? Hay là kẻ địch chia làm nhiều đường, có người chuyên đánh lén hậu phương? Bất luận là loại tình huống gì, nàng đều không muốn nó xảy ra, không muốn chứng kiến nó.

Da đầu một trặn kéo căng tê dại, khí lạnh từ lòng bàn chân truyền lên. Căng thẳng trong lòng trong chốc lát trở nên vừa lạnh vừa chát, chi chít mồ hôi lạnh từ theo da thịt nối tiếp nhau chảy ra.

"La. . . . . .La Chu. . . . . .A tỷ. . . . . ."

Cách Tang Trác Mã run rẩy, chịu đựng đau đớn mà đưa tay kia của mình run run vươn ra, bao phủ lấy mu bàn tay La Chu, dùng sức mà liều mạng nắm bóp.

Hai tay nắm qua lại lẫn nhau đều lạnh lẽo, đều ướt dính, đều run rẩy. Các nàng đều cần tới làm đau người khác để phát tiết sợ hãi của chính mình, dựa vào đau đớn kịch liệt mà nhắc nhở chính mình phải giữ vững bình tĩnh.

"Đừng. . . . . .Đừng lên tiếng. . . . . ." La Chu hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm cho thanh âm vững vàng một chút, "Chúng ta trốn kỹ như vậy, nhất định sẽ không bị tìm thấy." Đúng vậy a, các nàng tránh ở trong vách tường, tuy rằng trong TV đã muốn đem loại ẩn thân kiểu này xuất hiện lan tràn, tuy rằng người hiện đại đã bị sử dụng phổ biến đến không thể lại tiếp tục dùng, nhưng ở nóc nhà cao nguyên cổ đại còn chưa có phát minh ra điện ảnh và truyền hình, người cao nguyên nơi đây còn chưa có tiếp thu loại tri thức thông dụng này, bọn họ nhất định không thể tìm ra vách tường bí mật. Nàng không ngừng tự an ủi chính mình, nói với bản thân nhất định phải bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Vừa dứt lời, một loạt âm thanh chạy hỗn độn mạnh mẽ tiến vào lỗ tai, càng ngày càng gần, rõ ràng chính là hướng phía chuồng bò chạy tới.

"Ha ha, không nghĩ nơi này còn có nhiều trâu bò béo tốt đến vậy!"

"Đội trưởng, lều bên cạnh còn có rất nhiều dê sữa!"

Hai luồng thanh âm nam nhân tràn đầy kinh hỉ.

Nam nhân? Không, là kẻ địch! Là đao phủ thu mệnh! Mồ hôi lạnh theo thái dương cùng chóp mũi La Chu chảy xuống từng giọt, nàng cũng không dám đưa tay lau đi. Sống hai mươi năm, làm nhà lữ hành ba năm, nàng từng lội nước, từng lăn xuống triền núi, từng rơi xuống sông lớn, cũng từng đối mặt với cướp giật cùng lưu manh, cũng chưa từng giống như bây giờ lẳng lặng, thanh tỉnh mà đối diện trực tiếp với uy hiếp tử vong.

Bốn bàn tay gắt gao nắm lấy nhau, truyền cho nhau một chút cổ vũ ít ỏi. Trong bóng tối, các nàng cảm nhận được rõ ràng thân thể đối phương khẽ run cùng nỗi sợ hãi đang cuồn cuộn trong lòng, hai người hô hấp không hẹn mà cùng thở ra thật nhẹ thật nhẹ.

"Mang những con trâu cùng dê béo tốt nhất mang đi!" Tiếng nam nhân lỗ mãng cao giọng ra lệnh.

"Dạ! Đội trưởng." Sau câu trả lời ngắn gọn là tiếng trâu kêu ôn tồn hòa lẫn tiếng dê trầm thấp.

Kéo đi, kéo đi, kéo đi luôn đi! La Chu ở trong lòng không ngừng mà cầu nguyện, nàng thậm chí hi vọng trâu trong lều có thể gây ra tiếng động lớn hơn nữa, tốt nhất cả đàn trâu đều phát bệnh điên đuổi toàn bộ kẻ địch nguy hiểm đi hết đi.

"Đội trưởng, chọn được rất nhiều dê trâu." Lần này thanh âm bẩm báo không giống người trước đó, chắc là binh sĩ khác.

"Các ngươi mang trở về trước đi! Số còn lại theo ta tới nơi khác nhìn xem!" Giọng nam thô lỗ đầy khoái ý mà cười nói, "Khẳng định còn có thể tìm được nhiều đồ tốt hơn."

Nghe tiếng chân bước đi hỗn độn, nàng dựa lưng vào tường, hỗn loạn thở ra một hơi thật dài. Tránh được một kiếp rồi sao? Thật sự tránh được một kiếp thật sao? Nàng không ngừng mà tự hỏi chính mình, hốc mắt cay lên, chất lỏng nóng bỏng bắt đầu trào ra.

"Ngân Nghê (sư tử bạc), ngươi ở đó ngửi cái gì?" Giọng nam vốn đã rời đi lại cao giọng hét lên.

Tâm La Chu còn chưa kịp buông lỏng bỗng nhiên nghẹn tới họng, tế bào toàn thân đều đông lại. Nàng nghe được ba chữ mấu chốt trong câu nói kia, "ngửi cái gì", chẳng lẽ. . . . . .Chẳng lẽ là chỉ. . . . . .Chỉ ──"

"Ngao ──ngao ──ngao ──" (Sao tiếng chó giống mèo vậy ta?)

Giống như trả lời cho câu hỏi của nàng, ngoài tường vang lên âm thanh như sấm rền xa lạ lại có chút quen thuộc, hướng tới vách tường trước mặt. Đó là tiếng một loại động vật kêu gào, tiếng kêu gào này so với chó nuôi trong thôn càng mạnh mẽ thâm trầm, có một chút giống tiếng lợn kêu, lại hung hãn tàn bạo giống như tiếng sư tử gầm trong vườn bách thú. Trước khi xuyên qua, nàng ở Lhasa may mắn nghe được trong một nhà giàu tiếng cực phẩm tàng ngao (ngao Tây Tạng - siêu đắt nha) thuần chủng gầm rú.

"Ào ú âu âu ──Ào ú âu âu ──" (Các bạn lên youtube xem ngao Tây Tạng nhá, chả bik diễn tả tiếng nó thế nào nữa ....)

Tiếng sủa giống như tiếng sấm ở bên ngoài bức tường đối diện nàng điên cuồng vang lên, cùng với tiếng móng vuốt cào bới, ưu thế hoàn toàn áp đảo làm đám trâu trong lều rối loạn.

Mồ hôi cùng nước mắt chảy xuống như thác, tâm như rơi xuống vực sâu giá lạnh, La Chu tuyệt vọng mà nhắm mắt lại. Chết tiệt, kẻ đáng chết nào lại mang tàng ngao vào thôn! Tường xi măng còn không ngăn mùi được hiệu quả, huống chi cái tường gạch mộc đầy khe hở này. Mãnh thú kia khứu giá so ra kém chó cứu hộ, chó cảnh sát, chó tìm độc đã được huấn luyện chuyên môn, nhưng tuyệt đối có thể hơn chó thường rất nhiều. A a a ── đây không phải là ông trời muốn nàng chết a a a! Nàng nếu phải chết, nhất định, nhất định, nhất định phải tìm lão Diêm Vương tính sổ!

Tiếng cười lỗ mãng tàn độc vang lên: "Nhìn theo phản ứng của Ngân Nghê, trong bức tường kia hẳn có giấu đồ vật gì đó! Hai người các ngươi nhanh đập ra nhìn xem cho ta."

"Dạ, đội trưởng."

Hai tiếng bước chân một trước một sau vang lên, dần dần tới gần vách tường.

"Trác Mã, vách tường phía sau chúng ta có phải rất mỏng không?" Hai mắt nhắm chặt của La Chu khẽ mở ra, bàn tay nắm chặt Cách Tang Trác Mã thả lỏng.

". . . . . .Phải" Trong lòng Cách Tang Trác Mã tràn ngập tuyệt vọng, may mắn duy nhất chính là người nhà trốn trong hầm còn chưa bị phát hiện. Nàng nhắm mắt lại cũng buông lỏng tay La Chu.

"Hai ta có thể sử dụng cơ thể xô đổ được không?" Tiếng bước chân đoạt mệnh ngày càng tới gần, nàng đã không còn thời gian để do dự, phải lập tức đưa ra quyết định.

"Đại khái. . . . . . Có thể." Cách Tang Trác Mã trả lời không chắc chắn, "Tường đằng sau bị trâu đẩy đổ từ bên ngoài, sau một lần sửa chữa,, ta thấy Trạch Nhân huynh làm biếng dùng rất nhiều cỏ khô trộn vào bùn nhão trát lên."

"Được. Chúng ta lập tức phá bức tường phía sau, chia ra chạy đi. Đem đầu súc sinh kia cùng kẻ địch dụ đi, bằng không sớm muộn bọn họ cũng tìm được hầm trú." Trên hầm chỉ là một phiến đá hơn mười phân, mặt ngoài dính chút chất thải trâu bò, lại phủ lên rất nhiều cỏ khô, trong một chốc tàng ngao còn chưa có phát hiện ra, nhưng là giấu không được nếu con súc sinh này đánh hơi cẩn thận. Dù sao các nàng cũng đã bị phát hiện, tiếp tục tránh ở trong tường cũng chỉ có chết, chạy trốn bị bắt cũng chết, nhưng lựa chọn sau mới có thể mang lại đường sống cho những người đang trốn trong hầm.

Đáng chết, mới một khắc trước còn nghĩ không muốn chết nhẹ tựa lông hồng, ngay sau đó liền sẽ chết tại chỗ này. Hai cánh cửa sổ của Thượng Đế cũng không phải là quá nhỏđi! Giận nhất chính là hai cánh cửa sổ này vẫn là vì người khác mà mở. La Chu ở trong bóng tối cái chết căm giận mà cắn răng nguyền rủa.