Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 99: Cầm thú vương đen tối (một)

Ngày hôm qua, Vương tại phòng yến hội tùy ý trình diễn tiết mục "sống động" chó ngao ăn thịt người đã đem mười mấy cung thị bên người giết một cách tàn khốc không còn một mảnh tuy rằng khiến các tân khách sợ hãi. Nhưng đối Cổ Cách đại thần mà nói, này bất quá là chuyện nhìn quen lắm rồi, bọn họ kinh ngạc thì cũng kinh ngạc, e sợ thì cũng e sợ, nhưng không đến nỗi giống này mấy tân khách mộtdạng sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra.

Lúc ấy khi yến hội tan, hai ba vị đại thần còn tụ cùng một chỗ cười nhạo này tân khách nhát gan. Tục ngữ nói, *phong thuỷ thay phiên chuyển, ai cũng không dự đoán được chẳng qua một đêm dự yến tiệc, liền đến phiên bọn họ sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

*phong thủy thay phiên chuyển: Ý là phong thủy thường thay đổi chuyển dời thường xuyên

Hôm nay Vương mặc bộ huyền hắc gấm da bào, áo bào bên trên thêu phi long giương nanh kim sắc múa vuốt. Hai tay áo cùng vạt áo đính trân quý báo tuyết da, da báo tuyết gắn chặt ngọc sắc xanh lên gấm vóc, mặt trên lấy kim tuyến vàng bạc mà thêu điểm xuyết. Trước ngực treo một chuỗi hạt cửu châu cùng hai vòng cổ khảm mạ vàng bên trong đính hắc hồng thạch san hô, kim thêu màu đỏ thắm song song đai lưng bên dưới giắt một chuỗi nhật nguyệt bằng vàng ròng khảm ruby tinh mỹ. Trước thắt lưng là một chiếc khoá ám dạ ô kim sắc mười sáu cánh hoa bao quanh ngọc bích hoa văn đầu lâu trên trường đao, giáp khố bọc lấy tơ lụa tuyết trắng ôm vừa khít một đôi giày da đồng ám màu đỏ.

Đây là phần đông đại thần tại hôm nay cẩn thận mà quan sát được, bọn họ cơ hồ đã ghi nhớ rõ ràng áo da lông báo tuyết của Vương từng chi tiết một. Có nguyên nhân của nó cả, đơn giản là không ai dám một dạng ngẩng đầu cùng Vương tùy ý thảo luận quốc sự.

Khi Vương vừa xuất hiện tại phòng nghị sự, có người phát hiện Vương tuy rằng vẫn là phong thái uy nghiêm lạnh nhạt, nhưng xung quanh dường như bao phủ một tầng nồng đậm huyết lệ hắc ám, đôi đôi mắt ưng hung ác nham hiểm, so với kền kền ăn thịt còn đáng sợ gấp ngàn lần.

Chờ Vương ngồi lên trên vương tọa. Phía sau vương tọa là bức họa sinh tử luân hồi, tướng mạo diêm ma Quỷ Vương nanh ác hung thần quả thực tựa như bám vào trên người Vương. Thâm thúy hắc ám vô hạn lan tràn, biến hoá kỳ lạ uy nghiêm mang theo sự run sợ vô ngàn ùn ùn kéo đến, sát khí tàn khốc tầng tầng áp chế kẻ bên dưới, đánh thẳng vào trái tim. Ép tới bọn họ không chỉ không dám ngẩng đầu, không có khí lực mà hổn hển hít vào thở ra, sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra, nháy mắt ướt đẫm áo trong.

Như vậy hình ảnh đáng sợ này của Vương bình thường chỉ xuất hiện trên chiến trường, xuất hiện trước mặt địch nhân. Vì cái gì giờ phút này lại kỳ diệu xuất hiện trước mặt bọn họ cơ chứ?! Hôm qua trong yến hội, Vương cho dù giết người, ngay lúc đó cảm xúc thoạt nhìn cũng còn thực rất bình thường a.

Chúng thần kinh sợ, run rẩy, vụng trộm dùng khóe mắt liếc lẫn nhau trao đổi, lại chỉ nhận được sự mờ mịt. Mỗi người trong lòng đều là lo lắng, trong mắt ẩn giấu sự hãi khủng, bàn chân dâng lên một cỗ hàn khí lạnh lẽo. Xong rồi, chẳng lẽ là trong đám quan thần bọn họ xuất hiện kẻ phản bội Cổ Cách, phản bội Vương?

Khi Tiên vương qua đời, Cổ Cách lâm vào hỗn loạn, Vương cùng sáu huynh trưởng cùng cha khác mẹ tiến hành tranh đoạt ngai vàng kịch liệt. Cuối cùng giẫm đạp lên đầu sáu cái huynh trưởng, mới mười bảy tuổi đi lên vương vị. Lúc đăng vị chuyện đầu tiên làm chính là đem con nối dòng của sáu cái huynh trưởng, vô luận nam nữ toàn bộ chém giết hiến tế. Từ đó về sau sáu năm trôi qua, Vương một bên phát triển Cổ Cách lực lượng của đất nước, một bên chinh chiến các chiến trường xung quanh khuếch trương lãnh thổ. Nay, Cổ Cách đã là đất nước cường đại trước nay chưa từng có, thống nhất toàn bộ vùng tuyết vực.

Vương, Mục Xích Tán Bố Trác Đốn nhiều lần đảm nhiệm vị trí Cổ Cách Vương tối anh minh cơ trí, đồng thời cũng là Vương đế lãnh khốc tàn nhẫn nhất.

hắn xử lý vấn đề quốc sự quả cảm bình tĩnh, mạnh mẽ vang dội, thưởng phạt rõ ràng, tùy thời đem dân chúng đặt ở trên đầu, nhưng hắn tính nết lại hung ác nham hiểm bạo ngược, ham mê khổ hình, giết mạng người như chuyện thường, Cổ Cách dân chúng vô luận phú quý hay ti tiện đều đối hắn vừa kính vừa sợ.

Ba năm trước đây, từng có thần tử cùng Đại Nguyên triều cấu kết. Vương một khi điều tra rõ, lập tức đem này mọi người trong nhà đại thần này, chẳng phân biệt nam nữ già trẻ toàn bộ cho uống thuốc rồi để chó ngao gian dâm. Cho đến khi chết, mấy chục cỗ thi thể bị ném tới quảng trường vương thành phơi thây ba ngày. Cuối cùng băm thành thịt vụn, nhờ Pháp vương niệm niệm chú, nhốt vào mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được luân hồi.

Sau khi những kẻ này bị chó ngao gian dâm, mỗi một cái thần tử đều được vài tên trong đội thị vệ hắc kỳ đi cạnh hầu hạ, kì thực áp chế bắt ở đây quan sát, thẳng đến Pháp vương làm xong cúng bái hành lễ xong mới phóng thích về nhà. Sau khi về nhà, mọi người liên tiếp vài ngày đều không ngoại lệ gặp ác mộng liên tục, có người còn gặp ác mộng thậm chí dài đến mấy tháng, biến cả người trở nên mảnh dẻ, tiều tụy không chịu nổi. Từ đó, ai cũng không dám lại không trung thực, khi đối mặt với Vương, đó phần kính sợ tuyệt đối là từ ở sâu trong nội tâm đáy lòng phát ra.

Hôm nay, Vương đến tột cùng vì chuyện gì, nhưng lại trở nên như thế hắc ám khủng bố? Trong triều đình thật sự có người ăn gan báo mà dám không trung trinh với Vương?

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đảo mắt đã qua non nửa thời gian thượng triều. Vương ngồi ở ba bậc thang phía trên tọa thượng, trừ bỏ không ngừng mà phóng thích sát khí huyết tinh cùng uy nghiêm khiến người ta không dám ngẩng đầu ra, liền chưa nói qua một câu, mà khi không nói lời nào Vương càng thêm khủng bố.

Cái loại này khủng bố giống một cây đại đao sắc bén treo trên đỉnh đầu, không biết khi nào không hề báo động trước rơi xuống, chém đứt cái cổ yếu ớt của họ.

Đại tướng hơn bốn mươi tuổi bị ánh mắt của các đại thần khác bức bách, nơm nớp lo sợ trước xoay người hành lễ, thử hỏi: “Vương, ngày gần đây trong triều há nào lại có… có kẻ không trung thực?”

Tán Bố Trác Đốn lạnh lùng đưa tầm mắt, môi nhẹ nhàng sắc bén nhấc lên, hỏi ngược lại: “Đại tướng là nói ngày gần đây trong triều có kẻ không trung trinh với Bổn vương?” Thanh âm hùng hậu cứng rắn bình mạc đến cực điểm, mà cực hạn lạnh nhạt phía sau tiềm tàng mang ý khát vong tàn sát thị huyết.

“không có! không có! Vương thấu rõ! Tuyệt đối không có!”

Đại tướng râu quai nón dài ngăm đen nét mặt già nua còn nửa huyết sắc, đi đứng mềm nhũn, phụp mộttiếng quỳ rạp xuống đất. Các đại thần ánh mắt thầm oán như đao như kiếm bắn về phía đại tướng đangquỳ dưới đất, rồi sợ hãi dùng sức lắc đầu phủ nhận. “Thưa Vương đế, thần hạ là ở giả thiết đặt câu hỏi, không phải trần thuật sự thật, ngài đừng nghe lầm! Trăm ngàn đừng nghe lầm!”

“Vương thấu rõ, chúng thần đối Vương cam nguyện dâng tính mạng cả nhà, đời này tuyệt đối không có ý tưởng không trung thực đối với triều đình, với Vương anh minh.” Các thần tử xung quanh toàn bộ quỳ phục, trăm miệng một lời thể hiện chính mình trung tâm bao nhiêu.

Trong phòng nghị sự đông nghìn nghịt các đại thần quỳ xuống, làm cho tâm Tán Bố Trác Đốn càng thêm hắc ám, khó chịu. Tầm mắt lạnh như băng uy nghiêm theo từng viên quan thấp đầu chậm rãi đảo qua, khoác lên vương tọa tay vịn thượng ngón tay rục rịch, vài lần đều thiếu chút nữa kiềm chế khôngđược mò hướng bên hông hồn đao. May mà còn có một tia lý trí còn sót lại không ngừng mà nhắc nhở hắn, quỳ là thần hạ đối hắn trung thành như một, điều hành quốc sự còn muốn dựa bọn họ. Nhắm mắt lại, hắn hung hăng áp chế mãnh liệt quay cuồng dục vọng giết người, hờ hững nói: “Tan triều.”

Tan triều!

Này hai chữ đối các Cổ Cách đại thần đang bị Vương uy ép sát tới ướt đẫm áo kép mà nói, không khác gì *thiên luân giáo lý Phúc âm. Đến nỗi hôm nay vào triều chuẩn bị muốn tấu vài nghị sự… Đó khôngphải là trọng yếu, cách hai ngày rồi bẩm lại cũng là một dạng thôi.

*kiểu như bình thường mọi người sẽ nói là “may có Quan âm Bồ Tát phù hộ” vậy (Sr mình chả biết dịch sao cho hay)

“Tuân chỉ.”

Các đại thần như được đại xá, khom người cúi đầu, dựa theo phẩm chất cao thấp, theo thấp đến cao, cung kính cẩn thận rút lui khỏi cửa phòng nghị sự. Cước bộ cẩn thận từng bước nhỏ, như là sợ ngộ thương đến tính mạng con kiến. Đợi cho rời khỏi phòng nghị sự, hoàn toàn thoát ly tầm mắt của Vương, chúng thần mới dám hổn hển thở ra một ngụm khí nghẹn tại trong ngực, giơ tay áo lau đi mồ hôi trêntrán.

Trấn giữ tại đại môn phòng nghị sự là đội thị vệ hắc kỳ cầm đao chấp mâu, trên người toát ra khí như hổ rình mồi lúc nào cũng phát ra khí tức sát phạt. Uy hiếp xuống, chúng thần tại ngoài cửa phòng nghị sự chỉ dám hai mặt nhìn nhau một lát, thật sự không dám trước đám thị vệ châu đầu ghé tai, từng người mang nỗi lo sợ bất an mà về nhà. Trong lòng quyết định chủ ý, trở về nhà tất yếu trăm phương nghìn kế tìm hiểu ra nguyên nhân tại sao Vương lại trở nên thất thường. Còn tiếp tục ngây thơ khôngbiết bị vương đe dọa điều gì, thì chả biết sống được bao lâu đều bị dọa sợ mà giảm thọ.