Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 36: Heo chạy trốn (3)

"Hô ── hổn hển ──ơn. . . . . .Cảm ơn. . . . . . Hô ──" La Chu vừa thở hổn hển, vừa quay đầu sang cười nói với Cách Tang Trác Mã, "Lần này là. . . . . . Hổn hển ── lần đầu tiên ta đánh nhau. . . . . .Hổn hển ──có người hỗ trợ. . . . . .Hổn hển ──cảm. . . . . .Cảm giác không tồi. . . . . .Hổn hển ──" chỉ mấy câu đơn giản cũng bị cắt đứt bởi vô số tiếng thở hỗn loạn, điều này đủ để thấy người nói chuyện có bao nhiêu mệt nhọc suy yếu.

"Không. . . . . .Không cần khách khí." So sánh giữa hai người, trạng thái thở của Cách Tang Trác Mã tốt hơn nhiều. Trên khuôn mặt ô bẩn của nàng tràn đầy tươi cười, lộ ra hàm răng sáng bóng, "Sau. . . . . .Sau này La Chu a tỷ. . . . . .A tỷ có đánh nhau nhớ rõ. . . . . .Nhớ gọi ta.Ta. . . . . .Ta cũng là một nữ nhân Bác Ba dũng cảm, sẽ không. . . . . .Sẽ không làm vướng chân ngươi."

"Được. . . . . .Cô gái ngoan!" La Chu nói khích lệ, trên mặt nở rộ nụ cười ngốc nghếch. Đây là lần đầu tiên sau khi đánh nhau, trong sự mệt mỏi không phải là lạnh lẽo tịch mịch, mà là ấm áp hạnh phúc. Quả nhiên, ẩu đả có đồng bạn so với một mình thật làm cho người ta vô cùng vui vẻ, làm cho người ta phấn chấn, hôm nay cuối cùng nàng cũng có thể thể nghiệm loại khoái cảm trong lúc ẩu đả thế này. Chỉ có một chút bất mãn duy nhất là không khí trên cao nguyên loãng hơn so với đồng bằng làm cho đánh nhau trở nên vất vả hơn, đáng cười là nàng nhưng mà chỉ cùng một con chó đánh nhau, tuy rằng thắng, lại cũng mệt mỏi thở hổn hển như chó. Xem ra nàng còn phải tốn nhiều công sức rèn luyện, mới có thể thích ứng được với hoàn cảnh cao nguyên ác liệt.

Cách Tang Trác Mã dù sao cũng không phải người trực tiếp đối đầu, vô luận là tinh thần hay là thể lực đều không tiêu hao nhiều như La Chu. Thở gấp trong chốc lát xong, tuy rằng tứ chi có chút bủn rủn, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nói là khôi phục.

Nàng đứng dậy đi tới bên cạnh xác chó ngao, một cước đá vào cổ nó, hai tay cầm chuôi dao Thụy Sỹ, xoay tròn trái phải, rồi mới dùng sức rút ra. Nữ nhân Bác Ba nhiều năm làm nghề nông chăn thả vắt sữa, khí lực hai tay rất lớn, con dao dài 9 li đâm sâu rút ra mang theo một cỗ máu đỏ sậm.

Dùng tay áo lau sạch vết máu trên dao, ánh sáng đỏ tối tăm một lần nữa trở lại thành ánh sáng trắng rực rỡ. Nàng lúc này mới phát hiện trên khuôn mặt bẩn thỉu của La Chu bên cạnh cũng nhiễm một tầng đỏ sẫm, hai tay máu tươi đầm đìa, hai ống tay áo rách mướp, từ trong ra ngoài đều bị dính sũng máu. Ngang bụng áo khoác cũng bị cào rách, thỉnh thoảng có một sợi lông tơ thật nhỏ giống như tuyết bay ra.

"La Chu A Tỷ, ngươi. . . . . . Ngươi bị thương!" Nàng hoảng sợ hô lên, phấn môi trắng bệch, vội vàng lao đến bên người La Chu xem xét.

"Không nặng, chỉ có cánh tay bị cào thương, còn lại chỉ là cào rách quần áo." La Chu nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười an ủi. Sau khi toàn thân trầm tĩnh lại, mới cảm thấy vết thương ở trên tay đâu nóng rát rát đến tận xương, bất quá đối với người đánh nhau như ăn như nàng mà nói vết thương này chỉ là việc nhỏ mà thôi, cắn răng, chịu đựng vài ngày là được.

"Ta băng bó giúp ngươi." Cách Tang Trác Mã cuống quít lấy hai tay áo rách bươm của nàng cuộn lên, hau cánh tay vốn trắng nõn giờ máu tươi đầm đìa, trên da thịt che kín những lỗ hổng dữ tợn.

Tí tách ──Tí tách

Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống cánh tay đầy vết máu loang lổ của La Chu, nóng đến làm cho nàng hít vào một ngụm khí lạnh. Nước mắt rơi vào miệng vết thương, muối bên trong khiến cho miệng vết thương co rút đau đớn như bị kim châm vào, nhưng mà nàng cũng không muốn tránh đi loại đau đớn khiến cho người ta khoái hoạt này. Thì ra, có người vì vết thương của mình mà đau lòng khóc, cũng là một chuyện hạnh phúc vô cùng hạnh phúc.

Cách Tang Trác Mã, chỉ cần La Chu ta sống một ngày, liền nhất định bảo hộ ngươi một ngày, thẳng cho đến khi sinh mệnh chấm dứt.

Nàng âm thầm thề, nhịn đau vỗ vỗ lên đầu Cách Tang Trác Mã, cười nói: "Khóc cái gì, không phải chỉ có mấy vết thương chảy máu thôi sao? Còn không mau tiêu độc giúp ta."

"Tiêu độc?" Cách Tang Trác Mã nâng lên hai mắt đẫm lệ nhìn về phía nàng, con ngươi trong suốt trang đầy mê mang khó hiểu.

La Chu sửng sốt, đột nhiên có chút xúc động muốn khóc. Dung dịch oxy già của nàng, cồn của nàng, thuốc bột Vân Nam của nàng. . . . . .Tất cả mọi đồ tiêu độc cầm máu của nàng đều đang ở trong cái bao trong căn phòng gạch tại thôn Nạp Mộc A a a a!

"La Chu a tỷ, tiêu độc là cái gì?" Cách Tang Trác Mã không cảm nhận được sự thống khổ rối rắm của La Chu, tiếp tục truy vấn.

"Tiêu độc chính là sát trùng, đề phòng miệng vết thương bị nhiễm bẩn sinh mủ, nhưng là hiện tại chúng ta không có dược phẩm trong tay, không thể tiêu độc, cho nên coi như bỏ qua bước này đi." Để tránh cho chính mình vì quá hối quận mà thất thố khóc, La Chu quyết định nhanh chóng chấm dứt sự ngạc nhiên của Cách Tang Trác Mã, "Nghe không hiểu cũng không sao, ta sau này sẽ dạy ngươi. Đến đây, lấy áo ngươi mặc bên trong xé ra giúp ta băng bó." Quần áo của nàng trong ngoài đều bị cào rách, nếu xé của nàng, chẳng phải là vô phương chống lạnh? Này. . . . . . Nàng là chủ lực trong việc đánh nhau, Cách Tang Trác Mã thân là người dự khuyết cống hiến một chút vải cũng là việc nên làm đi? Hơn nữa, nội y bằng vải của người cổ đều nhiều hơn người mặc trang phục hiện đại như nàng rất nhiều, cho dù xé thêm vài miếng vẫn có thể chống lạnh.

"Ác." Cách Tang Trác Mã có chút sững sờ mà vẽn lên áo khoác, lộ ra lớp áo bằng vải thô trắng, tiếp theo dùng dao cắt một miếng lớn, lại cẩn thận chia ra thành bốn mảnh dài rộng bằng đốt ngón tay.

Trước cầm một miếng đem vết máu trên tay La Chu lau sơ qua, đau đến làm cho La Chu nhe răng trợn mắt hít vào một chút khí. Miệng vết thương trên hai cánh tay đại khái có mười vết, ngoài ra là vô số vết xước giăng khắp nơi, máu cũ vừa lau đi, máu mới lại trào ra, thoạt nhìn vô cùng dọa người.

"Từ từ, trước nặn miệng vết thương, gạt bỏ toàn bộ máu." Mắt thấy Cách Tang Trác Mã cầm lấy mảnh vải, nàng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó vội vàng ngăn lại, ngữ điệu hơi có chút nghiến răng nghiến lợi, "Không phải sợ, đây là máu nhiễm bẩn. Cũng không cần lo cho ta, ta có thể chịu đau."

"Ân." Cách Tang Trác Mã đối với lời nói của La Chu nghe không hiểu lắm. Bất quá nếu La Chu a tỷ nói vậy, nhất định có đạo lý của nó, nàng chỉ cần nghe theo là được. Nàng buông mảnh vải, bỏ qua tình cảm, không nhìn La Chu, chỉ vùi đầu dùng sức đè ép lên miệng vết thương.

La Chu đau đến phát run cả người, trước mắt biến thành màu đen, mồ hôi lạnh tiết ra một tầng lại một tầng, răng nanh cắn thật sâu vào môi dưới, tràn ra một đường đỏ sậm. Vì để dời đi lực chú ý, trong lòng nàng điên cuồng mà gào thét rồi lại gào thét.

Mẹ nó, cổ đại này đúng là rách nát mà? Nước xà phòng không có? Cồn i ốt không có? Vắc-xin phòng bệnh chó dại cũng không có? Nhớ là sau khi bị chó cắn, đầu tiên là dùng nước xà phòng rửa đi rửa lại vết thương trong nửa tiếng, rồi mới dùng cồn i-ốt tiêu độc, cuối cùng trong vòng 24 giờ đến bệnh viện tiêm vắc-xin phòng bệnh. Vết thương nặng sâu như của nàng, phỏng chừng còn phải thêm lòng trắng trứng. Mẹ nó cái gì cũng không có! Hại nàng chỉ có thể không ngừng ép miệng vết thương đẻ đẩy máu độc ra ngoài, nếu không chắc sẽ bị bệnh chó dại quá, cho dù thành quỷ cũng phải quay lại thời xưa, đem mười tám đời tổ tông ngao Tạng diệt hết toàn bộ.

"Tốt lắm." Không biết qua bao lâu, cuối cùng nghe được thanh âm trời ban của Cách Tang Trác Mã.

La Chu thở ra một hơi dài, cả người đều giống như vừa lao từ trong nước ra. Đầu giống như bị hoa mắt chóng mặt, xuất hiện dấu hiện thiếu máu rất nhỏ.

"Nhanh băng bó lại." Nàng liếc nhìn miệng vết thương đã khô, suy yếu nói.

Cách Tang Trác Mã lên tiếng, tùy tiện lau nước mắt, luống cuống nhanh tay băng bó. Chỉ chốc lát sau, hai cánh tay La Chu giống như xác ướp. Băng bó dày đặc làm cho khuỷu tay cũng không gập lại được, nhưng mà đau đớn lại bớt đi không ít, cũng không biết có phải không đau vì quá đau không.

La Chu giơ cánh tay lên xem kĩ, cười rộ lên: "Trác Mã, không nghĩ tới tay nghề băng bó vết thương của ngươi cũng không tệ lắm."

"Ba, huynh cũng có khi săn thú bị thương, là mẹ cùng ta băng bó cho bọn họ." Cách Tang Trác Mã nhìn hai cánh tay bị bó chặt, lo lắng nói, "La Chu a tỷ, có sao không, cánh tay ngươi sẽ lưu lại nhiều vết sẹo khó coi?

"Không sợ, ta có thể vào thẩm mỹ viện loại bỏ." La Chu không cho là đúng nói.

"Vào thẩm mỹ viện loại bỏ?"

"Ách, không hiểu cũng không sao, ta đang kể chuyện hài, nói giỡn thôi." La Chu hơi nghiêng mặt, nàng lại muốn đập đầu khóc rống lên. Mẹ nó ở cái cổ đại nghèo nàn này đào đâu ra thẩm mỹ viện a?! Cho dù là Hàn Quốc nổi tiếng với công nghệ chỉnh hình ở Châu Á cũng còn chưa có xuất hiện khoa chỉnh sửa sắc đẹp a a a! ! Gào thét trong lòng xong, nàng quay đầu lại với Cách Tang Trác Mã bên cạnh lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Trác Mã, ta hiện tại thật lòng hi vọng Trát Tây Lãng Thố còn sống."

Cách Tang Trác Mã nghe được mắt sáng lên, mạnh mẽ gật đầu: "Ta cũng vậy. Lãng Thố huynh yêu La Chu a tỷ như vậy, cho dù tất cả nam nhân trên đời này đều ghét bỏ La Chu a tỷ, hắn cũng nhất định sẽ không ghét bỏ ngươi."

Đừng nói nàng giống như đồ bỏ không nam nhân nào tiếp nhận được không? Nàng là hủy mất cánh tay, cũng không phải là gương mặt nha! Chỉ cần nàng nguyện ý xấu xa, hé ra khuôn mặt thanh xuân miễn cưỡng cũng có thể câu dẫn được nam nhân đó nha. Hơn nữa nơi này nơi nơi đều là núi tuyết, khẳng định sẽ có thánh phẩm mỹ dung tuyết liên trăm ngàn năm sinh trưởng, không chừng gặp được một thần y, y thuật cao min, vết sẹo của nàng không phải cũng sẽ xóa được sao? La Chu thực oán hận, vô cùng oán hận. Vì sao nàng chịu không phải là nội thương? Ngượng ngùng rơi lệ, quang minh chính đại phun máu vì nội tâm bi thương ai oán cũng tốt a.

Nàng mệt mỏi chỉ huy Cách Tang Trác Mã lấy dao xong, mới vừa đứng lên, chuẩn bị tiếp tục đi. Ngẩn lên trong nháy mắt, máu trong toàn thân liền đông cứng lại.

Chiếc đầu lớn, chóp mũi rộng, mũi to ngắn. Hai mắt tam giác ngược màu lam ác độc đầy tĩnh lặng, thâm thúy hung lệ. Miệng đồng (mõm chó nhô ra như cái ống) tráng kiện chưa mở, mơ hồ lộ ra răng nanh sắc lạnh. Sau gáy là bộ bờm dày đứng thẳng, giống như một con sư tử Châu Phi màu bạc, phản xạ nhiều ánh bạc dưới ngọn đèn, tự nhiên làm tăng thêm vẻ đẹp cao quý uy nghiêm.

Thật sự không nghĩ tới, trong bóng tối cách các nàng bốn năm thước lại có một con ngao khuyển màu bạc quen thuộc đang đứng. Bộ dáng kia, La Chu rất quen thuộc, phi thường quen thuộc. Quen thuộc đến nàng giờ phút này vẫn còn nhớ rõ áp lực đè nặng trên vai, móng vuốt cứng rắn chạm vào da thịt, hơi thở nóng hầm hập chen lẫn mùi tanh hôi, cùng với âm thanh không ngừng xé rách thần kinh giống như từ dưới âm ti vọng lên.

Con ngao Tạng màu bạc này đúng là con ngao Tạng đã bắt được nàng ở thôn Nạp Mộc A! Khi đó Liệt Thích Già Thát Tu ở bên cạnh dừng nó lại, chỉ huy nó, hiện tại thì sao? Có phải nam nhân khủng bố kia cũng đi theo phía sau con ngao Tạng này? Hay là trong đường hầm này có rất nhiều ngao Tạng mai phục?

Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau; trai cò choảng nhau, ngư ông đắc lợi.

Da đầu La Chu rất nhanh liền phát run, thật sự rất không muốn thừa nhận đầu ngao Tạng ở đối diện kia là hoàng tước cùng ngư ông, còn chính mình là vật hi sinh bị động.

Nàng cùng Cách Tang Trác Mã nắm lấy tay nhau, sắc mặt đều là một màu trắng. Hai tay cùng nhau nắm lấy chiếc dao, không khống chế được mà run rẩy. Chỉ nhìn vẻ ngoài liền có thể thấy rằng đầu ngao Tạng màu bạc này so với con màu nâu lúc nãy lực sát thương cùng lực uy hiếp càng lớn, mà lúc này thể lực của các nàng không đủ, đến cuối cùng phải làm thế nào mới có thể chạy thoát được nanh vuốt của đầu ngao Tạng này?

Đầu ngao Tạng kia hướng các nàng thong thả bước tới, mỗi một bước đều thật nhẹ nhàng tao nhã, tràn ngập sức mạnh cũng thảnh thơi.

"Đừng tới đây!" La Chu lập tức bật bật lửa, lạnh giọng quát, "Bằng không ta liền biến ngươi thành chó trụi lông." Đáng tiếc trong tiếng quát lạnh lùng lại để lộ ra sự run rẩy, làm cho sự uy hiếp giảm đi rất nhiều.

Mắt tam giác ngược lạnh lùng liếc nàng một cái, nổi lên một tia trào phúng, tức thì cúi đầu đi lách nửa vòng qua con ngao Tạng đã chết, lại tiến lại gần xác ngao hít ngửi cẩn thận, còn duỗi lưỡi liếm liếm miệng vết thương trên cổ.

"Trác Mã, ta có phải hay không mất quá nhiều máu, cư nhiên hoa mắt mà nhìn thấy trong mắt đầu ngao khuyển kia hiện lên sự châm biếm." La Chu trừng mắt mà nhìn nhất cử nhất động của ngao khuyển, có chút không dám tin mà hỏi nhỏ.

"Không có, trong mắt nó thật sự xuất hiện châm biếm, giống như. . . . . .Giống như thực xem thường chúng ta." Cách Tang Trác Mã cũng trả lời mù mờ.

"Chẳng lẽ thành tinh?" La Chu đang cân nhắc, đột nhiên bị cặp mắt hung lệ tàn nhẫn nhìn thắng đến khiến cho bị dọa nhảy dựng lên, "Không được lại đây!" Dưới sự bối rối, nàng xoay mình đem dao găm đoạt lại nắm trong tay mình, hai tay cứng ngắc nhắm tới đầu ngao khuyển quái dị rất có nhân tính kia.

Ngao khuyển kia nhìn dao găm trong tay nàng, đột nhiên hướng nàng gừ một tiếng, xoay người đi sâu vào trong. Đi được hai bước, quay đầu lại nhìn thấy các nàng không nhúc nhích, liền không kiên nhẫn mà gào thêm hai tiếng.

Ách, đây là tình huống gì a? Vì sao không lao lên điên cuồng cắn xé? La Chu nghĩ không ra. Nàng hỏi nhỏ một tiếng: "Ngươi. . . . . .Ngươi là đang nói chúng ta đi theo ngươi?"

"Ngao ──"

Ngao khuyển sủa một tiếng, còn giống như đang gật đầu.

Ách, nàng thực là gặp yêu tinh quỷ quái đi. La Chu suy tính một lát, vẫn là không có cách nào khác tin tưởng chuyện quỷ dị vượt quá sức tưởng tượng này, lại cất tiếng hỏi: "Ngươi. . . . . .Ngươi xác định sao?"

"Ngao ──" Ngao Tạng lại sủa một tiếng, mang đầy nhẫn nại hung ác.

Thật sự, con ngao Tạng này thật muốn các nàng đi theo nó, mà không phải đem các nàng biến thành đồ ăn mà cắn xé.

La Chu cùng Cách Tang Trác Mã cùng run lên, nhìn lẫn nhau, dùng tâm linh tương thông tiến hành trao đổi.

Phải không. . . . . .Đi theo sao? La Chu nhíu mày, bĩu môi hướng phía ngao khuyển.

Trốn không thoát đâu. Cách Tang Trác Mã nháy mắt mấy cái, chỉ ra sự thật đau thương không thể nghịch chuyển.

Hai người suy sụp gục đầu xuống, không thể né tránh mà bước chân, bất an sợ hãi mà đi sau mông ngao Tạng.

Ngao Tạng sẽ đem các nàng đưa tới chỗ nào? Chờ các nàng phía trước là sống hay chết? Hết thảy đều không thể đoán được, chỉ biết con đường trốn chạy của các nàng đã bị một con ngao khuyển chặn lại, trong đó một người cánh tay còn bị thương.

La Chu đột nhiên cảm thấy được lần chạy trốn này của chính mình thực nên được xưng là "heo (Trư la) chạy trốn". Sớm biết kết cục thế này, không bằng nàng liền ngồi trong hang chờ đợi cơ hội tiếp theo.