Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 83: Cầm thú chính là cầm thú

La Chu giật mình kinh ngạc ngồi trên thảm, nhìn Cách Tang Trác Mã đang nôn đến trời đất quay cuồng.

Uế vật tản ra mùi thối khắp không khí hòa cùng với mùi tình dục cùng máu tanh khi nãy thành một hỗn hợp dâm mĩ khiến người ta buồn nôn, cổ họng không nhịn được mà co rút từng cơn. Nàng hít sâu một hơi, ngăn chặn cảm giác muốn nôn mửa đang như sóng thần kéo tới. Đánh giá sắc mặt tiều tụy của Cách Tang Trác Mã, khuôn mặt nàng tái nhợt, lại liên tưởng đến khoảng thời gian nàng uể oải trước đây, thèm ngủ lại hay chóng mặt, hở một chút liền nôn mửa, trong đầu nàng liền xuất hiện một tia sét vang dội.

Cách Tang Trác Mã không phải đã. . . . . .Không phải đã mang thai chứ?!

Nàng tuy rằng chưa từng mang thai, nhưng dựa vào các biểu hiện khác thường học ở hiện đại, dù không có chuyên môn những ít nhiều cũng biết qua một chút.

"Trác Mã, . . . . . .Ngươi? ? ? ? Có phải ngươi đã mang. . . . . .Mang . . . . . ."

Nàng cứ cà lăm mãi, thế nào cũng không phun nổi ra chữ cuối, chỉ sợ chính mình đoán đúng. Mang thai! Mang thai! Một người lớn còn bảo vệ không xong, thêm một đứa nhỏ, nàng phải làm sao mới có thể bảo vệ tính mạng bọn họ?!

Dường như Cách Tang Trác Mã đã muốn nôn xong, nàng phun ra chất lỏng chua chát cuối cùng, hai tay đặt lên bụng, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt La Chu.

Hai ánh mắt đều mở lớn, tràn đầy kinh hãi, sợ hãi cả tuyệt vọng nữa. Mà Cách Tang Trác Mã trừ bỏ kinh hãi, sợ hãi, tuyệt vọng còn chứa sự khẩn cầu.

"Hừm, còn có thể mang thai, so với những nô lệ khác thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt." Người trên giường hạ xuống một câu trào phúng, "Cái thai trong bụng sẽ không phải là của một trong số ngao khuyển chứ?" Tán Bố Trác Đốn bị các nàng xem nhẹ một lúc, vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng, khuỷu tay phải của hắn đặt trên đầu gối, chống má cười nói. Mắt ưng hơi hơi nheo lại chứa đầy thâm thúy, cái nhìn lạnh lùng không dễ phát hiện.

"Trác Mã mang thai con người đàn ông của nàng!" La Chu phản xạ có điều kiện quay đầu hét to. Vừa dứt lời, mặt liền một xanh một trận trắng, thân thể nhanh như chớp quỳ xuống, dập đầu xuống thảm, sợ hãi cầu xin tha thứ, "Vương tha mạng, tiện nô. . . . . .Tiện nô nhất thời lỡ lời, cầu Vương tha thứ." Nàng là điên rồi mới có thể rống lại với cầm thú Vương.

Cách Tang Trác Mã giật mình trong giây lát, cũng chạy lại, dập đầu thật mạnh với Tán Bố Trác Đốn: "Cầu Vương tha cho La Chu a tỷ, cầu Vương tha mạng."

Trong mắt Tán Bố Trác Đốn ngập đầy sát khí, hắn hung ác nhìn xuống nữ nô đang quỳ trên mặt đất, không nói 1 lời. Qua một hồi lâu, sát khí quay cuồng mới bình ổn trở lại, khóe môi khẽ nhếch, thản nhiên nói: "Một ngao nô nếu mang thai con của người đàn ông khác, vậy nên rời khỏi ngao phòng, đưa tới phòng gây giống mới đúng."

Rời khỏi ngao phòng, đưa tới phòng gây giống.

Lời nói mang theo ý nghĩa mờ nhạt lại lôi Cách Tang Trác Mã quay trở về vận mạnh bi thảm hơn tháng trước; Ý câu nói như xóa bỏ tất cả toàn bộ cố gắng, kiên trì cùng chịu đựng của nàng suốt thời gian vừa qua.

Cách Tang Trác Mã nghe tin dữ, thân thể cứng đờ lập tức xụi lơ ngã xuống đất, không chịu nổi kích thích mà hôn mê bất tỉnh.

"Vương, xin ngài giơ cao đánh khẽ, cho nàng ta tiếp tục ở lại ngao phòng." La Chu thận lực dấu đi sự sợ hãi trong mắt, co lại thân thể, hèn mọn nhìn lên Tán Bố Trác Đốn.

Tán Bố Trác Đốn nở một nụ cười tà ác, nói từ từ: "Trừ phi xóa bỏ thai nhi, nếu không sẽ không có tư cách ở lại ngao phòng."

Phá thai?! Không, không được. Môi La Chu run run, liên tục lắc đầu ở trong lòng. Cho dù là phá thai công nghệ cao, chỉ cần vô ý một chút cũng sẽ bị xuất huyết liên tục, để lại di chứng tắc ống dẫn trứng. Cách phá thai ở nơi cao nguyên lạc hậu này. . . . . .Nàng không dám lấy sinh mệnh cùng thân thể Cách Tang Trác Mã ra đánh cuộc. Hơn nữa không cần nghĩ cũng biết, sau khi mất đi ba người anh, mất đi người yêu, rời xa gia đình, giọt máu được kết tinh từ tình yêu ngọt ngào này đã an ủi cho trái tim của Cách Tang Trác Mã rất nhiều, trở thành động lực giúp nàng có thể kiên cường sống tiếp.

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Cách Tang Trác Mã đang bất tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy ngập tràn sợ hãi, mày nhăn lại thật chặt, đôi mắt phong tình lẳng lặng khép kín. Nàng quên không được, ánh mắt đó khi nhìn thẳng nàng, đôi mắt dài đó ẩn chứa đầy khẩn cầu, sâu nhường nào, đậm nhường nào, đau nhường nào, ẩn chứa tình yêu không thể buông của một người mẹ đối với con. Cách Tang Trác Mã. . . . . .Sẽ không giống như mẹ của nàng, sẽ trở thành một người mẹ thật tốt đi?

Hai tay nàng bất tri bất giác nắm thành hai nắm đấm. Nàng ngưng mắt hồi lâu, cuối cùng chậm rãi quay đầu, mặt không chút thay đổi cười với cầm thú Vương kẻ so với sói còn vô tình hơn, nhẹ nhàng nói: "Vương, ngài phạt ta đi. Xin ngài đừng bắt Trác Mã phá thai, cũng đừng đem nàng ném vào phòng gây giống." Lời cầu xin vô cùng bình tĩnh, tìm không thấy một tia bi thương.

"Phạt ngươi?" Tán Bố Trác Đốn nâng cao mày, không e ngại thân thể trần trụi, không ngần ngại tách chân ngồi cạnh giường, nghiền ngẫm hỏi lại, "Ngươi đã làm sai điều gì sao?"

"Biết rõ hai cung nô ý đồ làm bậy, còn cố ý bắt Cách Tang Trác Mã cuốn lấy chó ngao, để các nàng tự do ám sát Vương, tội này đáng chém." La Chu hạ mi, trần thuật câu chuyện như lẽ thường, "Ta là chủ mưu để mặc cho hung thủ gây án, chỉ cần Vương có thể bỏ qua cho Trác Mã, ta tùy ý để Vương xử trí."

"Ha ha, thì ra ta vì sao nổi giận, trong lòng ngươi biết rất rõ." Nghe được lời thẳng thắn của La Chu, Cách Tang Trác Mã cười lớn, "Ta không buông tha nàng, cũng có thể tùy ý xử trí ngươi." Dừng một chút, giọng cười trở nên cương ngạnh, "Tới gần chút nữa."

La Chu ngưng mắt một lát, rồi mới bắt đầu di chuyển. Bước được hai bước, đầu vai đã bị một lực rất mạnh kéo tới, ngã nhào vào giữa hai chân Tán Bố Trác Đốn. Nhất thời, bộ lông rậm rạp thô ráp đâm vào mặt sinh đau, một cỗ tanh hôi đánh úp lại, nàng thiếu chút nữa không kiềm chế được mà nôn mửa, không kịp dời đầu, cằm đã bị ngón tay sắt mạnh mẽ nâng lên.

Tầm mắt uy nghiêm lợi hại đâm thẳng vào nàng, tuần tra từng tấc trên khuôn mặt, không tha dù chỉ chút ít. Mắt ưng càng lúc càng sâu, tựa như bão tố nổi lên có thể hủy diệt tất cả.

"Nói cho ta biết, vid sao ngươi lại đối tốt với ngao nô kia như vậy?" Ngón tay thô to nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên cánh môi, tiếng nói lạnh lẽo như từ cõi âm vọng lại, "Đừng nói dối, bằng không hậu quả ngươi sẽ không thể thừa nhận nổi."

La Chu lặng yên, môi mím chặt lộ ra bộ dáng đánh chết cũng không nói. Ngay lúc Tán Bố Trác Đốn sắp hết kiên nhẫn, muốn hung ác ném nàng đi, đôi môi liền mở ra, cúi đầu nói một mạch: "Người nhà của nàng nhận nuôi ta. Nàng quan tâm ta, lo lắng ta, là người thứ nhất giúp ta đánh nhau, cũng là người bạn tốt nhất của ta ở thế giới này. Ta thích sự ấm áp mà nàng mang lại cho ta, thích cảm giác có một người để quan tâm lo lắng. Ta nguyện ý đem tất cả khả năng bảo vệ nàng."

"Chẳng sợ mất cả mạng sống của chính ngươi."

Thân thể nàng run lên, không trả lời ngay lập tức. Chần chờ một lúc, mới gật đầu thật mạnh, ừm lên một tiếng.

"Ta thật muốn nhìn xem ngươi đem hết khả năng bảo vệ nàng thế nào." Tán Bố Trác Đốn bỏ cằm của nàng ra, tay to chế trụ gáy nàng, áp chặt đầu nàng, cười giả tạo nói, "Ngươi không phải thích dùng lưỡi lấy lòng ta để bù lại sai lầm sao? Vậy liếm nó sạch sẽ đi."

Theo hành vi tà ác của hắn, cây gậy th*t màu đỏ sậm thật lớn đang dâng trào giữa cánh rừng rậm dính đầy máu tươi giữa hai chân hắn. Trên thân nó là những sợi gân xanh quấn quanh như rồng chầu, quy đầu cực đại to bằng cỡ nắm đấm tay, giữa đỉnh nấm bóng loáng trời sinh cao hở ra một khe nhỏ ước chừng đến nửa tấc, giữa khe là một cái lỗ nhỏ. Cả cây gậy th*t ước chừng 30 cm, đường kính 5-6 cm, từ đầu đến chân đều loang lổ vết máu, hai ba chỗ còn dính những mảnh niem mạng đỏ sậm kì dị.

Này không phải là bộ phận gì đó của con người sao?!

Kinh hãi cực độ hoàn toàn áp chế bản tính ê lệ của con gái. La Chu nhìn chằm chằm vào vật hình trụ to lớn trước mắt, khí lạnh thấm xương từ lòng bàn chân tiến đến khắp mọi nơi trong thân thể.

Thân hình Cổ Cách Vương cường kiện như trâu hoang, ánh mắt uy nghiệm lợi hại như kền kền, khí lực đáng sợ như gấu, tốc độ nhanh lẹ như báo. . . . . .Phía sau còn một thứ đáng sợ hơn nữa "dương v*t còn thô dài khủng bố hơn lừa?" Quả thực, cầm thú chính là cầm thú? Là một cầm thú đúng nghĩa đen?

Trong lúc hoảng hốt, nàng từng nghĩ đến một tin tức có thực trên mạng. Một người bởi vì dương v*t quá dài, nên khi lên máy bay đã bị nghi ngờ là giấu vụ khí, thường xuyên phải chịu đãi ngộ cởi quần kiểm tra. Lúc ấy, nàng phản ứng thế nào nhỉ? Cười như điên ba tiếng. Chỉ là bây giờ, có khả năng thấy nhân viên kiểm tra quần đối mặt dương v*t với kích thước như thế này, nàng thế nào cũng cười không nổi.

Nàng cuối cùng đã biết A Lan Ni Mã chết thê thảm như vậy do đâu. Cuối cùng biết vì sao mỗi phi tử của cầm thú Vương lại đoản mệnh như vậy. Cuối cùng biết vì sao Thích Già Thát Tu ngàn lần dặn dò nàng. Vật khủng bố như vậy đã vượt qua mức phụ nữ có thể chấp nhận. Hắn chỉ cần cùng phụ nữ giao hợp một lần, nữ nhân kia tuyệt đối sẽ bị chọc thủng bụng, không có cơ may sống sót.

Từng nhìn thấy cảnh binh sĩ móc bộ phận sinh dục sống từ người phụ nữ cùng hình ảnh hạ thể A Lan Ni Mã máu thịt bê bết lúc nãy, mồ hôi lạnh theo hàng vạn lỗ chân lông chen chúc nhau ra ngoài, nàng chỉ muốn xoay người chạy như điên khỏi đây, muốn đem vật hình trụ màu đỏ sậm trước mắt này chặt bỏ.

"Heo, nếu ngươi liếm sạch sẽ, ta sẽ tạm tha cho ngao nô kia, cũng tha thứ cho sai lầm của ngươi." Tán Bố Trác Đốn bắt lấy tóc trên đỉnh đầu La Chu, đem đầu của nàng nhấc đến, cười tà ác, "Các ngươi đều đến từ thôn Nạp Mộc A ngoài Cổ Cách đúng không? Hầu hạ ta vừa lòng, ta còn có thể thả ngao nô kia rời cung quay về thôn tìm người đàn ông đã gieo hạt cho nàng."

Đồng tử La Chu co rút mãnh liệt, ngũ quan vì kích động mà vặn vẹo: "Thật. . . . . .Thật sao?!"

"Ngươi nghĩ sao?" Tán Bố Trác Đốn cười âm u, lại đem đầu nàng ấn xuống, "Nào, đừng làm ta thất vọng, cho ta xem cái mà ngươi gọi là đem hết khả năng bảo vệ."