Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 80: Muốn ra tay?

"La Chu a tỷ, chúng ta. . . . . . Chúng ta cứ hầu hạ Vương ngủ trước đi đã nhỉ?" Nàng tử đề nghị, ý muốn dời đi sự chú ý của La Chu, miễn cho La Chu chìm nghập trong sự xấu hổ và giận giữ mà lại phạm phải trọng tội không tha thứ được.

La Chu nghe tiếng liền thôi trừng mắt về phía rèm cửa, nhìn qua cầm thú Vương đang nằm tựa vào giường, mày nhăn lại thật sâu. Tuy nói một tháng trở lại đây, nàng cũng cũng từng rót trà, đưa nước, nâng áo, đóng cửa sổ cho cầm thú Vương, nhưng mà đúng là chưa từng rửa mặt, rửa chân, lau người, mặc quần áo cho hắn bao giờ, vì việc này là của người khác.

Trước mắt trong tẩm cung chỉ có ba con ngao khuyển cùng Cách Tang Trác Mã, không có người giám thị nếu không. . . . . . Nếu không chỉ cần bằng mặt không bằng lòng một chút. . . . . . Chỉ mới tưởng tương thôi, nàng liền muốn loại bỏ ngay suy nghĩ này khỏi đầu. Nếu ngày hôm sau cầm thú Vương tỉnh, phát giác ra người hầu hạ hắn không thỏa đáng, người sạch sẽ quái dị như hắn chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, tiến tới cho nàng cùng Cách Tang Trác Mã một đao, nàng vẫn là không nên mạo hiểm.

"Được." Nàng cắn môi đống ý, cũng lười nói nhiều. Bỏ qua Ngân Nghê bên cạnh, nhịn đau đi tới bên giường.

Mùi rượu nồng đậm tiến vào mũi, thân hình cầm thú Vương dũng mạnh nhanh nhẹn hơn nhiều so với đàn ông Bác Ba bình thường, khi dựa vào càng cảm thấy cao to vững chắc. Lông mày dày thô sắc như kiếm, tiếp theo đó là đôi mắt uy nghiêm lạnh lẽo hung ác như chim ưng đang khép chặt, hai hàng lông mi dày hạ xuống tạo thành bóng đen dưới mắt, làm dịu đi cỗ cao ngạo tanh máu của vương giả. Sống mũi thẳng tắp cao ngất, chóp mũi góc cạnh tạo cho hắn đường nét lãnh khốc vô tình. Viền môi rõ ràng, cánh môi nở nang hiện rõ màu đỏ hồng, giống như đang mở lại giống như đang khép lại, khóe môi câu lên như có như không, mang lại chút sự sắc bén. Chiếc cằm cương nghị tạo nên một độ cong đầy mị lực của đàn ông, hai gò má vì say rượu lộ ra ửng hồng, nhưng lại làm cho khuôn mặt này có một vẻ anh tuấn khác thường.

La Chu liếm liếm môi dưới đang bị thương, trong lòng lại giống như chú thỏ nhỏ đang lịch bịch đứng dậy sau kinh hoàng, bắt đầu phán đoán. Không gian này đúng là muốn đòi mạng mà, một tên cầm thú cũng có thể anh tuấn như vậy? Không có khả năng nha!

Ba ──

Nàng nâng tay tát vào mặt mình một cái thật mạnh, cũng đem Cách Tang Trác Mã đứng sau giật nảy mình.

"La Chu a tỷ, ngươi tự đánh mình làm gì vậy?" Nàng thét hoi, đau lòng thấy bên má trắng nõn hiện lên năm dấu tay rõ ràng.

"Ta choáng đầu hoa mắt, nhìn lầm cầm thú Vương thành mỹ nam. Phải chịu đau một chút, mới có thể tỉnh ra." La Chu dùng sức dụi mắt.

"Vương bộ dạng vốn anh tuấn bất phàm, giống như con trai thiên thần." Cách Tang Trác Mã bất đắc dĩ nhìn nàng, "Ngươi trước kia bởi vì có thành kiến sợ hãi Vương, mới xem nhẹ việc này. Hiện giờ phát hiện sự thật lại thà tự đánh mình cũng không chấp nhận. La Chu a tỷ, ngươi không biết hành vi này của mình thật rất ngu ngốc không?"

"Ha ha, phải không?" La Chu bị nói trúng tim đen, xấu hổ cười mỉa hai tiếng, phẫn nộ chà xát da mặt, chán nản nhận thua. Được rồi, bị một cô gái nhỏ tuổi hơn mình phê bình chỉ sai, cũng thực mất mặt. Nàng liền rộng lượng một chút, thừa nhận Cổ Cách Vương là một cầm thú có bộ da vô cùng tuấn tú. Nhìn cầm thú Vương say nằm trên giường, lại cau màu khó xử, hỏi, "Trác Mã, hầu hạ thế nào?" Nếu là nàng nói, tốt nhất là hầu hạ hắn một đao, đem hắn làm thịt. Đáng tiếc, làm thịt cầm thú Vương là chuyện nhỏ, mổ thịt xong, trốn không thoát được Vương cung mới là chuyện lớn, mất nhiều hơn được. Thật đáng tiếc a, thế nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội giết người phóng hỏa tốt như vậy trôi qua lãng phí! Nàng thổn thức trong lòng không thôi.

Cách Tang Trác Mã nghĩ nghĩ, đắn đo nói: "Nếu vậy thì. . . . . .Lau mặt, rồi lau người?"

La Chu đối với việc này không hề tranh cãi, quay đầu gọi với qua rèm cửa: "Lấy nước cùng khăn vào."

Hai cung nô khom người cúi đầu, một bê chậu nước bạc, một mabg khăn vào lặng yên không tiếng động, quỳ bên cạnh giường.

"La Chu a tỷ, thắt lưng ngươi bị thương, đừng lộn xộn." Cách Tang Trác Mã xoay người lấy khăn từ cung nô làm ướt, chuẩn bị tiến tới lau mặt cho Tán Bố Trác Đốn, thì khăn lại bị La Chu đoạt mất.

"Trác Mã, ngươi giặt khăn, ta lau."

La Chu phân công, rồi đem khăn ướt lau nhẹ nhàng khuôn mặt cầm thú Vương. Cầm thú Vương say thật hay giả, có tỉnh lại hay không, ai cũng không dám khẳng định. Phải bảo vệ Cách Tang Trác Mã, biện pháp tốt nhất là để cho nàng tránh xa cầm thú Vương hỉ nộ vô thường.

"Cám ơn." Cách Tang Trác Mã nhẹ giọng nói, hốc mắt ươn ướt. La Chu a tỷ vì sao lại giành khăn lau cho Vương, nàng cũng không phải đứa ngốc, sao lại không biết nguyên nhân.

Tay La Chu hơi run một chút, tiện tay lau khắp mặt cầm thú Vương. Tốt lắm, cầm thú không có tỉnh lại. Kế tiếp nên lau người. Cởi bỏ dây lưng áo cầm thú Vương, gạt ra chiếc áo gấm xa hoa, ngón tay dừng lại ở nút buộc áo trong, làm thế nào cũng không thể tiếp tục.

Lúc trước khi ngủ cùng Trát Tây Lãng Thố, đều là chính hắn tự cởi quần áo bò lên giường. Nàng cũng là một thục nữ nha, vì sao có thể cởi quần tháo thắt lưng cho cầm thú Vương? Nhưng mà vừa nhìn thấy dấu vết rượu dây mờ nhạt bên trong áo, thì ê lệ liền lập tức bị thay thế bởi sợ hãi. Không thay quần áo bẩn, cầm thú Vương tỉnh rượu chắc chắn sẽ chém người. Ngón tay cầm lấy nút buộc, sắc mặt nàng lúc trắng lúc hồng, nội tâm giao tranh, giãy dụa trái phải, thật sự khó có thể vượt qua trở ngại tâm lý để đi tới hồi kết.

"La Chu a tỷ, để ta làm đi." Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.

Nàng quay đầu thật mạnh theo tiếng nói, đã thấy cung nô bê chậu nước ngẩng đầu lên, cười yếu ớt với nàng, đó đúng là A Lan Ni Mã vừa gặp cách đây không lâu.

Nước do có chút trắng hơn so với thiếu nữ cao nguyên bình thường, gò má ửng hồng, sống mũi thanh tú, môi dày khêu gợi, dưới làn mi dày là đôi mắt to dài, thanh xuân mĩ miều, khí khái tràn trề. Một tháng sống kiếp cung nô khuất nhục không hề làm thay đổi sự kiên định trong đôi mắt sâu, giờ phút này nàng vẫn là một cô gái cao nguyên với ánh mắt sáng ngời đến kỳ lạ.

Cung nô bên cạnh nàng cũng ngẩng đầu lên, nước da nâu nhiễm sắc hống, ngây thơ xinh đẹp mà non nớt, đó là bóng dáng vẫn hiện hữu bên cạnh A Lan Ni Mã, Khúc Trân Mai Đóa.

Ánh mắt nhìn A Lan Ni Mã một lúc lâu, La Chu mới cúi đầu hỏi: "Ngươi. . . . . . Muốn ra tay?"

"Đúng, cởi bỏ áo, cởi hết thì càng tốt." A Lan Ni Mã cúi đầu trả lời, "La Chu a tỷ hiện tại có thể cùng Cách Tang Trác Mã lui qua một bên, giúp chúng ta chặn lại ba con ngao khuyển là được."

"Không. . . . . .Không được!" Cách Tang Trác Mã vội vàng ngăn cản, "Cho dù thành công, các ngươi cũng không ra nổi tẩm cung này, chỉ có một con đường chết."

"Không sao, mấy cung nô bên ngoài đều bị ta đánh bất tỉnh. Chỉ cần làm mọi việc gọn gàng chút, không để cho thị vệ ngoài cửa nghe được động tĩnh, vẫn có thể giả bộ ra khỏi tẩm cung, tìm chỗ trốn." A Lan Ni mã nói nhẹ như gió thổi may trôi, "Đó là cơ hội ngàn năm có một, cho dù bị bắt, ta cũng không ngại chết. Nói không chừng kiếp sau còn có thể luân hồi làm quý nữ gia đình quý tộc, kia dù sao cũng tốt hơn làm cung nô."

"Ta cũng không để ý, ta cùng A Lan tỷ cùng nhau hiến thân báo thù." Ý chí Khúc Trân Mai Đóa cũng kiên định như vậy, hoàn toàn không tương xứng với gương mặt non nớt.

"Tùy các ngươi, bọn ta đi ngủ đây." La Chu kéo Cách Tang Trác Mã còn đang muốn khuyên bảo lại, thản nhiên để lại một câu, "Chuẩn bị tốt hãy ra tay." Nàng không phải thánh mẫu, ngăn cản không nổi người khác báo thù; cũng không phải máy móc máu lạnh, không có cách nào nhìn cầm thú bị giết. Cho dù nàng cũng muốn làm thịt cầm thú Vương, nhưng chung quy cũng chỉ là nói ngoài miệng, phát tiết bớt cho hả giận. Nếu A Lan Ni mã đứng ra, như vậy có theo kế hoạch ban đầu, lựa chọn chờ đợi cơ hội trốn thoát mới là tốt nhất.

"La Chu a tỷ. . . . . ." Cách Tang Trác Mã giãy dụa quay đầu lại nhìn, trong mắt tràn đầy sự không đành lòng.

"Câm miệng." La Chu quát nhẹ, "Đây là các nàng tự lựa chọn." Nàng kéo Cách Tang Trác Mã về chỗ chó ngao đang nằm.

Cách Tang Trác Mã quay đầu nhìn La Chu với khuôn mặt bị tóc che hơn phân nửa, lại quay lại nhìn A Lan Ni Mã cùng Khúc Trân Mai Đóa. Trong lòng không ngừng thở dài, không nói gì đi sát theo La Chu. La Chu a tỷ nói đúng, đây là do các nàng tự mình lựa chọn, nàng ngăn cản không nổi.

"Ngân Nghê, thắt lưng của ta bị Vương ném thương rồi, vừa cử động liền đau, nên mới để cho hai cung nô kia thay ta hầu hạ Vương." Nàng làm nũng với Ngân Nghê đang nghếch mắt lên nhìn, thân mình thiếp lại gần, đem nó đặt dưới thân, "Ngươi không cần mách Vương được không?"

Ngân Nghê liếc nàng một cái, cúi đầu sủa một tiếng, thuận theo làm nệm cho nàng, mắt ngao trước khi khép kín xẹt qua một tia hung tàn. Không phải nó không nghe thấy tiếng động lạ bên ngoài, cũng không phải không biết suy nghĩ của sủng vật, chỉ là còn chưa tới lúc nó phải ra tay. Trước cứ để cho nàng nghịch chán đi, chỉ cần nàng cao hứng một lúc là tốt rồi.

"Ngân Nghê là tốt nhất." La Chu hôn nhẹ mũi nó, lại quay qua ôm một con ngao đốm khác, nàng dùng ánh mắt liếc Cách Tang Trác Mã ý bảo nàng làm theo.

Cách Tang Trác Mã do dự một chút, quay đầu lại nhìn A Lan Ni Mã đang cởi thắt lưng cho Vương. Dứt khoát nằm xuống, học theo La Chu ôm lấy tuyết ngao bên cạnh.

"Ngân Nghê, ngươi vì sao lại chọn nằm ngủ giữa Bát Bảo Luân vậy? Ta không thích." La Chu vừa nói vừa di chuyển thân thể, tìm khe hở quan sát động tĩnh bên giường.

Ngân Nghê không đáp lại nàng, ngao đốm cùng tuyết ngao cũng không lên tiếng, ba con chó ngao đều nhắm mắt, tựa như đang ngủ.